Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 668: Thẳng Thắn Một Chút

Dạ Côn nghĩ không ra, còn có ai có thể mang các nàng đi.
Đi... đi về hỏi Tuyệt Thiên liền biết.
- Con về trước.
Dạ Côn vội vàng nói.
Nhưng mà Dạ Minh nhẹ nói ra:
- Tuyệt Thiên cũng không thấy.
Dạ Côn dừng lại, đứng rất lâu, Dạ Tư Không cùng Dạ Minh cũng không có quấy nhiễu.


Dạ Côn hít một hơi thật sâu, trong lòng gấp, nhưng lại không nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Hẳn là bị cha vợ mang đi, có lẽ vậy...
Dạ Côn cũng chỉ có thể tự an ủi mình như thế.
Thế nhưng mẹ vợ mới đến xem mình, cũng không có nói...


Ban đầu đã có một đống lớn sự tình cần phải xử lý, hiện tại thê tử cùng hài tử không thấy, khiến Dạ Côn rất là sốt ruột.
Dạ Minh nhẹ nói ra:
- Côn Côn, chúng ta về nhà rồi nghĩ biện pháp đi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Gia gia, ta về nhà trước.


- Trở về nghỉ ngơi thật tốt, gia gia sẽ phái người đi tìm, đừng gấp gáp.
Dạ Tư Không an ủi nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, lập tức cùng cha rời đi.
Về tới Dạ gia, Đông Môn Mộng cũng vừa trở về.
- Côn Côn, trở về rồi à...


Đông Môn Mộng vui mừng cười nói, còn không biết Dạ Côn đã biết.
Dạ Minh hướng phía Đông Môn Mộng ra hiệu, Đông Môn Mộng trong nháy mắt liền biết, than nhẹ một tiếng, cho nhi tử một cái ôm:
- Yên tâm đi, mẫu thân sẽ tìm được bọn Ly Nhi.
- Không cần tìm, con biết các nàng đi nơi nào.


Dạ Côn nhẹ nói ra.
Trên đường về nhà, Dạ Côn cũng đưa ra rất nhiều loại giả thiết.
Nếu như Tuyệt Thiên vẫn còn, Dạ Côn sẽ rất lo lắng, không xác định được Ly Nhi các nàng đi nơi nào.
Thế nhưng Tuyệt Thiên đều biến mất không thấy, như vậy chỉ có một khả năng.


Nhất định là bị cha vợ mang đi, lúc đầu cha vợ đã rất có ý kiến với mình, hiện tại mang các nàng đi, nhất định là muốn ra nan đề cho mình.
Mẹ vợ trước đó cũng có ý này, xem như khảo nghiệm mình, muốn mình bằng thực lực tìm tới thê tử.
Nghĩ như vậy, toàn bộ đều thông.


- Côn Côn con biết?
Đông Môn Mộng nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, các nàng hẳn là bị... cha vợ của con mang đi.
- Thông gia?
Dạ Minh kinh hô một tiếng.
- Đúng vậy, cha vợ kia của con không thể trêu vào a.
Dạ Côn buồn cười nói.
Dạ Minh đồng cảm sâu sắc, cảm thán một tiếng:


- Đúng vậy, hiện tại cha vợ đều không thể trêu vào.
Đông Môn Mộng hung hăng trừng Dạ Minh một thoáng, ngươi còn ở nơi này nói lời châm chọc.
- Côn Côn, thông gia sao lại vô thanh vô tức dẫn Ly Nhi các nàng đi, ngay cả Mộ Nhi cũng dẫn theo, còn có những người khác?
Đông Môn Mộng có chút không rõ.


- Mẫu thân, con cũng chỉ mới gặp qua cha vợ một lần, ông ấy tựa hồ không dễ nói chuyện, cũng có ý kiến với hôn sự của con và Ly Nhi Lưu Nhi, Liệt Cốt thúc cùng Tuyệt Thiên đều là thủ hạ của cha vợ, hẳn là bảo hộ Ly Nhi các nàng, hiện tại đột nhiên rời đi, con cũng không biết xảy ra chuyện gì.


Dạ Minh nghe xong suy đoán nói ra:
- Chẳng lẽ là bởi vì gần đây Thái Kinh rất nguy hiểm, cho nên mới mang đi?
Thế nhưng Đông Môn Mộng lại không nghĩ như thế:
- Đám người Tuyệt Thiên là thủ hạ của cha vợ con? Cha vợ của con lợi hại đến cỡ nào?
- Nghe Ly Nhi các nàng nói, rất lợi hại...


Đông Môn Mộng có chút kinh ngạc, nhi tử nói rất lợi hại, như vậy hai chữ lợi hại này liền có phân lượng, dù sao nhi tử cũng là Ngân Sắc Nam Nhân.
- Côn Côn, vậy thông gia rốt cuộc có ý gì? Sẽ không bắt đi như vậy chứ...
Dạ Minh thấp giọng hỏi.


