Ánh mắt Chu Tuấn lộ ra một tia sát cơ, xem ra là muốn giết chết Dạ Côn.
Nhưng từ đó cũng có thể nhìn ra, Chu Tuấn thật có chút tự tin, dù sao biết thực lực của Dạ Côn, còn có ý nghĩ như vậy.
Dạ Côn không có suy nghĩ nhiều, về nhà, mặc dù đã phát sinh chuyện như vậy, nhưng trong nhà tựa hồ không có thay đổi gì.
Mặc dù có thể đệ đệ cùng Tử Yên sẽ sinh ra ngăn cách, muốn tiêu trừ ngăn cách, chỉ sợ không phải chuyện một hai ngày.
- Côn Côn, cuối cùng con cũng trở về, gia gia con triệu kiến, Dạ Tần đã qua.
Dạ Minh nhìn nhi tử trở về, vội vàng nói.
- Cha, có phải Thương Minh đi gặp gia gia hay không?
- Không biết, con mau đi xem thử đi.
- Vâng.
Nói xong Dạ Côn liền xoay người rời đi, loay hoay vẫn không hết chuyện.
Đông Môn Mộng từ một bên đi ra, khẽ thở dài một tiếng:
- Đột nhiên phát hiện, nếu như Thương Minh chết đi, sẽ tốt cho tất cả mọi người.
- Đúng vậy, Trương Cẩn bên kia cũng không có tin tức gì, thật sợ y bị bại lộ.
Trong lòng Dạ Minh rất lo lắng cho Trương Cẩn, dù sao cũng là học sinh của mình, những năm gần đây cũng thắt đầu ở trên đai lưng, nếu như Trương Cẩn xảy ra chuyện, trong lòng y sẽ rất hổ thẹn.
Bên này, Dạ Côn chạy tới trong ngự thư phòng, đệ đệ đã có mặt sẵn, hơn nữa quả nhiên còn có Thương Minh.
Còn làm bộ ngồi trên xe lăn.
- Dạ Côn tới rồi à, ngồi đi.
Dạ Tư Không cười nói.
Dạ Côn cũng có chút ngượng ngùng, dù sao đêm qua hiểu lầm gia gia và Thánh Hậu.
Nhìn đệ đệ một chút, tựa hồ không có gì khác thường.
- Thánh Nhân, thần hôm qua vừa mới tỉnh lại, liền gặp phải ám sát, Thánh Nhân nhất định phải làm chủ cho thần.
Dạ Côn mới ngồi xuống, Thương Minh liền bắt đầu khoe khoang.
Bốn người ở đây, trong đó có ba người muốn giết ngươi, ngươi thế mà còn có gan khoát lác, chưởng viện thật có chút can đảm.
- Chưởng viện, chuyện này bản hoàng nhất định làm chủ cho ngươi, cho ngươi một câu trả lời hài lòng.
- Tạ Thánh Nhân.
Thương Minh ủi ủi, ánh mắt còn nhìn huynh đệ Dạ gia, nhất là Dạ Tần.
Ánh mắt kia phảng phất đang nói cho Dạ Tần, ngươi lại có thể làm gì, hiện tại còn dám giết không?
Dạ Tần cảm nhận được ánh mắt của Thương Minh, gân xanh trên mu bàn tay nhúc nhích như là côn trùng.
Vừa nghĩ tới là bởi vì y, Tử Yên mới phản bội mình, lửa giận liền phi tốc sinh trưởng.
- Chưởng viện bệnh nặng mới khỏi, vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt trước đã.
Dạ Côn cảm giác được đệ đệ tức giận, thế nhưng Thương Minh tiến vào hoàng cung, rất nhiều người đều đã nhìn thấy, hiện tại giết, còn không bằng đêm qua giết.
- Đa tạ Tiểu Vương Gia quan tâm.
Thương Minh hướng phía Dạ Côn chắp tay, còn mang theo một chút ý cười.
Đây rõ ràng là một loại khiêu khích, kỳ thật mọi người đều biết rõ, nhưng các ngươi chính là không dám giết ta.
Giết ta thì dễ, thế nhưng sau đó các ngươi liền phải đối mặt với phiền toái vô tận.
- Bản hoàng còn cần chưởng viện phụ tá, chưởng viện phải giữ gìn sức khỏe thật tốt mới được, đại biểu Tiết Khánh Nguyên, còn hy vọng chưởng viện có mặt.
- Thánh Nhân yên tâm, thần cũng nghe nói Tiết Khánh Nguyên lần này can hệ trọng đại, Đế Vương các quốc gia đều đích thân tới Thái Kinh, Thái Kinh nhất định phải biểu hiện ra phong phạm của Thái Kinh.
- Không sai, chưởng viện bệnh nặng mới khỏi, vẫn nên trở về tĩnh dưỡng, thời tiết đang lạnh dần, chưởng viện phải mặc nhiều quần áo hơn một chút.
- Tạ Thánh Nhân quan tâm, thần cáo lui.
Thương Minh chắp tay lui ra.
Trương Cẩn ngoài cửa đi vào, đẩy Thương Minh rời đi.
Nụ cười trên mặt Dạ Tư Không dần dần phai nhạt đi, thấp giọng nói ra:
- Thương Minh tới, là để chế giễu.
