Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 694: Mạch Nước Ngầm

Tiểu đầu mục, Dạ Tư Niên nghĩ thầm, xem ra Thương Minh thậm chí còn không phải là tiểu đầu mục, chẳng qua là tay chân mà thôi.
Phải biết, ngay cả Nguyên Tôn Kiếm Đế cũng chỉ là tay chân.
- Được, ta hiểu rồi.
Dạ Tư Niên bất đắc dĩ nói ra, sớm biết, lúc trước nên cự tuyệt.


Hiện tại hoàn toàn không dứt ra được, thậm chí nói nhảm cũng sẽ chết...
Những người này đúng là còn ngoan độc hơn cả Dạ Côn cùng Dạ Tần, hy vọng Dạ Côn cùng Dạ Tần có thể nhanh chóng xử lý bọn chúng.
Dạ Côn cùng Dạ Tần rời khỏi hoàng cung, đi ở trên đường lớn Thái Kinh.


Lúc này trong Thái Kinh đã tiến vài trạng thái chúc mừng, nghe nói Hoàng Đế các quốc gia sắp tới, từng nhà đều xuất ra vốn liếng an bài, trang trí cửa lớn ra dáng, treo đủ loại đèn lồng, thậm chí còn có đèn lồng trôi nổi cỡ lớn kia, rất là khoa trương.


Đây cũng là cho những Đế Vương kia nhìn sinh hoạt của người Thái Kinh một chút.
Nhất là đến ban đêm, toàn bộ Thái Kinh đèn đuốc sáng chưng, tựa như ban ngày, rất là mỹ lệ.
Thế nhưng phía sau sự mỹ lệ đó, lại giấu giếm sát cơ.


Huynh đệ Dạ gia đi trên con đường lớn, mọi người đều hướng phía Dạ Tần chắp tay, dù sao hiện tại danh tiếng Dạ Tần vang xa, đây chính là công thần Thái Kinh a.
Dạ Côn đi ở bên cạnh, nhìn đệ đệ hướng phía mọi người chắp tay tạ lễ, trong lòng cũng vui mừng không thôi.


Năm đó vẫn muốn giúp đệ đệ thành danh, nhưng một mực không thành công.
Hiện tại nhìn lại, đệ đệ thoát ly mình chiếu cố, ngược lại thành công.
Có đôi khi Dạ Côn sẽ nghĩ, là mình đè ép đệ đệ trưởng thành, mình không đè ép, đệ đệ liền có thể đi...


Có lẽ như thế cũng tốt.
- Cảm giác thế nào?
Dạ Côn mang theo ý cười nhẹ giọng hỏi.
Dạ Tần sửng sốt một chút, cười nói:
- Coi như không tồi...
- Loại cảm giác này, khi còn bé không phải đệ thường xuyên nói, cũng muốn thử loại cảm giác như vậy sao?


Dạ Côn trêu đùa đệ đệ, mặc dù khi còn bé đệ đệ chưa nói qua, thế nhưng Dạ Côn có thể cảm giác được, đệ đệ ước ao giống như mình.
- Có sao?
Dạ Tần nhẫn nhịn nghẹn miệng.
Nhìn vẻ mặt này một chút, còn nói không có, thật tưởng đại ca không biết à.


- Hắc hắc hắc, nhìn bộ dáng đắc ý của ngươi.
Dạ Côn thật muốn trêu chọc một phen, thế nhưng trước mặt mọi người, không thể làm như vậy.
Dù sao hiện tại đệ đệ là thống soái, phải gìn giữ uy nghiêm, trên đường cãi nhau ầm ĩ còn ra thể thống gì.


Đến lúc đó Côn ca sẽ biến thành người không hiểu chuyện.
- Ta mới không có.
Xem biểu tình của đệ đệ, Dạ Côn cười nói:
- Được, không có.
Dạ Tần cười cười, kỳ thật loại cảm giác này cũng là như vậy đi, lúc chân chính lấy được, cảm giác... tẻ nhạt vô vị.


Khó trách khi đó đại ca như thế, hiện tại mình cũng có thể cảm nhận được.
- Đại ca, tháng sau Hoàng Đế các quốc gia sẽ tới, còn có người Thánh Điện.
Dạ Tần nhẹ nói ra, không quên phất phất tay với người bên cạnh, tỏ lòng biết ơn.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, khẽ thở dài một tiếng:


- Đúng vậy, lần này cùng tới, cảm giác rất trùng hợp, đệ đệ cảm thấy thế nào?
- Nếu như những Hoàng Đế kia toàn bộ chết ở Thái Kinh.
- Ha ha ha... vậy Thái Kinh chúng ta liền sẽ tám mặt đối địch, thậm chí sẽ bị toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục báo thù.


Dạ Tần không cảm thấy đại ca nói khoa trương, nếu như Hoàng Đế thật chết tại Thái Kinh, như vậy Thái Kinh liền biến thành công địch.
Dạ Côn không khỏi nghĩ đến cha vợ, năm đó cha vợ là Hoàng Đế Đông U, bởi vì mẹ vợ, bị quần công...
Cuối cùng treo.


