Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 667: Đều Không Thấy!

Trở lại Thái Kinh, sắc trời vừa vào đêm.
Dạ Côn cũng không có trực tiếp về nhà, mà là đi hoàng cung tìm gia gia.
Hiện tại gia gia xem như đã tẩy trắng, gia gia cũng là người bị hại, đồng thời cũng vì toàn bộ Dạ gia.


Đương nhiên, những chuyện trước đó Trưởng Tôn Ngự làm cũng không sai, chẳng qua là lập trường khác biệt, cái nhìn khác biệt mà thôi.
Vừa đi vào trong hoàng cung, Dạ Côn lại gặp phải Tào công công, ngươi nói có khéo hay không.
- Tiểu Vương Gia.


Tào công công thấy Dạ Côn, mang theo thành tín mỉm cười chắp tay.
Dạ Côn cảm thấy Tào công công thiên sinh liền mang theo một cỗ cảm giác vui vẻ, liền chắp tay cười nói:
- Tào công công.
- Xem ra Tiểu Vương Gia là mang theo tin tức tốt trở về.
- Tào công công lần này đoán sai, cũng không phải tin tức tốt.


- Tiểu Vương Gia tại Cổ U gặp phải chuyện gì sao?
Tào công công tò mò hỏi.
- Không có việc lớn gì, chỉ là thủ tiêu Cổ U Hoàng Đế.
Tào công công biểu lộ là như vậy o(? Д? ) ttsu!
Tiểu Vương Gia thế mà thủ tiêu Cổ U Hoàng Đế... trời ạ...


Năm ngoái thủ tiêu Ngũ Nhạc Quân Chủ, năm nay thủ tiêu Cổ U Hoàng Đế, mỗi năm một cái Hoàng Đế, tiếp tục như thế Đông U Hoàng Đế đều phải cẩn thận Tiểu Vương Gia.


Dạ Côn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tào công công, liền cười to một tiếng, có lẽ gia gia giữ Tào công công lại, cũng là vì gương mặt này đi.
- Đúng rồi Tào công công, ngươi có thân thích gì không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Tào công công lấy lại tinh thần, lắc đầu:


- Lão nô không có thân nhân, không ràng buộc.
- Như vậy à, lần này ta đi Cổ U, bên cạnh Hoàng Đế cũng có một tên Tiểu Tào công công, khẩu âm giống Tào công công như đúc, ta còn tưởng rằng là cháu trai của Tào công công đây.


- Tiểu Vương Gia nói đùa, lão nô mười hai tịnh thân vào cung, đã sớm chặt đứt huyết mạch, sao có thể có hậu thế.
Tào công công che miệng cười nhẹ một tiếng, Dạ Côn nhìn thấy toàn thân tê rần, bộ dáng ngượng ngùng này, chậc chậc chậc...
- Gia gia lão nhân gia ông ta nghỉ ngơi hay chưa?


- Thánh Nhân còn làm việc ở trong thư phòng, lão nô dẫn Tiểu Vương Gia đi.
- Không cần, Tào công công đi làm việc đi.
- Vậy cũng được, Tiểu Vương Gia tự nhiên.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, Tào công công chắp tay liền rời đi.


Dạ Côn nhìn bóng lưng Tào công công, nhíu mày, quay người hướng phía thư phòng đi đến.
Đi tới cửa thư phòng, Dạ Côn hướng phía bên trong hô:
- Gia gia.
- Vào đi.
Dạ Tư Không nhẹ giọng hô.
Dạ Côn đẩy cửa vào, ngoại trừ gia gia ra, còn có lão cha nhà mình.
- Cha.


Dạ Côn cũng có chút kinh ngạc, dù sao cha không có đại sự gì căn bản sẽ không vào cung.
- Côn Côn trở về rồi à.
Dạ Minh cười nhẹ một tiếng, tựa hồ rất miễn cưỡng.
Dạ Côn đương nhiên đã nhìn ra, thậm chí cảm thấy gia gia cũng có chút dị thường, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?


- Côn Côn, lần này đi Cổ U thế nào?
Dạ Tư Không đứng dậy, đi đến trước mặt Dạ Côn, hai tay vỗ vỗ bả vai Dạ Côn, mang theo từ ái hỏi.
Vẻ mặt Dạ Côn vô cùng nghi hoặc:
- Gia gia, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?


- Để sau hãy nói đi, trước tiên nói chuyện Cổ U trước, Nguyên Tôn Kiếm Đế có xuất hiện không?
Dạ Tư Không khẽ cười nói.
Dạ Côn thở dài một hơi:
- Ta thủ tiêu Cổ U Hoàng Đế.


Ngược lại đều là mẹ vợ làm, cái nồi này không mình không cõng, thì ai cõng, thanh danh này của mình, coi như không có cũng được.
Dạ Tư Không cùng Dạ Minh nghe xong, cái cằm đều rớt xuống đất.


Côn Côn đúng là sát thủ Hoàng Đế, sau này ai dám cho ngươi đi, động một chút lại thủ tiêu Hoàng Đế.
- Chẳng lẽ bị người hãm hại?
Dạ Minh cũng không cho rằng nhi tử sẽ giết lung tung.
Dạ Côn liền đem sự tình tại Cổ U, một năm một mười nói ra, đương nhiên ẩn giấu đi thân phận mẹ vợ.


