Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 702: Những Người Kia

Dạ Côn thành công kéo Dạ Tần đi.
Chuyện này cũng đại biểu cho Dạ Tần nghe lọt lời cha nói, nếu như đặt ở một năm trước, chỉ sợ Dạ Tần sẽ không như thế.
Đồng thời qua chuyện này cũng chứng minh Dạ Tần trầm ổn hơn rất nhiều, không làm ra loại chuyện kẻ thù sung sướng người thân đau đớn kia.


Theo hai huynh đệ rời đi, Đông Môn Mộng đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ lấy Tử Yên:
- Đứng lên đi, mặt đất rất lạnh.
- Xin lỗi mẫu thân, xin lỗi cha... con có lỗi với mọi người.
Tử Yên khóc ròng, vừa rồi chỉ mới qua một thoáng, thế nhưng nàng phảng phất cảm thấy giống như cả một đời người.


Dạ Minh trầm giọng nói ra:
- Tử Yên, người con có lỗi nhất chính là Dạ Tần, năm đó là con kéo Dạ Tần từ trong bi thương ra ngoài, hiện tại con lại đẩy nó trở lại.
- Cha...


- Được rồi, hiện tại cũng không cần nói nữa, hành động vừa rồi của Dạ Tần con cũng nhìn thấy đấy, nếu muốn được Dạ Tần tha thứ, phải từ từ...
Đông Môn Mộng đỡ Tử Yên dậy, cẩn thận khuyên bảo, Tử Yên có lỗi, nhưng những người kia càng đáng hận hơn.


Trưởng Tôn Nhị cũng cho ánh mắt cổ vũ.
Nếu nói người ở bên cạnh Tử Yên lâu nhất, liền chính là Trưởng Tôn Nhị, Trưởng Tôn Nhị hiểu rất rõ Tử Yên.
Nếu như Tử Yên là loại nữ nhân phẩm tính kém kia, vừa rồi khẳng định sẽ không đứng ra nói giúp nàng.


Bên ngoài đại sảnh, Dạ Côn nhìn đệ đệ có chút trầm lặng, cũng lên tiếng an ủi:
- Đệ đệ, cha nói không phải không có lý.
- Ta biết.
Dạ Tần nhẹ gật đầu.
- Vậy thì tốt.
- Đại ca.
- Hửm?
- Ta rất muốn giết những người kia!


Dạ Tần quay đầu nhìn về phía đại ca, trong mắt mang theo sát ý nồng đậm, loại sát ý này không cách nào ngăn cản.
- Đệ đệ, ta cũng muốn.
Dạ Côn thật nghĩ xé những người kia thành mảnh nhỏ, từng khối từng khối hong khô.
Nhưng mà chỉ sợ hai huynh đệ không nghĩ tới, những người kia... ngay tại Thái Kinh.


Lúc này trong một tòa trạch viện bình thường, đây là trạch viện bình thường thương nhân mua, thương nhân tên là Nạp Lan Thành, là một thương nhân trẻ tuổi, trong giới thương nhân ở Thái Kinh cũng tính là có chút danh tiếng.


Ở Thái Kinh kinh doanh hai năm, liền có thể mua lấy trạch viện, xem như y cũng có vốn liếng để khoát lác.
Mà ở trong trạch viện có mấy tên nam tử, do hai người cầm đầu, những người khác tựa hồ đều là nô bộc, đứng ở bên cạnh đề phòng.


Hai nam tử kia cũng rất trẻ tuổi, tựa hồ cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, trên mặt còn mang theo một chút non nớt, nhưng khí chất cả người lại rất khác biệt, tựa hồ xuất thân danh môn.


Người trẻ tuổi ngồi ở bên trái mang theo một chút dáng vẻ thư sinh, làn da trắng nõn, phóng nhãn xem xét, đều có thể tưởng rằng nữ tử.
Dù sao thân thể tương đối gầy gò, hơn nữa đôi môi cũng phá lệ hồng nhuận phơn phớt, tựa như các cô nương bôi son tha phấn.
Người này tên là Mộ Dung Khang.


Người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Mộ Dung Khang lại có chút trọng lượng.
Nói thẳng ra là cái tên này khá béo, tối thiểu cũng gần hai trăm cân, hình thể tương đối cường tráng... dĩ nhiên thuộc loại béo tốt.


Người này tên là Chu Tuấn, nếu như bớt đi sáu bảy mươi cân thì có thể xem như đẹp trai anh tuấn.
- Chu thiếu lần này đại giá quang lâm, chẳng lẽ là vì đến tham gia Thái Kinh Tiết Khánh Nguyên?
Nặc dù Nạp Lan Thành lớn tuổi, nhưng đối với hai tên thiếu gia ở trước mắt lại vô cùng cung kính.


Chu Tuấn nhấp một ngụm trà, biểu lộ mang theo một cỗ cao ngạo, từ tốn nói:
- Nghe nói Thái Kinh Ngưng Thần trà không tệ, ngươi có không?
- Chu thiếu có chỗ không biết, Ngưng Thần trà là vật phẩm đặc cung cho Thánh Nhân, không truyền ra ngoài, hằng năm cũng chỉ có một chút như thế.


