Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 666: Đệ Đệ Ta Cũng Không Phải Dễ Trêu

Đây cũng là đang nhắc nhở mình, chỗ tối còn có một số người, sợ là Cổ U cũng có người của bọn họ, nếu như Thái Hoàng Thái Hậu không còn, liền không có ai có thể ngăn cản.
Không đúng, nếu Thái Hoàng Thái Hậu không còn, Cổ U không phải sẽ loạn sao?


Như thế sẽ càng thích hợp cho đệ đệ tiến công, đến lúc đó liền dễ dàng đánh hạ Cổ U, chẳng phải càng sung sướng sao.
Nghĩ tới đây, Dạ Côn lộ ra nụ cười quỷ dị.


Mặc Vũ nhìn thấy nụ cười của Dạ Côn, trong lòng giật mình, dù sao có thể dùng một quyền đánh tan đạo lực sát thủ chi chủ, loại bản lãnh này không phải ai cũng có thể làm được, dù sao mình cũng không thể làm được.
- Ngươi vẫn muốn giết ai gia?
Mặc Vũ âm u nói ra.
- Đúng vậy.


- Nếu như ngươi cũng giết ai gia, Thái Kinh các ngươi sẽ trở thành công địch của Đông U.
Mặc Vũ chỉ có thể nói như vậy, cũng chỉ có thể tự cứu như thế, hy vọng Dạ Côn có thể xem trọng Thái Kinh hơn, đừng giống như Nguyên Hạo.


Côn ca ám sát Ngũ Nhạc Quân Chủ, hiện tại còn giết Cổ U Hoàng Đế, nếu như ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu cũng không tha, như vậy những quốc gia khác ở Đông U sẽ lập tức liên thủ, dù sao đây cũng quá vô pháp vô thiên.


Dạ Côn đã sớm cân nhắc đến chuyện này, vì an toàn của Thái Kinh, không thể giết Thái Hoàng Thái Hậu, đến lúc đó sẽ khiến Đông U công phẫn.
Mặc Vũ thấy Dạ Côn yên lặng, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.


- Ngươi giết Hoàng Đế, Cổ U sẽ xuất binh công đánh Thái Kinh các ngươi, mà biên cảnh Ngũ Nhạc sẽ biến thành phương phòng thủ, theo binh lực mà nói, các ngươi sẽ thua thiệt, nhưng nếu như từ tiến công biến thành phòng thủ, như vậy sẽ dễ dàng hơn một chút.


Nghe thấy Thái Hoàng Thái Hậu nói, Dạ Côn tò mò hỏi:
- Ngươi thật là Thái Hoàng Thái Hậu Cổ U sao?
- Dù sao sống lâu như vậy, không muốn chết đi như thế, thế gian này vẫn có thứ lưu niệm.


Giờ khắc này, Dạ Côn cảm thấy vẫn là không giết, đến lúc đó đệ đệ tiến đánh, lại giết cũng không muộn, đáng tiếc lần này không thể dẫn Nguyên Tôn Kiếm Đế ra, thật đáng tiếc!!!
- Sứ thần, kỳ thật ngươi có thể rời đi.
Thái Hoàng Thái Hậu nhẹ nói ra, ước gì Dạ Côn đi nhanh lên.


- Đã như vậy, ngoại thần liền không đợi, hy vọng còn có cơ hội gặp mặt.
- Dĩ nhiên sẽ có, bên kia có cái mật đạo, ngươi có thể từ bên kia rời đi, cũng có thể bớt một ít chuyện.
Mặc Vũ khẽ cười nói, miễn cho Dạ Côn đột nhiên lật lọng.


Dạ Côn liếc mắt nhìn chằm chằm Thái Hoàng Thái Hậu, từ tốn nói:
- Tiếp theo ngươi phải đối mặt với đệ đệ ta, đệ ấy cũng không có dễ nói chuyện như ta.
- Thế ư? Ta ngược lại có chút chờ mong.
- Không, ngươi hẳn nên sợ hãi.


Dạ Côn từ tốn nói, lập tức đi đến bên cạnh, mở ra cửa ngầm rời đi.
Nhìn Dạ Côn thật rời đi, Mặc Vũ thở dài một hơi.
Lúc này, Bành Phi Phi đi đến, cung kính nói ra:
- Dạ Côn đi rồi sao?
- Đúng vậy, ngươi chạy tới biên cảnh đi, chiến sự hai nước sắp bắt đầu.
- Vâng!
- Chờ một chút.


Mặc Vũ gọi lại Bành Phi Phi.
Bành Phi Phi quay người chắp tay nói ra:
- Thái Hoàng Thái Hậu còn có chuyện gì cần phân phó?
- Đệ đệ Dạ Côn tên Dạ Tần đúng không, là thống soái Thái Kinh bên kia?
- Đúng vậy.
Bành Phi Phi nhẹ gật đầu.
- Dạ Tần này là người thế nào?


Mặc Vũ không hiểu rõ chuyện của Dạ Tần cho lắm, dù sao chỉ nghe nói qua chuyện của Dạ Côn, Dạ Tần hoàn toàn không có chút tin tức gì.
- Dạ Tần này ta cũng không hiểu rõ, nghe nói năm đó ở Ngũ Nhạc giết không ít người, ngay cả hoàng thất Ngũ Nhạc đều không chừa một người sống.


