Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 670: Không Giống Những Gì Đã Nghĩ

Đông Môn Mộng than nhẹ một tiếng, ra vẻ hiểu biết, làm sao lại đần như vậy.
- Mộng Mộng, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì mới tốt?
Dạ Minh hoang mang hỏi.
- Chờ là được rồi, Côn Côn có thể làm tốt.
Đông Môn Mộng rất yên tâm nhi tử.
- Thật lo lắng sự tình sẽ lộn xộn.


Dạ Minh hít một hơi thật sâu, Nguyên Tôn Kiếm Đế đột nhiên giết ra tới, thật khiến cho Dạ gia trở tay không kịp, xử lý không tốt liền khó khăn.
Trong hoàng cung.
Dạ Tư Không ngồi ở bên trong tẩm cung của mình, tựa hồ cũng không có ý muốn đi ra ngoài.


Làm Thánh Nhân đương thời, nếu như bây giờ đi ra, nhìn thấy Nguyên Tôn Kiếm Đế liền phải cúi chào.
Về tình về lý, Nguyên Tôn Kiếm Đế là khai quốc hoàng đế, mặc kệ hiện tại Thánh Nhân là ai, đều phải cúi chào.


Nhưng nếu như cúi người, địa vị Dạ gia ở trong lòng người Thái Kinh sẽ thẳng tắp giảm xuống, làm Thánh Nhân cũng phải cúi chào, cấp bậc tự nhiên sẽ hạ thấp.
- Còn đang chờ sao?
Tố Vận mặc váy tơ nhẹ nói ra, dáng vẻ thướt tha mềm mại thật khiến người ta mê muội.


Dạ Tư Không nhìn điểm đen phía xa:
- Đúng vậy, còn đang chờ.
- Nếu như chờ không được thì sao? Ngươi dự định không đi ra gặp sao?
- Nếu như ta ra gặp, Dạ gia sẽ chấm dứt.
Dạ Tư Không hiểu rõ đạo lý này, bước ra cánh cửa này, mọi thứ liền tan thành mây khói.


Tố Vận khẽ thở dài một tiếng, cũng hiểu rõ lợi hại trong đó, không đi ra là chính xác, nhưng một mực không ra, vậy liền biến thành không đúng.
Chỉ hy vọng hiện tại Dạ Côn có cách.


- Nhưng ngươi cũng nên biết, Nguyên Tôn Kiếm Đế đã rất lâu không có xuất hiện, ai có thể chứng minh y chính là Nguyên Tôn Kiếm Đế đây?
Dạ Tư Không cười khẽ một tiếng.


Tố Vận nghe xong cũng thầm giật mình, câu nói này đột nhiên đề tỉnh nàng, nhóm người mình biết, nhưng không có nghĩa là người Thái Kinh biết... đột nhiên một người tới nói mình là Nguyên Tôn Kiếm Đế, ai tin.
- Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất, bỏ qua... liền sẽ không còn.


Dạ Tư Không bổ sung một câu, nhưng loại chuyện này không thể lỗ mãng động thủ được.
Trong cung điện Thái Tử, lúc này Dạ Tư Niên có chút bối rối.
Sư phụ của mình tới, y thật đến rồi!
Dù sao lá thư này chính là Nguyên Tôn Kiếm Đế kí tên.


Nhưng mà bây giờ mình đã là Thái Tử, thân phận đồ đệ Nguyên Tôn Kiếm Đế, tựa hồ không phải dễ nghe như vậy.
Nếu như lần này gia gia thất bại, mình cũng sẽ không xong, đến lúc đó liền vị trí Thái Tử cũng mất.


Dạ Tư Niên cũng không phải ngốc, Nguyên Tôn Kiếm Đế không thể để vị trí Thái Tử cho mình ngồi được, coi như để mình ngồi, đó cũng là có mục đích, hạ tràng khẳng định phi thường thảm.
Làm sao bây giờ... Dạ gia không cứu nổi...


Không đúng, còn có Dạ Côn! Dạ Côn nhất định có thể giải quyết được!
Có nên báo cho Dạ Tần, đê y mang binh trở về, không nên đánh cùng Cổ U, nhà đều sắp mất rồi!!!


Bên trong Thỉnh Nhạc Phường, Hoa Sa La dĩ nhiên cũng thấy Nguyên Tôn Kiếm Đế xuất hiện, ngẩng đầu liền có thể thấy thân ảnh phiêu miểu kia.
Đêm qua Dạ Côn mới trở về, Nguyên Tôn Kiếm Đế liền không kịp chờ đợi xuất hiện.
Hẳn là bị Dạ Côn chọc giận.


Hoa Sa La chậm rãi chuyển động chén trà, nếu như đoán không lầm, nguyên nhân chọc giận hẳn là Dạ Côn giết Cổ U Hoàng Đế.
Mà vị Hoàng Đế kia tám chín phần mười là người của bọn họ, lần này Dạ Côn đã dẫn dụ thành công, kéo Nguyên Tôn Kiếm Đế ra tới...


Người trẻ tuổi thật thông minh, quả nhiên không nhìn lầm Dạ Côn, tiểu tử này rất thú vị.