Nạp Lan Thành mang theo nụ cười giải thích, Chu thiếu vừa đến đã muốn dùng Ngưng Thần trà, ngươi hẳn trực tiếp đi tìm Thánh Nhân đòi đi.
- Chỉ có thể bảo Thương Minh mang chút Ngưng Thần trà đến.
Chu Tuấn lạnh nhạt nói ra, giống như rất đơn giản.


- Chu thiếu, tình huống Thương Minh bây giờ rất đặc thù, không nên kinh động y thì tốt hơn.
Chu Tuấn cười khẽ một tiếng:
- Nạp Lan công tử, chớ khẩn trương, ta chỉ đùa một chút mà thôi, mặc dù ta yêu trà, nhưng vẫn có thể phân rõ thế cục.
- Chu thiếu anh minh.


- Chỉ là đáng tiếc, Nguyên Hạo chết rồi, Tào công công cũng chết, mà Dạ Tư Không thế mà làm phản! Lá gan rất lớn.
Chu Tuấn cười nói, nụ cười này mang theo một cỗ hung hiểm, ánh mắt càng lộ ra sát khí.
Nạp Lan Thành âm u nói ra:


- Dạ Tư Không dám phản, bắt nguồn từ huynh đệ Dạ gia, nếu như không có huynh đệ Dạ gia, Dạ Tư Không không có lá gan này.
- Lần này ta tới, chính là muốn nhìn xem rốt cuộc là ai hủy đi trò chơi ta đã thiết kế tỉ mỉ.


Khẩu khí của Chu Tuấn rất lớn, trong mắt y, đây chẳng qua chỉ là trò chơi, ngay cả Nạp Lan Thành nghe, trong lòng cũng có chút dị thường.
Phải biết, Nạp Lan Thành là gia chủ Cổ tộc Đông U.
- Chu thiếu, Dạ gia huynh đệ quả thật cao minh, tình báo ngươi hẳn cũng đã đọc qua.
Chu Tuấn nhẹ gật đầu:


- Tình báo chẳng qua là tình báo, ta muốn tận mắt gặp bọn họ.
- Chu thiếu, ta không quen không biết với bọn hắn, vô phương dẫn tiến, nếu như trực tiếp đi gặp, sợ rằng sẽ khiến bọn hắn nghi ngờ.
Mộ Dung Khang ngồi ở bên cạnh từ tốn nói:


- Bọn hắn biết thì có làm sao, cho bọn hắn mấy lá gan cũng không dám làm gì.
Nạp Lan Thành âm thầm thở dài, loại người này vừa nhìn liền biết không có trải việc đời:
- Hai vị thiếu gia, Dạ gia huynh đệ cũng sẽ không quản nhiều như vậy, bọn hắn hận chúng ta không tự nhảy ra ngoài, sau đó ra tay tru diệt chúng ta.


- Có chút thú vị, có biện pháp nào để chúng ta gặp một lần không? Biết bình thường Dạ gia huynh đệ hay đi chỗ nào không?
Chu Tuấn tò mò hỏi.
- Không có, trên cơ bản Dạ gia huynh đệ đều ở trong Dạ gia, hoặc là đi vào trong hoàng cung, rất ít giao lưu với các thiếu gia môn phiệt ở Thái Kinh.


Chu Tuấn nghe xong cảm thán một tiếng:
- Dạ gia huynh đệ cũng không phải người thường, khó trách có thể làm loạn trò chơi của ta.
- Nếu như Chu thiếu muốn gặp, ta thật ra có một biện pháp.
- Nói nghe một chút?


- Ta cùng Đông Phương gia có chút sinh ý thương nghiệp, Đông Phương Sảng cũng là người thế hệ trẻ tuổi, tuổi tác không sai biệt với thiếu gia lắm, Đông Phương Sảng cũng có chút quan hệ với Dạ Côn, cho nên giao thiệp với Đông Phương Sảng, hẳn sẽ có thể nhìn thấy Dạ Côn.
Chu Tuấn cười cười:


- Ta muốn gặp một người, không ngờ lại phải lén lén lút lút.
- Chu thiếu, dù sao thực lực Dạ Côn bày ở trước mắt.
- Được rồi được rồi, vậy liền đi gặp Đông Phương Sảng, ngươi đi an bài đi.
- Vâng, hiên tại ta lập tức đi an bài.
Chu Tuấn nhẹ gật đầu.


Chờ sau khi Nạp Lan Thành đi, Mộ Dung Khang khinh thường nói ra:
- Đông U Thái Kinh cũng chỉ có thế, ngươi muốn chứng minh mình, lại chọn nơi rách nát này.
- Sự thật chứng minh, ta chọn nhầm chỗ.
Chu Tuấn cười khổ một tiếng.


- Ta cảm thấy ngươi quá sợ huynh đệ Dạ gia, chẳng qua là một cái Thái Kinh nho nhỏ, ngươi nói một câu liền có thể khiến Dạ gia huynh đệ lập tức tử vong, hà tất phải làm nhiều chuyện như vậy?


- Mộ Dung Khang, ngươi không hiểu được, trò chơi, phải chơi theo quy củ, nếu như phá hư quy củ, chẳng phải sẽ không thú vị rồi sao?
Chu Tuấn đứng dậy giang tay ra.
- Nhàm chán đến cực điểm, sớm biết ta liền không theo ngươi tới Thái Kinh.
- Ta thấy ngươi nhàm chán, liền kéo ngươi ra hít thở không khí.