Mặc Vũ nghe xong hơi hơi nhăn mày ngài:
- Đúng là kẻ hung hãn, thực lực Dạ Tần như thế nào?
- Thực lực không biết.
- Tốt, đi làm đi, binh lực Thái Kinh không thể coi thường, mang Thần Kiếm theo, gọi Cửu Phá.
- Vâng!


Sau khi Bành Phi Phi rời đi, Mặc Vũ đứng dậy nhìn bầu trời đêm Cổ U, hít một hơi thật sâu, ai thắng ai thua còn chưa nhất định.
Mà Dạ Côn lúc này đã rời khỏi Hoàng Đô, mật đạo trực tiếp thông hướng ngoại thành.


Đứng ở bên ngoài, Dạ Côn cũng không biết làm sao liên hệ với Quan Thanh, Quan Thanh cũng không biết mình rời khỏi hoàng cung.
Chỉ cần thân phận của Quan Thanh không có bại lộ là được rồi.
Hiện tại vẫn nên trở về thông báo cho đệ đệ, chuẩn bị nghênh đón Cổ U tấn công.


Xuất ra thảm bay, Dạ Côn liền bay thẳng về Ngũ Nhạc, trong lòng còn muốn nói một câu, mẹ vợ thật biết hố con rể.
Vẫn là mẹ vợ Mộ Nhi tốt, ít nhất sẽ không hố con rể a.
Đến biên cảnh Ngũ Nhạc, ánh nắng đã xuất hiện.


Dạ Côn trực tiếp hạ xuống trong quân doanh, mặc dù thủ vệ bên cạnh kinh ngạc một chút, nhưng không có chuyện bé xé ra to, lần trước cũng là như vậy.
- Thống soái các ngươi có ở bên trong không?
Dạ Côn hướng phía thủ vệ bên cạnh hỏi.
- Bẩm đại nhân, có.


Dạ Côn nhẹ gật đầu, trực tiếp đi vào trong lều vải.
Chỉ thấy Dạ Tần còn đang nghỉ ngơi.
Thấy đệ đệ, Dạ Côn không khỏi lộ ra nụ cười, ngồi ở bên cạnh, Dạ Côn cũng không có quấy rầy đệ đệ nghỉ ngơi, hiện tại tiểu tử này quản nhiều người như vậy, nhất định rất mệt.


- Đại ca, tới sao không nói một tiếng.
Dạ Tần mang theo ý cười mở mắt, lúc đại ca xuất hiện ở cửa ra vào, Dạ Tần đã biết, còn tưởng rằng đại ca sẽ đi qua chọc chọc mình đây.
- Tỉnh rồi à.
- Đại ca tới, có thể không tỉnh sao?
Dạ Tần ngồi dậy cười nói.


Dạ Côn rót một chén nước đưa tới:
- Thức dậy liền uống chén nước, tốt cho thân thể.
- Ồ? Còn có loại thuyết pháp này?
- Đúng vậy.
Dạ Tần tiếp nhận chén nước, uống một ngụm:
- Đại ca, thế nào? Đã giết Nguyên Tôn Kiếm Đế chưa?
- Vẫn chưa, mọi chuyện càng phức tạp hơn rồi.


- Làm sao vậy?
- Hoàng Đế chết rồi, đại ca ngươi lại phải cõng nồi.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.
- A.
- Hiện tại Cổ U bên kia hẳn đang chuẩn bị đánh tới, đệ đệ ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng.
Dạ Tần nghe xong trong lòng vui vẻ:
- Thật?


Thấy dáng vẻ hưng phấn của đệ đệ, Dạ Côn cũng rất bất đắc dĩ.
- Là thật.
- Đại ca, giết rất tốt.
Dạ Côn im lặng.
- Năm ngoái đại ca đi Ngũ Nhạc, Quân Chủ chết, năm nay đi Cổ U, Hoàng Đế cũng chết, đại ca đi tới chỗ nào, Hoàng Đế chỗ đó liền không sống nổi.


Dạ Tần nhịn không được trêu đùa một tiếng.
Dạ Côn đưa tay bốp một cái:
- Lại dám trêu chọc đại ca, xem ra ngươi ngứa da rồi.
- Đại ca tha mạng.


- Được rồi, đại ca còn phải trở lại Thái Kinh nói chuyện này với gia gia, ngươi phải chú ý an toàn, đừng phớt lờ, nhân số đối phương chiếm ưu thế.
Dạ Côn vẫn rất lo lắng, quốc chiến cũng không thể khinh tâm.
Dạ Tần vỗ vỗ ngực:
- Đại ca, bày tiệc ăn mừng chờ đệ đệ trời về đi!


- Được, đại ca ở Thái Kinh chờ tin chiến thắng của ngươi.
Dạ Tần nhẹ gật đầu:
- Tên Nguyên Tôn Kiếm Đế kia đại ca vẫn nên cẩn thận mới được, lần này không có dẫn xuất y ra, cũng là một cái tai hoạ ngầm.
- Đúng là tai hoạ ngầm, yên tâm đi, đại ca đi trước.


- Được, đại ca đi đường cẩn thận.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, đi ra lều vải, xuất ra thảm bay trực tiếp bay về phía Thái Kinh.
Mà Dạ Tần nhìn đại ca rời đi, hướng phía người bên ngoài trầm giọng quát:
- Gọi tất cả phó tướng tới thương nghị quân sự!
- Vâng! Thống soái.