Bất quá dẫn là dẫn ra rồi đấy, nhưng cũng không biết tiểu tử Dạ Côn này sẽ đối phó như thế nào, nếu như làm không tốt, như vậy Dạ gia tại Thái Kinh liền xong đời, nhưng nếu như đúng, như vậy uy vọng của Dạ gia tại Thái Kinh liền nâng cao một bước, vô phương rung chuyển.


Lúc này người Thái Kinh đều kéo nhau ra đường, nhìn thân ảnh đứng ở trên hư không, mặc dù là người bình thường, nhưng cũng có thể cảm giác được khí tức bén nhọn người kia phát ra.
Khí chất phiêu miểu kia, không phải giống như trên sách miêu tả sao?


Chỉ là không thấy rõ lắm bộ dáng, quá cao, loáng thoáng cảm thấy không khác sách vẽ là bao, liệu có phải là giả hay không...
Lúc này Nguyên Hạo đứng trên hư không, nhìn xuống toàn bộ Thái Kinh, thế nhưng phát hiện, những người này cũng không giống như trong tưởng tượng quỳ xuống đất cúng bái...


- Ta chính là Nguyên Tôn Kiếm Đế! Thái Kinh Thánh Nhân còn không ra tiếp kiến!
Nguyên Hạo cuối cùng không nhịn được gọi to, âm thanh phiêu đãng trong mọi ngóc ngách Thái Kinh.
Dạ Tư Không dĩ nhiên cũng nghe thấy.
Tố Vận bỗng nhiên nói ra:


- Nguyên Tôn Kiếm Đế này giống như Trưởng Tôn Ngự, quá gấp... y vừa hô như thế, liền đã rơi xuống hạ phong.
- Cho nên mới nói, tâm tính rất trọng yếu, nếu như tâm tính không còn, vậy liền xong rồi.
- Tâm tính ngươi đã từng vỡ tan hay chưa?


- Lúc lão đại cùng lão tứ chết, tâm tính từng không ổn định.
Dạ Tư Không nói lời nói thật.


Tố Vận nhìn bóng lưng Dạ Tư Không, nam nhân này thật có thể nhẫn, mới có thể thành đại khí, mà Trưởng Tôn Ngự cùng Nguyên Tôn Kiếm Đế lại không được, cho nên mới tạo thành tràng diện như bây giờ.


Lúc này tâm tính Nguyên Hạo quả thật không ổn định, sau khi Hoàng Đế bị Dạ Côn thủ tiêu, tâm tính liền nổ, Nguyên Hạo là người, y không phải thần, kế hoạch nhiều năm như vậy, toàn bộ bị Dạ Côn phá hỏng, sao có thể nhẫn, hoàn toàn không nhịn được.


Hơn nữa hôm nay đến, người Thái Kinh cũng không có sùng bái như thế, thậm chí còn mang theo nghi hoặc, chuyện này khiến Nguyên Hạo có chút lo lắng.
Hết thảy đều quá vội vàng, không có chuẩn bị sẵn sàng.


Bất quá Nguyên Hạo vẫn đang chờ, nếu như lão thất phu Dạ Tư Không không ra, như vậy liền có cớ, tội đại bất kính chạy không thoát.
Về phần vấn đề thân phận, đến lúc đó người Thái Kinh biết được, đương nhiên sẽ sùng bái.
Mặc kệ hôm nay Dạ Tư Không ra hay không ra, Dạ gia tất bại.


Cho dù Dạ Côn xuất hiện, hắn muốn giết mình, như vậy Dạ gia đều phải cõng nồi, Dạ gia chết chắc!
Người Thái Kinh nghe thấy Nguyên Hạo báo ra danh hiệu, đều sửng sốt một chút, trong lòng cũng đang nghi ngờ, Nguyên Tôn Kiếm Đế không phải đã chết rồi ư? Sao lại xuất hiện, người kia có phải là hàng giả hay không.


Chỉ sợ đây là suy nghĩ trong lòng của toàn bộ người Thái Kinh, dù sao không ai nguyện ý cúi chào một tên giả mạo, hoặc là một người không rõ lai lịch.
Nhìn đi, Thánh Nhân cũng không có ra thừa nhận thân phận của y.
Lúc này Nguyên Hạo cau mày thật chặt, người Thái Kinh thế mà không hề bị lay động.


Chẳng lẽ các ngươi đã quên là ai sáng lập Thái Kinh sao?
Ta chính là Nguyên Tôn Kiếm Đế trong lòng các ngươi! Tồn tại giống như thần, các ngươi hẳn nên mang thành kính chi tâm quỳ xuống cúi chào!!!
Chỉ sợ Nguyên Hạo nghìn tính vạn tính, đều không tính tới tình huống như vậy, thân phận bị nghi ngờ.


Hiện tại trong lòng Nguyên Hạo cũng có chút lo lắng, hiện tại thân phận bị nghi ngờ, nếu như bị Dạ Côn thủ tiêu, vậy liền được không đủ bù mất.
Rút lui?
Vậy không phải tương đương nói mình là giả sao?


Hiện tại Nguyên Hạo chỉ có thể kiên trì đứng đấy, chờ Dạ Tư Không ra tới, thành thật giao ra vị trí Thánh Nhân, trong hoàng cung có đồ vật có thể xác định thân phận của mình.