Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 669: Nguyên Tôn Kiếm Đế Xuất Hiện

Dạ Minh an ủi nói ra:
- Côn Côn, chờ tìm được nơi Ly Nhi các nàng hạ lạc, cha sẽ đi với con.
- Đúng rồi, còn có một tin vui.
Nói đến đây, Dạ Côn đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
- Tin vui?
Đông Môn Mộng nghe thấy là tin tức tốt, liền mừng rỡ hỏi.
- Em dâu các nàng đều đã mang thai hài tử.


Quả nhiên, phụ mẫu nghe xong Tần Tần lại có hài tử, đều kinh hô lên, thật cảm thấy cao hứng thay Tần Tần.
Năm đó nếu hài tử không mất đi, nhi tử cũng sẽ không trở nên như thế.
- Bất quá nói thật, ta vẫn lo lắng cho Tần Tần, hài tử mới bao lớn, liền mang binh đi đánh trận.


Dạ Minh ngày thường thoạt nhìn như nghiêm khắc đối với Dạ Tần, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn rất quan tâm Dạ Tần, bất kể nói thế nào, Dạ Tần mới là con ruột, chuyện này không cách nào thay đổi.
Đông Môn Mộng lại không cảm thấy như vậy.


- Đó đương nhiên là Tần Tần nhà ta lợi hại, nào giống ngươi, lúc lớn như vậy còn đái dầm.
Dạ Minh:......
Còn có thể làm vợ chồng thật tốt hay không, loại chuyện này có thể nói trước mặt hài tử sao, một chút uy nghiêm cũng không có.


Thấy phụ mẫu lại bắt đầu cãi nhau, tâm tình Dạ Côn cũng hơi tốt một chút, thế nhưng vừa nghĩ tới cha vợ cho mình nan đề, liền phiền muộn.
Nếu một mực không tìm thấy, chúng nữ nhi cũng không biết cha là ai, lúc trước đã nói phải bồi tiếp nữ nhi cùng một chỗ trưởng thành rồi.


- Côn Côn, người phía sau màn đến cùng có phải Nguyên Tôn Kiếm Đế hay không? Hay là người khác?
Dạ Minh vẫn có chút nghi hoặc.
- Thái Hoàng Thiên cũng đã nói có thể là Nguyên Tôn Kiếm Đế, sẽ không giả được.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra:


- Cũng có thể là Thái Hoàng Thái Hậu nói dối cũng không chừng, mục đích là muốn mượn tay con giết Hoàng Đế.
Dạ Minh yên lặng nhẹ gật đầu.
Dạ Côn cảm thấy mẫu thân nói cũng có đạo lý, thế nhưng sự tình đã phát sinh, hiện tại nói gì cũng đã trễ.


- Thời gian cũng không sớm, Côn Côn con đi nghỉ ngơi đi, một đường chạy về nhất định cũng mệt mỏi rồi.
Dạ Minh đứng dậy cười nói.
Nói thật, Dạ Côn cảm giác hiện tại mình quả thật rất mệt mỏi, thể xác tinh thần đều rất mệt mỏi...
- Vâng, cha cùng mẫu thân cũng sớm đi nghỉ ngơi đi.


Dạ Côn nhẹ giọng cười nói.
Về đến phòng, Dạ Côn cởi quần áo ra liền nằm ở trên giường, mệt mỏi không muốn nói.
Trong đầu hiện ra khuôn mặt ba thê tử, còn có ba đứa nữ nhi nhu thuận, đáng tiếc hiện tại cũng không có ở bên cạnh.
Sớm biết khi đó liền mang theo các nàng trở lại Thái Kinh.


Còn tưởng rằng lưu tại huyện Thái Tây sẽ tương đối an toàn, kết quả không có chút an toàn nào.
Cũng không đúng, nếu như tại Thái Kinh, đến lúc đó cha cùng mẫu thân đều sẽ bị dẫn đi...
Phải nghĩ biện pháp cho cha vợ một chút màu sắc, sớm biết liền bắt cóc mẹ vợ...


Nghĩ đi nghĩ lại, Dạ Côn dần dần chìm vào giấc ngủ.
Theo ánh nắng Thái Kinh chiếu vào, Dạ Côn nằm ở trên giường phát ra tiếng hít thở đều đều.
Nhưng mà đúng lúc này...
- Côn Côn, đại sự không ổn...


Trong lúc ngủ mơ, Dạ Côn phảng phất nghe được Đông Tứ đang kêu, thiếu gia... đại sự không ổn...
Làm sao mỗi lần đều là đại sự không ổn, không thể báo chút chuyện tốt sao... chẳng lẽ Côn ca không nên đạt được chuyện tốt sao...
Bất quá lần này không phải Đông Tứ, mà là đổi thành Dạ Minh.


Chỉ thấy Dạ Minh trực tiếp vọt vào, làm cho Dạ Côn còn đang nằm trên giường giật nảy mình:
- Cha...
- Mau dậy đi... xảy ra chuyện lớn!
Dạ Côn một bên mặc quần áo một bên hỏi.
- Nguyên Tôn Kiếm Đế xuất hiện tại vùng trời Thái Kinh!
- A!!!