Dạ Tư Không nghe xong nhíu chặt lông mày:
- Xem ra bọn họ là muốn hãm hại Côn Côn con, Nguyên Tôn Kiếm Đế thế mà không có xuất hiện, xem ra tình ý đối với Thái Hoàng Thái Hậu là giả.
- Gia gia, ta cũng cảm thấy như vậy.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, Nguyên Tôn Kiếm Đế kia không phải người tốt.


Dạ Minh âm u nói ra:
- Xem ra lần này Cổ U tiến công Thái Kinh là nhất định, cha... con cảm thấy vẫn nên phái một bộ phận Dạ gia quân đến trợ giúp thì tốt hơn
- Lão tam, con không tin con trai con sao?
- Đây không phải có tin hay không, quân lực Cổ U gấp hai chúng ta, kinh nghiệm tác chiến của Tần Tần không đủ.


Dạ Tư Không cũng không cảm thấy như vậy:


- Bộ phận phó tướng Dạ gia quân đều là thủ hạ của Tần Tần, theo tin tức bọn họ truyền về, hiện tại Tần Tần là một tên thống soái hợp cách, con không cần lo lắng, có lẽ Tần Tần sẽ cho con kinh hỉ không tưởng tượng được, Dạ gia chúng ta chính là thiếu loại nam nhi nhiệt huyết này.


Dạ Côn nghe gia gia nói, giống như mình không phải nam nhi nhiệt huyết... mà là nam nhi tâm cơ.
Dạ Minh nghe xong tựa hồ có chút cảm xúc, dù sao cũng là con ruột của mình, lo lắng cũng là chuyện bình thường.
- Đúng rồi, vừa rồi gia gia cùng cha biểu lộ quái dị, có phải Thái Kinh đã xảy ra chuyện gì hay không?


Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Dạ Tư Không cùng Dạ Minh liếc nhau một cái.
- Lão tam, con tới nói đi.
Dạ Côn bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu.
Dạ Minh hít một hơi thật sâu, nhìn Dạ Côn thấp giọng nói ra:
- Côn Côn, sau khi nghe xong đừng hốt hoảng, chúng ta cũng đang suy nghĩ bản biện pháp, mẫu thân con cũng đang tìm kiếm.


Thấy cha cái như thế, Dạ Côn càng cảm thấy đã xảy ra chuyện lớn.
- Cha, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Có phải...
Dạ Côn một thoáng liền khẩn trương, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn khẩn trương như thế, chẳng lẽ Ly Nhi các nàng đã xảy ra chuyện rồi? Còn có ba đứa nữ nhi của mình...


Dạ Minh trầm giọng nói ra:
- Huyện Thái Tây tới báo, bọn Ly Nhi đều đã mất tích.
- Cái gì?!
Dạ Côn kinh hống một tiếng.
Chuyện này sao có thể?!
Ly Nhi các nàng làm sao lại mất tích?
- Đông Tứ và Đát Từ đâu?


Dạ Côn vội vàng hỏi, Đông Tứ cùng Đát Từ rất lợi hại, sẽ không mất tích luôn đi, bọn họ nhất định biết chút gì đó.
- Cũng không thấy, Dạ gia ở huyện Thái Tây không thấy một bóng người.
Dạ Tư Không bất đắc dĩ nói ra, nghe được tin tức này, y cũng là rất kinh ngạc.


Dạ Côn nhịn không được lui về phía sau một bước.
Không có khả năng!
Cho dù Đông Tứ Đát Từ đánh không lại, còn có Liệt Cốt cùng Diệp Tử Tử mà.
Diệp Tử Tử mạnh như vậy, cho dù đối đầu với mình, cũng có lực đánh một trận, làm sao có thể cùng mất tích.


Hơn nữa là ai có thể trong chớp mắt mang đi nhiều người như vậy?
Thậm chí còn có một đầu Thần Long ở bên trong.
Trong đầu Dạ Côn lập tức xuất hiện một bóng người.
Cha vợ!!!
Ngoại trừ cha vợ ra, các nàng sao có thể không thấy!!! Diệp Tử Tử cùng Liệt Cốt thúc sao có thể biến mất không thấy tăm hơi!


Thậm chí còn có Đông Tứ Đát Từ.
Thê tử bị cha vợ bắt cóc!!!
- Mộ Nhi đâu?
Dạ Côn vội vàng hỏi.
Mộ Nhi không có liên quan gì với cha vợ, không nên bị trói theo chứ.
- Đều không thấy, Côn Côn con cần phải tỉnh táo.
Dạ Minh an ủi nói ra.


Nói thật, hiện tại Dạ Côn chẳng qua suy đoán là cha vợ làm, nhưng cũng không có cách nào xác định, trên đời này còn có một số tồn tại có tính uy hϊế͙p͙.
Nếu như là cha vợ ra tay, vậy còn có thể yên tâm, nhưng nếu như là người khác ra tay thì sao!!!