Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 695: Tranh Chấp

Dạ Côn cùng Dạ Tần rất là bất đắc dĩ.
Cha vẫn như cũ, nói lời tàn nhẫn nhất, hành động hèn nhát nhất.
Còn tưởng rằng vừa rồi cha sẽ kiên cường, kết quả là muốn dùng một chiêu phân độn.
- Ta thấy ngươi gần đây gan mập lên rất nhiều, thế mà còn dám mạnh miệng!


Đông Môn Mộng nắm lấy lỗ tai Dạ Minh.
- Đừng đừng đừng, bọn nhỏ còn đang nhìn kìa.
- Bọn nó nhìn quen rồi, không sao cả!!!
Minh ca thật là khó a.
Cũng may hai huynh đệ không có đi theo vết xe đổ của cha, bằng không thì nam nhân Dạ gia đều sợ vợ, như vậy sẽ không tốt.


Cuối cùng Minh ca liên tục nhận sai, mới tránh thoát trường tai nạn này.
- Cha, ngài bảo người của ngài chú ý Thương Minh một chút nhé.
Lúc này Dạ Côn nghiêm túc nói.
Dạ Minh vuốt vuốt cái lỗ tai đang đỏ lên:
- Làm sao vậy? Côn Côn con cảm thấy Thương Minh có vấn đề?
- Con cảm thấy vấn đề rất lớn.


Dạ Minh nhíu mày:
- Được, ta sẽ đi nói, thế nhưng hiện tại Thương Minh còn đang nằm ở trên giường, lại có người trông coi, căn bản không biết y ở trong phòng làm gì.
- Đại ca, hay là chúng ta?


Dạ Tần làm thủ thế cắt cổ, ý này rất đơn giản, chúng ta cũng đừng hoài nghi này hoài nghi cái kia, dứt khoát, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, trực tiếp giết là được.
Đông Môn Mộng thấp giọng nói ra:
- Tần Tần, hiện tại Thương Minh không thể chết.


- Vì sao, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!
Dạ Tần lạnh giọng nói ra, đã có tình nghi, vậy liền giết.
Nghe Dạ Tần, Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng liếc nhau một cái, Tần Tần trước kia không phải như thế.
Xem ra trong lúc bất tri bất giác, Tần Tần đã thay đổi rất nhiều.


Song lần này Dạ Côn cũng không cảm thấy đệ đệ nói sai, kỳ thật có đôi khi, giết lại nói.
- Mẫu thân, vì sao không thể giết?
Dạ Côn tò mò hỏi, muốn nghe xem mẫu thân nghĩ như thế nào.


- Thái Kinh cần mạng lưới tình báo của Thiên La Viện, nếu như Thương Minh chết, Thiên La Viện nhất định sẽ không nghe lời, đến lúc đó bán Thái Kinh cũng không phải chuyện lạ.
- Mẫu thân, Thiên La Viện kiềm chế Thái Kinh quá lâu, không bằng giải tán, có con ở đây, ai dám tiến đánh Thái Kinh?!


Dạ Tần âm u nói, trên thân lập tức tản mát ra một luồng lệ khí.
Trong lòng Dạ Minh thở dài, bây giờ mùi máu tươi trên người Tần Tần quá cường liệt.
Thế nhưng, lời vừa rồi của Dạ Tần không phải không có đạo lý.


Phải biết hiện tại Tần ca là tồn tại vô địch chiến trường, một người liền có thể đơn đấu.
Cho dù không có tình báo của Thiên La Viện, Thái Kinh cũng sẽ bình yên vô sự.


Trước kia Dạ Tần không có biểu hiện thực lực ra ngoài, cho nên còn phải cố kỵ một chút, thế nhưng hiện tại Dạ Tần đã bày ra thực lực, như vậy Thiên La Viện cũng không còn quá quan trọng.


- Mẫu thân, con cảm thấy đệ đệ nói không phải không có đạo lý, hiện tại Thiên La Viện đối với Thái Kinh mà nói, quả thật không còn quá quan trọng.
Lần này Dạ Côn tán thành đệ đệ trực tiếp sát lục.
Dạ Tần thấy có đại ca tán thành, liền vô cùng tự tin:
- Con đi động thủ!


- Không vội.
Dạ Minh nói nhỏ một tiếng.
- Cha, tồn tại thêm một ngày, Thái Kinh sẽ nguy hiểm hơn một ngày.
Dạ Tần không hiểu hỏi.
- Buổi tối hôm nay tổ chức gia yến, hỏi gia gia các con rồi làm cũng không muộn, nếu như giết Thương Minh làm rối loạn kế hoạch, vậy thì được không đủ bù mất.


Dạ Côn gật đầu nói:
- Cha nói cũng có lý, vậy hôm nay trên gia yến hỏi ý của gia gia một chút, nếu như gia gia đồng ý, con cùng đệ đệ đi xử lý Thương Minh, về phần những người Thiên La Viện kia.
- Giết!


Dạ Tần thay đại ca nói, có một số việc đại ca không làm được, vậy liền để đệ đệ để ta làm! Dù gì máu tươi trong tay đệ đệ cũng không ít.
Kỳ thật máu tươi trong tay Côn ca cũng không ít, năm đó một kiếm chém ngàn vạn binh sĩ Ngũ Nhạc.