Cho nên nói, nếu như thật chọc nhiều người tức giận, như vậy hạ tràng sẽ vô cùng thảm.
- Tiết Khánh Nguyên lần này, nguy cơ trùng trùng.
Dạ Tần than nhẹ một tiếng, nhìn bách tính xung quanh cười nói, nếu như xử lý không tốt, sau này có lẽ sẽ không thể nhìn thấy những nụ cười này được nữa.


- Đệ đệ, ta cảm thấy phải cẩn thận Thương Minh, người này tình nghi rất lớn.
- Đại ca, lần trước không phải ngươi nói với ta, Thương Minh là người cảu nữ hoàng sao?
Dạ Tần thấp giọng hỏi.
- Gián điệp hai mang cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, nữ hoàng kia cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm.


Côn ca lăn lộn đến bây giờ, sẽ không tin bất cứ ai, chỉ tin thân nhân.
- Đại ca, muốn theo dõi chưởng viện cũng không phải dễ, Dạ gia quân cũng không có thực lực này.
Dạ Tần ăn ngay nói thật.


Dạ Côn nghe xong cũng rất buồn rầu, nếu như Đông Tứ cùng Đát Từ ở đây thì tốt, mọi chuyện còn không đến mức như thế, để hai người bọn họ đi nhìn Thương Minh, nhất định sẽ có thu hoạch không tưởng tượng nổi.
Đáng tiếc... bên cạnh mình không ai có thể sự dụng được.


Tên Thương Minh này!
Chỉ sợ là đang giả vờ, nhớ tới mỡ đông ở dưới đấy, còn mang theo mùi thơm Thịt Hổ Điêu.
Một người bị hôn mê, còn có thể ăn Thịt Hổ Điêu à, lừa gạt quỷ đi.


Nguyên Tôn Kiếm Đế giả vờ đả thương Thương Minh, nhưng Thương Minh giả bệnh lại có ích gì cơ chứ?
- Đại ca, đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Dạ Tần nhẹ giọng hỏi.
- Đúng rồi, hình như cha có người ở Thiên La Viện.


Dạ Côn đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó, cha tại Thiên La Viện, xì xào bàn tán với người nào đó.
- Vậy chúng ta mau về.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.
Sau khi hai huynh đệ về đến nhà, liền nói lại mọi chuyện đã phát sinh.


Đông Môn Mộng cùng Dạ Minh nghe xong cũng nhíu chặt lông mày, không nghĩ tới Tào công công lại là người của bọn chúng.
Trọng điểm là Dạ Tư Không cũng biết chuyện này.
- Gia gia con đã biết, xem ra sẽ có biện pháp ứng đối.
Dạ Minh hiểu rất rõ lão đầu tử, nếu ông ta nói ra, vậy hẳn sẽ có biện pháp.


Dạ Côn dĩ nhiên biết gia gia lợi hại, thiện bày mưu tính kế.
- Cha, ngài có cài người ở trong Thiên La Viện hay không?
Dạ Minh nghe xong sững sờ, vô thức nói ra:
- Không có.
Thân phận Trương Cẩn vô cùng trọng yếu, Dạ Minh không hy vọng bất kỳ ai biết Trương Cẩn tồn tại.
- Cha, con đã nhìn thấy.


Dạ Côn thấp giọng nói ra, còn hướng lấy Dạ Minh nháy nháy mắt, một bộ ngươi không nên gạt ta.
- Nhìn thấy?
- Đúng vậy, ngày nào đó mây đen gió lớn, con nhìn thấy cha đang...
- Đang làm gì?
Đông Môn Mộng lạnh giọng hỏi.


Dạ Tần cảm giác mẫu thân chính là một cái hủ dấm, chỉ cần có một chút xíu gió thổi cỏ lay, mẫu thân liền sẽ suy nghĩ linh tinh.
Cha quả thật thảm.
- Không có gì đâu mẫu thân, cha chỉ đang nói chuyện phiếm với một tên nam nhân mà thôi.
Đông Môn Mộng khó có thể tin nhìn Dạ Minh.


- Nàng nhìn ta như vậy làm gì...
- Dạ Minh! Ngươi thích nam nhân!!!
Dạ Minh:......
Dạ Côn:......
Dạ Tần:......
Ba nam nhân trong nháy mắt bị sét đánh, hiện tại não động của mẫu thân quá lớn.
- Bà nương điên này! Nói cái gì đó?! Ai thích nam nhân?!


Dạ Minh đột nhiên không sợ, hướng phía Đông Môn Mộng gầm thét.
Dạ Côn cùng Dạ Tần biểu lộ là như vậy ヾ(? д? )?.
Cha đây là thế nào, uống lộn thuốc sao...
Đông Môn Mộng sửng sốt một chút, đột nhiên vỗ bàn:
- Ngươi vừa mới nói cái gì!!!
- Ta nói!!!


- Ta muốn lên nhà xí không được sao?!