Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 701: Nàng Đi Đi

Mọi người nghe Tử Yên kể rõ, trong lòng cũng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thật không nghĩ tới...
Lúc đầu mục tiêu của Tử Yên lại chính là Dạ Côn, chỉ là sau khi đụng phải mới phát hiện Dạ Tần càng dễ đắc thủ hơn, cho nên mới đổi mục tiêu.


Kỳ thật lúc trước Dạ Côn cũng từng hoài nghi Tử Yên, dù sao Tử Yên ở bên trong Hoa Hương Lâu, có liên hệ mật thiết với Hồng Mụ, thế nhưng đã lâu như vậy, Tử Yên cũng không có làm ra chuyện gì, Dạ Côn cũng không muốn đi hoài nghi thê tử của đệ đệ.


Dù sao đệ đệ là thật tâm ưa thích Tử Yên.
Dạ Tần nghe xong thở thật dài một hơi, chuyện năm đó phát sinh phảng phất rõ mồn một ở trước mắt, khó trách lại có nhiều trùng hợp như vậy, nguyên lai đều là "xảo ngộ" được thiết kế tỉ mỉ.


Đông Môn Mộng chậm rãi nhắm mắt lại, đây không phải kết quả mọi người mong muốn.
Phải biết Trưởng Tôn Nhị đều không có tâm tư trả thù, phụ thân của nàng chính là Trưởng Tôn Ngự, mặc dù Trưởng Tôn Ngự là tự sát, nhưng đều là bị Dạ gia bức cho.


Cho dù Trưởng Tôn Nhị muốn báo thù, đó cũng là chuyện không thể bình thường hơn được, đáng tiếc Trưởng Tôn Nhị căn bản không có ý nghĩ như vậy.
- Hỏi nàng một câu cuối cùng, tại sao lại làm như vậy?
Dạ Tần tựa hồ lộ ra rất tỉnh táo, nhưng loại tỉnh táo này lại cất giấu lãnh khốc.


Dạ Côn cảm giác đệ đệ bình tĩnh cũng không phải một chuyện tốt, lúc này nếu như bạo phát ra, có lẽ sẽ tốt hơn, lãnh tĩnh như vậy tựa hồ...
- Bọn hắn đã đáp ứng ta, đây là một lần cuối cùng, liền cho ta tự do.


Tử Yên nói nhỏ lấy, trong lòng cũng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, nàng không muốn nhìn thấy một ngày này phát sinh, nhưng mà càng sợ cái gì, càng sẽ phát sinh cái đó.
Dạ Minh nâng chung trà lên uống một hớp nước, cảm giác cuống họng rất khô khốc.


Năm đó nhi tử bị Ba Uyển Thanh lừa qua, sau khi trải qua chuyện Ba Uyển Thanh, Tử Yên lại làm ra chuyện như thế.
Chỉ sợ không thể được Dạ Tần tha thứ.


Lừa gạt đối với nhi tử mà nói, đó chính là một loại ranh giới cuối cùng, hơn nữa lần này bán không chỉ đơn thuần là Dạ Tần, mà là toàn bộ Dạ gia, hoặc là nói là toàn bộ Thái Kinh.


Nếu như hôm qua Thương Minh không có phòng bị, như vậy y phải chết không nghi ngờ, một khi tiêu trừ sạch uy hϊế͙p͙ tiềm ẩn, ít nhất vào Tiết Khánh Nguyên, Thái Kinh sẽ có thể an ổn vượt qua.
Đáng tiếc... lại bị Tử Yên cho bán đứng.
Thậm chí Dạ gia huynh đệ còn bị Thương Minh đùa bỡn một phen.


- Bọn họ còn những ai?
Dạ Minh nhìn Tử Yên hỏi, ánh mắt đã thay đổi rất nhiều, cũng không phải ánh mắt nhìn con dâu, mà là một loại ánh mắt người xa lạ.
Tử Yên lắc đầu:
- Không có, trước đó vẫn luôn là Hồng Mụ, gần đây Thương Minh mới tìm đến con.


- Nếu như nàng nói cho ta biết chuyện của Thương Minh sớm, vậy thì tốt biết bao.
Dạ Tần nghe xong nói nhỏ một tiếng, nếu như lúc ấy nói, căn bản sẽ không trách ngươi, đó cũng là nếu như... trên đời này cũng không có nhiều "nếu như", nên phát sinh đều phát sinh, không nên phát sinh cũng đã phát sinh.


- Phu quân, thật xin lỗi... ta thật không có cách nào.
Tử Yên ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Tần, tình cảm đối với Dạ Tần là thật, loại lấy hay bỏ này thật vô cùng gian nan.


- Lúc nàng bán đứng ta và đại ca, nàng đã lựa chọn phản bội, nàng biết năm đó ta bị Ba Uyển Thanh lừa gạt, nàng hẳn phải biết ta thống hận lừa gạt đến cỡ nào.
Tử Yên nhẹ gật đầu:
- Ta biết, ta đương nhiên đều biết.


Nói xong, Tử Yên liền từ trong tay áo xuất ra một cây chủy thủ để lên mặt bàn.
- Mấy ngày nay ta rất lo lắng, cho nên trên người đều mang cây chủy thủ này, nghĩ đến nếu như bại lộ, liền...
Mặc dù Tử Yên chưa nói xong, thế nhưng nụ cười thê lương kia đã đại biểu cho việc nàng muốn làm.