Dạ Tần nói cũng không sai, Thiên La Viện thân là mạng lưới tình báo của Thái Kinh, biết rất nhiều bí sử của Thái Kinh, nếu như truyền đi, sẽ ảnh hưởng đến danh vọng của Thái Kinh.
- Không thể.
Đông Môn Mộng trầm giọng nói ra.
Dạ Minh nhẹ gật đầu:


- Có rất nhiều thành viên của Thiên La Viện tiềm phục tại nước khác, nếu như tiêu diệt Thiên La Viện, những người kia sẽ đầu hàng địch nhân.
- Thì tính sao, bọn chúng dám tiến quân Thái Kinh sao?
Dạ Tần từ tốn nói, căn bản không sợ.


- Tần Tần, con có cân nhắc qua bách tính không, mạo muội tiêu diệt Thiên La Viện, sẽ khiến Thái Kinh lâm vào khủng hoảng, nhất là hiện tại Tiết Khánh Nguyên sắp đến.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
Dạ Tần vừa muốn nói gì, Dạ Côn vỗ vỗ đệ đệ bả vai:


- Đệ đệ, mẫu thân nói không sai, hiện tại không phải lúc tiêu diệt Thiên La Viện, thế nhưng giết Thương Minh thì ta cảm thấy có khả năng.
Dạ Tần hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngồi xuống.
Xem như nghe đại ca.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng rất bất đắc dĩ, Tần Tần thế mà không nghe mình, đều nghe Côn Côn.


Đây là lần đầu tiên con ruột làm trái ý mình, trước kia chưa bao giờ xảy ra.
- Cha, mẫu thân, hai người đang nói chuyện gì vậy?
Chỉ thấy Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên chậm rãi đi tới, vừa rồi cũng là nghe thấy đại sảnh bên này có âm thanh tranh chấp, liền tới hỏi một chút.
Dạ Côn cười nói:


- Không có gì, đang thương lượng vấn đề an toàn Tiết Khánh Nguyên lần này.
- Thế à.
Trưởng Tôn Nhị khẽ cười nói, bất quá xem phu quân tựa hồ không vui.
Tử Yên dịu dàng nói:
- Con đi chuẩn bị bữa tối.
- Tử Yên, không cần chuẩn bị bữa tối, buổi tối hôm nay có gia yến, chúng ta vào cung ăn.


Dạ Minh thấp giọng nói ra.
Tử Yên cũng không biết, cười nói:
- Vâng.
Bất quá bây giờ vào cung còn sớm, Dạ Côn thấy đệ đệ không nói lời nào, liền kéo đệ đệ sang một bên:
- Làm sao thế, không phải sẽ thật giận cha với mẫu thân đấy chứ.
- Không có.


- Còn không có, vừa rồi mặt đều đỏ lên.
- Đại ca, ngươi nói ta sai chỗ nào, sao cha cùng mẫu thân lại phản đối như thế, bọn họ chưa từng đồng ý ta làm chuyện gì!
Dạ Tần thở phì phì nói ra.


Dạ Côn tự nhiên biết, đối với chuyện đệ đệ làm ở bên ngoài, thật ra trong lòng phụ mẫu rất không thoải mái, nhưng chỉ có thể để ở trong lòng, không có nói ra, sợ đệ đệ sẽ suy nghĩ nhiều.


Trước đó Dạ Minh còn tâm sự với Tần Tần, nhắc nhở Tần Tần đừng quá sát lục, như thế sẽ không tốt cho bản thân.
Chẳng qua là cuối cùng không thành.
Cho nên nói, chuyện Dạ Tần làm ở bên ngoài, làm cha mẹ, trong lòng hẳn có phản cảm.


Tuy nói chiến tranh vô tình, nhưng cũng phải có điểm mấu chốt, đây là ranh giới cuối cùng.
Nhị lão không muốn con của mình biến thành một tên ma quỷ.


Nhưng có lẽ bởi vì như thế mới khiến Dạ Tần cảm thấy phụ mẫu căn bản không có thật tâm chúc mừng mình, oán trách đều dùng mắt để biểu đạt ra đến.
Nghe đệ đệ nói như vậy, trong lòng Dạ Côn cũng rất bất đắc dĩ:


- Đệ đệ, phụ mẫu từ nhỏ dạy bảo chúng ta làm thiện tích đức, có thể thấy bọn họ muốn chúng ta trở thành người như thế nào.


- Không phải đệ làm những chuyện này đều là vì người Thái Kinh sao? Đệ sai chỗ nào, trảm thảo trừ căn là chân lý thiên cổ, ca cảm thấy Thái Kinh bị luân hãm, chúng ta sẽ có thể thoát được sao?
Dạ Côn cũng không phản đối câu nói này:


- Đệ đệ, ngươi nói không sai, thế nhưng ngươi không có phát hiện, lệ khí trên người quá nặng rồi sao, trước kia ngươi chưa từng nói chuyện với mẫu thân như thế.