- Dù nói thế nào, chúng con cũng đã có hài tử, đoán chừng cha vợ là muốn nhìn năng lực của con đi.
Dạ Côn cảm thấy hẳn là như thế.
Nhưng hiện tại Dạ Côn chỉ lo lắng Mộ Nhi, Ly Nhi các nàng đều là người một nhà, Mộ Nhi là thuộc về loại tồn tại khác, sẽ không bị khi phụ chứ...


Nếu như phụ mẫu Mộ Nhi biết chuyện này, có thể trực tiếp nổi khùng hay không...
Trực tiếp điều động toàn bộ đại quân thi nhân, sau đó đỗi nhau.
Hẳn là nói, hai người cha vợ trực tiếp đánh.
Trời ạ...


Phải nhanh chóng tìm các nàng mới được, nếu như hai cha vợ đánh nhau, hậu quả khó mà lường được.
- Côn Côn, nếu là thông gia mang các nàng về nhà, con cũng không cần quá lo lắng, ít nhất an toàn được cam đoan.
Đông Môn Mộng an ủi.


Mặc dù Dạ Côn không lo lắng, nhưng trong lòng cũng rất khó chịu a... cha vợ thật quá khi dễ người!
Làm con rể, có nên cho cha vợ một chút màu sắc hay không, dù sao phải có qua có lại.
Chẳng qua là bây giờ cha vợ đang ở nơi nào.


Dạ Côn cảm thấy, cha vợ nhất định đang ở một nơi nào đó trên Huyền Nguyệt đại lục.
- Một mạch chạy về, nhất định đói bụng rồi phải không, mẫu thân xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho con.
- Vâng, con cũng đang đói.
Dạ Côn nhìn mẫu thân khẽ cười nói.


Kỳ thật ở trong lòng Dạ Côn còn có một cái nghi vấn, cái nghi vấn này chỉ có mẫu thân có thể giải.
Chính là năm đó... mẫu thân đến cùng đã nhặt mình ở nơi nào, nếu như biết ở nơi nào, như vậy thì có thể suy đoán ra phụ mẫu thân sinh...


Dạ Côn cảm giác, tên thân đệ đệ kia, tựa hồ sẽ không bỏ qua cho mình.
Bất quá hiện tại Dạ Côn còn không muốn hỏi, chờ giải quyết những chuyện trước mắt xong, sau đó lại an tâm giải quyết chuyện kia.
Dạ Côn cảm thấy, những người nọ nhất định có liên quan đến cái nhà kia.


Trong lúc ăn cơm, Dạ Côn kể lại nội dung chuyến đi Cổ U lần này cho Đông Môn Mộng nghe.
Đông Môn Mộng cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới mẹ vợ hố con rể, thủ tiêu Hoàng Đế, để con rể cõng nồi...
Nhi tử thật là thảm, đụng phải loại thông gia như thế.
- Cha, mẫu thân, phụ mẫu Mộ Nhi là...


Dạ Côn cũng không biết nói thế nào, nhưng vẫn muốn nói chuyện này cho phụ mẫu nghe, phụ mẫu đáng để tín nhiệm.
Đông Môn Mộng bỗng nhiên cười khẽ một tiếng:
- Hai đứa bé này, năm đó còn nói mình không cha không mẹ, hiện tại lại có...


- Đúng vậy, năm đó còn gạt con nói là mười sáu tuổi, kết quả đều là yêu tinh vạn năm...
Dạ Côn nhịn không được trêu chọc một tiếng.
Bất quá sau khi Dạ Côn nói xong, Đông Môn Mộng cùng Dạ Minh liền choáng váng... dù sao vừa rồi Dạ Côn cũng không có nói các nàng đã sống vạn năm...


- Đây chính là lão ngưu gặm cỏ non nhà chúng ta.
Dạ Minh chợt cười to một tiếng.
Đông Môn Mộng trợn trắng mắt.
- Cha, mẫu thân, cha của Mộ Nhi, chính là Hoàng của đại quân thi nhân, là Hoàng Đế Đông U hoàng triều năm đó, mà mẹ của Mộ Nhi chính là Hoàng Hậu.


Sau khi Dạ Côn nói xong, tràng diện trong nháy mắt trở nên vô cùng an tĩnh.
Biểu lộ của Đông Môn Mộng cùng Dạ Minh cứng đờ, đánh chết bọn họ cũng không tin, phụ mẫu của Mộ Nhi thế mà...
Thông gia thật là một nhà ngưu bức hơn một nhà.
Dạ Minh cố lấy lại tỉnh táo, bỗng nhiên đưa tay vỗ vỗ bả vai Dạ Côn:


- Côn Côn à... cha cảm giác mình đã rất thảm rồi, không ngờ con còn thảm hơn cha, chỉ bằng hai người cha vợ này, liền đủ cho Côn Côn con ăn đủ.
- Ngươi làm cha sao lại nói như thế, hiện tại phải nghĩ cách cho nhi tử chứ.
Đông Môn Mộng tức giận nói ra.


- Mẫu thân, cha nói không sai, bọn họ rất khó đối phó.