Đông Môn Mộng cùng Dạ Minh liếc nhau một cái, tựa hồ đang quyết định chuyện gì.
Hiện tại Tử Yên đang mang thai hài tử của Dạ Tần, không thể để chuyện một thi hai mệnh xảy ra được.
Lúc này Dạ Côn hướng phía Dạ Tần nói nhỏ:


- Đệ đệ, đây có lẽ cũng là quỷ kế của bọn chúng, cẩn thận bị lừa.
Con cờ Tử Yên này đúng là dùng tốt, không chỉ có thể đổi lấy tình báo Dạ gia, còn có thể hung hăng đả kích Dạ gia ở trên mặt tinh thần, nhất là Dạ Tần hiện tại.
- Nàng đi đi.
Dạ Tần bỗng nhiên nói ra.


Ngồi một đêm, Dạ Tần nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, giết?
Nói thật, Dạ Tần không hạ thủ được, Dạ Tần còn không có ác độc như vậy.


Thế nhưng để Tử Yên tiếp tục lưu lại bên cạnh, Dạ Tần không thể làm như không thấy được, như vậy chỉ có một loại biện pháp, đó chính là đuổi Tử Yên ra khỏi Dạ gia.


Tử Yên nghe thấy Dạ Tần quyết định, sương mù trong đôi mắt đẹp rốt cục ngưng kết ra giọt nước trượt xuống, Tử Yên có thể tiếp nhận Dạ Tần gào thét, Dạ Tần nhục mạ, thậm chí bị đánh đều được, đây đều là mình đáng bị.


Thế nhưng nghe thấy Dạ Tần muốn đuổi mình đi, Tử Yên trong nháy mắt liền hỏng mất.
- Phu quân, ta không cầu ngươi tha thứ, chỉ cầu ngươi đừng đuổi ta đi...
Tử Yên trực tiếp quỳ trên mặt đất, hướng phía Dạ Tần đau khổ cầu khẩn, hình ảnh ngày xưa từng li từng tí tràn vào trong lòng.


Dạ Côn nghe đệ đệ quyết định như vậy, cảm thấy đây cũng là kết quả tốt nhất sau một đêm suy nghĩ.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng nhíu mày, Tử Yên xác thực có tội, nhưng cho dù có tội như thế nào đi nữa, hài tử trong bụng vẫn là cốt nhục của Dạ gia.


Cứ đuổi ra ngoài như vậy, Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng có chút không đành lòng.
Một mực không lên tiếng Trưởng Tôn Nhị nói khẽ:


- Phu quân, xem ở Tử Yên đang mang thai, tạm thời cho nàng lưu lại trước, chờ sinh hài tử ra lại tính tiếp, hiện tại đã sắp vào mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh lẽo, nếu như đuổi Tử Yên ra ngoài, một mình nàng, làm sao nuôi sống được hài tử.


- Tần Tần, Nhị Nhị nói cũng có đạo lý, Tử Yên phạm sai lầm, nhưng hài tử vô tội, nếu như bởi vì việc này bắt hài tử chịu tội, trong lòng Tần Tần con cũng sẽ khó chịu đi.
Đông Môn Mộng cũng ở một bên thuyết phục, dù sao Trưởng Tôn Nhị đã mở lời, vậy thì dễ nói rồi.


Đông Môn Mộng ra hiệu cho Dạ Minh, làm lão tử cũng nên ra khuyên mấy câu đi chứ.
Dạ Minh dĩ nhiên hiểu rõ, vỗ vỗ bả vai nhi tử:


- Dạ Tần, xảy ra chuyện như vậy quả thật khiến người đau lòng, nhưng Tử Yên cùng Ba Uyển Thanh là hai người khác nhau, Ba Uyển Thanh là phản bội, mà Tử Yên là bị bọn chúng uy hϊế͙p͙ mới làm ra chuyện như thế, Tử Yên nó cũng là người bị hại, vì cứu phụ mẫu mới lựa chọn phản bội, nói rõ Tử Yên rất có hiếu tâm.


- Nếu như con đuổi Tử Yên ra ngoài, những người kia biết được, nói không chừng còn sẽ dùng thủ đoạn.
Dạ Minh lời còn chưa nói hết, Dạ Côn đã nói tiếp:
- Nói không chừng sẽ bồi dưỡng con của ngươi thành người tội ác tày trời, cừu thị Thái Kinh, để cho Dạ gia chúng ta tự giết lẫn nhau.


Kỳ thật Dạ Côn nói cũng có chút khả năng, đối với những người kia mà nói, loại chuyện này không là gì cả.
Dạ Tần nghe xong cũng không có lên tiếng.
Đông Môn Mộng thấy thế nhẹ nói ra:


- Tần Tần, các con cũng mệt mỏi một đêm rồi, đi ngủ trước một giấc, Thái Kinh còn có rất nhiều chuyện chờ các con đi làm.
Đông Môn Mộng nói xong còn ra hiệu cho Dạ Côn, nhanh lôi đệ đệ con đi, cơ hội tốt.


Dạ Côn liền hiểu, cảm thấy cha nói rất có lý, Tử Yên ở trong chuyện này cũng là người bị hại, bị uy hϊế͙p͙.