Dạ Côn chỉ mới kéo quần lên một nửa liền dừng lại, rõ ràng bị lời nói của cha chấn kinh.
- Dạ gia gặp phiền toái!
Dạ Minh trầm giọng nói ra.
Dạ Côn mau mặc vào quần áo, Nguyên Tôn Kiếm Đế xuất hiện, Dạ gia sẽ vô cùng phiền toái, thậm chí đều có thể ảnh hưởng đến chiến sự.


Dạ Côn bỗng nhiên dừng bước.
- Làm sao vậy?
Dạ Minh nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn nhìn về phía phụ thân, bỗng nhiên cười ra tiếng.
Thấy nhi tử thế mà cười, Dạ Minh càng thêm khốn hoặc, Côn Côn không phải ngốc rồi đấy chứ...
- Cha... chuyện tốt a.
Dạ Côn cười nói.


- Làm sao lại là chuyện tốt, Nguyên Tôn Kiếm Đế đều đi ra... khẳng định là muốn cầm lại thứ thuộc về y.
- Cha, chúng ta vẫn muốn dẫn xuất Nguyên Tôn Kiếm Đế, hiện tại y tự mình chạy đến, không phải đã bị dẫn dụ ra tới rồi sao?


Dạ Minh dừng một chút, phản ứng giống như chậm một nhịp, bỗng nhiên vỗ tay một cái:
- Côn Côn, ý của còn là... tìm một cơ hội thủ tiêu y?
- Không không không, cha sai rồi...
- Sai chỗ nào rồi?
- Chúng ta phải thủ tiêu y dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.


Dạ Côn cười hắc hắc nói, bỗng nhiên có một cái ý nghĩ tà ác.
Dạ Minh bị biện pháp của nhi tử kinh đến.
- Cha, con đi chuẩn bị một chút.
- Côn Côn!!!


Dạ Minh không nghĩ tới nhi tử thế mà tưởng thật, xem ra nhi tử dự định dùng thân phận Ngân Sắc Nam Nhân tiêu diệt Nguyên Tôn Kiếm Đế, như vậy tất cả nồi đều sẽ do Ngân Sắc Nam Nhân gánh lấy, biện pháp này tuy tốt.


Thế nhưng ở trong lòng người Thái Kinh, Ngân Sắc Nam Nhân xem như đứng bên phía Dạ gia, dù sao lúc trước trong chuyện của Trưởng Tôn Ngự, Ngân Sắc Nam Nhân nhìn như đứng bên phía chính nghĩa, nhưng thật ra chính là đang giúp Dạ gia.


Hơn nữa, mặc dù Ngân Sắc Nam Nhân từng cứu vớt Thái Kinh, nhưng so với Nguyên Tôn Kiếm Đế, lực ảnh hưởng vẫn kém rất nhiều.
- Côn Côn đâu?
Đông Môn Mộng thấy Dạ Minh đi tới, nghi hoặc hỏi.
Dạ Minh nhìn xung quanh một chút, kéo Đông Môn Mộng sang một bên, thấp giọng nói ra:


- Côn Côn định dùng thân phận Ngân Sắc Nam Nhân, dưới con mắt tất cả mọi người thủ tiêu Nguyên Tôn Kiếm Đế!
Đông Môn Mộng nghe xong hít một hơi thật sâu, nhíu lại mày ngài:
- Mặc dù biện pháp này không được tốt lắm, thế nhưng hiện tại là biện pháp duy nhất.
- Nàng cũng ủng hộ?


- Vậy ngươi còn muốn thế nào? Muốn cha ngươi trực tiếp giao ra hoàng vị? Như vậy tất cả những chuyện cha ngươi làm đều sẽ uổng phí.
Đông Môn Mộng thấp giọng nói ra, trong chuyện này, nàng vẫn ủng hộ Dạ Côn.
Dạ Minh vuốt vuốt cái trán:


- Ý của ta là, không cần giết dưới loại tình huống này, sẽ khiến cho dân chúng phẫn nộ.
- Dạ Minh, ngươi vẫn là quá coi thường Côn Côn.
- Làm sao? Ta lại sai lầm chỗ nào rồi sao?
Dạ Minh một mặt mộng bức, cảm giác đầu óc của mình không đủ dùng.
Đông Môn Mộng lắc đầu, nhẹ nói ra:


- Ngươi suy nghĩ một chút, Nguyên Tôn Kiếm Đế biến mất bao lâu.
- Hẳn là đã vạn năm.


- Không sai, Nguyên Tôn Kiếm Đế tan biến vạn năm, địa vị ở trong lòng của người Thái Kinh rất cao, tồn tại như là thần linh, thế nhưng... chung quy y đã biến mất vạn năm, hiện tại đột nhiên xuất hiện, người Thái Kinh sẽ nghĩ như thế nào?
- Sẽ nghĩ như thế nào


Dạ Minh biểu thị, ta cũng không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào a.
Đông Môn Mộng cảm giác mình đang đàn gảy tai trâu:


- Một người trong truyền thuyết đột nhiên xuất hiện, dân chúng khẳng định vô phương tiếp nhận, có vài người thích hợp ở trong lòng mọi người, nhưng xuất hiện lại là một chuyện khác, nếu để cho người Thái Kinh thích ứng sự tồn tại của Nguyên Tôn Kiếm Đế, đó mới là không tốt.
- Ta hiểu rồi!


Dạ Minh kinh hô một tiếng.
- Ngươi hiểu cái gì?
Ánh mắt Dạ Minh phiêu hốt, dáng vẻ vừa hiểu vừa không.