Dạ Côn làm sao không biết được.
Dạ Tư Không nhìn Dạ Tần một chút, nhẹ nói ra:
- Tần Tần, con cũng đừng để ở trong lòng, đứa nhỏ Tử Yên này là bị bọn họ áp chế, các con không phải cũng đã tha thứ cho gia gia sao?
Lời tuy nói như vậy, nhưng đây chính là chuyện giữa phu thê, không giống nhau.
- Gia gia, con hiểu rõ, ngài yên tâm đi, âm mưu của bọn họ sẽ không ảnh hưởng tới con.
Dạ Tần nhẹ nói ra.
- Vậy thì tốt, hơn hai mươi ngày sau, chư Đế sẽ tụ tập ở Thái Kinh, nên chuẩn bị cái gì thì chuẩn bị cái đó, bảo đảm an toàn của bọn họ, cho dù phải chết, cũng tuyệt đối không được chết ở Thái Kinh!
Dạ Côn cùng Dạ Tần đứng dậy, chắp tay nói ra:
- Đã hiểu.
- Còn có Thương Minh, sau Tiết Khánh Nguyên nhất định phải chết.
Dạ Tần lóe lên sát ý, thật muốn giết ngay lập tức.
Hai huynh đệ về đến nhà, Đông Môn Mộng đang chờ nhi tử trở lại dùng cơm.
Tử Yên cũng ngồi ở trên bàn cơm.
Dạ Tần thấy Tử Yên tại, nhẹ nói ra:
- Con không đói bụng, con về phòng nghỉ trước.
Nói xong liền đi sang một bên khác.
Ánh mắt Tử Yên không khỏi lộ ra một tia sa sút.
Trưởng Tôn Nhị một bên an ủi:
- Không sao đâu, hiện tại phu quân còn đang giận, qua một lúc sẽ tốt thôi.
- Côn Côn, thế nào?
- Còn có thể thế nào, Thương Minh tới chế giễu chúng ta.
Đông Môn Mộng trầm giọng nói ra:
- Tên Thương Minh kia quả thật quá hung hăng càn quấy! Nên giết!
Nhìn đi, hiện tại mẫu thân đều cảm thấy Thương Minh đáng chết.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, chuyện Thái Kinh không kịp giải quyết, thê tử cũng không có một chút tin tức.
Ài...
Phiền quá!
Đám rác rưởi kia sao không dám xuất hiện, chẳng lẽ lại sợ mình như vậy sao?
Sớm biết liền không bày ra thực lực của mình, làm bọn chúng không dám hạ thủ, chỉ dám dùng quỷ kế châm ngòi ly gián.
Lúc mọi người ở đây chuẩn bị ăn cơm, đại môn Dạ gia oanh một tiếng bị mở ra! Xuất hiện một tiếng vang thật lớn!
Mọi người không khỏi nhìn về phía cổng.
Dạ Côn nói thầm một tiếng.
Xong!!!
Mẹ vợ lại tới!
Không sai, tới chính là Liên Hàn, mẫu thân của Mộ Nhi!
Lần này chỉ sợ chạy không thoát!
- Dạ Côn! Nói cho ta biết Mộ Nhi ở nơi nào, ta tự mình đi đón nó về!
Liên Hàn chậm rãi đi tới, lạnh giọng nói ra.
Dạ Côn lập tức lộ ra nụ cười đi lên phía trước:
- Mẫu thân à, sao tới không thông báo trước một tiếng, con sẽ đi đón ngài.
- Dạ Côn, đừng nói những thứ vô dụng này! Hiện tại ta muốn biết Mộ Nhi ở nơi nào!
Liên Hàn mảy may không nể mặt mũi, đều qua mấy tháng, nữ nhi vẫn không có tin tức, Liên Hàn cảm thấy không được bình thường, cho nên lại tới.
Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt, làm sao bây giờ... lúc này Côn ca rất hoảng a.
- Mẫu thân, chúng ta ngồi trước, con sẽ từ từ nói rõ với ngài.
Liên Hàn cũng biết thông gia tại, vừa rồi đã không nể mặt mũi, cho nên hiện tại liền nể tình.
Đi vào trong đại sảnh, Liên Hàn nhìn Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên, lập tức hướng phía Dạ Côn nói ra:
- Ngươi có các nàng còn chưa đủ à?!
- Hiểu lầm a! Đây là đệ muội của con.
Liên Hàn hừ lạnh một tiếng, tên đầu trọc ngươi, mặt khác đều tốt, chỉ là hơi háo sắc.
Côn ca biểu thị oan uổng quá, đều là các nàng tự đưa tới cửa, làm một tên nam nhân, nếu như cự tuyệt... còn không bằng đi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.
- Thông gia, ngồi trước đã, một đường chạy đến nhất định chưa ăn cái gì phải không, chúng ta vừa vặn đang dùng cơm, Lưu Lăng mau đi lấy bát đũa tới.
Đông Môn Mộng ôn nhu cười nói, đánh yểm trợ cho nhi tử.
- Vâng, phu nhân.
Lưu Lăng lập tức đi chuẩn bị bát đũa.
Sau khi Liên Hàn ngồi xuống liền hỏi:
- Nói đi, Mộ Nhi đến cùng đi nơi nào rồi?! Hôm nay ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời chắc chắn!