Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 623: Nữ Hoàng Miêu Linh

Bi Thiên Tây thế mà nằm rạp xuống đất, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ láp lấy, mà sau khi thấy Yến Cao Ca uống no, lập tức liền trực tiếp hút.
Xem ra người biến dị cũng có phân chia cao thấp...
Tiểu Nhị rất nhanh đã biến thành người biến dị.


Ba người đều cần máu tươi, nhất là thấy đám người đi trên đường, trong mắt bọn họ đều là thức ăn, khát vọng đối với máu tươi càng ngày càng mãnh liệt.
Lúc ba người ra khỏi phòng, một trận đại kiếp sắp bao phủ toàn bộ huyện Thái Tây... thậm chí là toàn bộ Thái Kinh...


Loại bệnh này này tựa như ôn dịch, nếu như không khống chế lại, vậy nó sẽ vô hạn khuếch tán...
Thế nhưng một tên cao thủ cấp bậc Kiếm Tông lây nhiễm ôn dịch, vậy liền không giống người bình thường, dùng cây gậy là có thể gõ chết.


Một bên khác, Dạ Côn còn không biết có người bị trúng độc chạy, hắn đang tập trung thi thể lúc trước lại cùng một chỗ, một mồi lửa thiêu hủy, đây mới là phương thức giải quyết hữu hiệu nhất.
Lúc nhóm lửa xong, Dạ Côn quay đầu nhìn về phía thi nhân cách đó không xa.


Nên lưu lại, hay là không lưu, đây là một vấn đề.
Lưu, còn có thể chấn nhϊế͙p͙ những người đến đây gây sự.
Không lưu, như vậy những người kia nhất định sẽ tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm, đến cùng nên lựa chọn như thế nào đây.


Hay là đi hỏi mẹ vợ trước, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nếu như là mẹ vợ làm, hẳn sẽ có biện pháp giải quyết, nhưng nếu như không phải...
Còn nữa, nếu như mình đi, thi nhân đột nhiên chạy mất thì biết làm sao? Như vậy Thái Kinh nhất định sẽ loạn.


Suy nghĩ thật lâu, Dạ Côn cảm thấy vẫn nên thu thập thi nhân, không thể bỏ mặc không quan tâm, đến lúc đó xảy ra đại sự, như vậy sẽ chết rất nhiều người.
Cầm Không Không trong tay, Dạ Côn quyết định xử lý tên thi nhân này lại nói, bất kể có phải là mẹ vợ lấy ra hay không.


Nhìn xung quanh không ai, Không Không trong tay Dạ Côn đột nhiên có tử điện quấn thân.
Mà Dạ Côn thì thào nói nhỏ một tiếng:
- Vui sướng đi, Không Không...
Được rồi, đừng có kỳ vọng vào khả năng đặt tên của Côn ca, vẫn luôn như thế.


Chỉ thấy nguyên bản thân kiếm thế mà biến mất, hóa thành ánh sáng màu tím
May mà không có ai nhìn thấy, nếu có người nhìn thấy, khẳng định sẽ lại mắng Côn ca biến thái.
Bình thường cho dù đạt đến nhị đoạn, thân kiếm vẫn còn đó.


Nhưng nhìn nhìn Côn ca, thân kiếm thế mà biến thành một loại quang mang, chuyện này còn khủng bố hơn so với biến thành dã thú gì gì đó.
Hai thứ này không thể gộp làm một, ánh sáng... đây là đặc quyền thuộc về Thần Kiếm!
Cũng chính là ánh sáng chuyên dụng của Thần Kiếm.


Mà trong tay Dạ Côn căn bản không phải là Thần Kiếm, chỉ là một thanh kiếm thuộc về mình, thậm chí chẳng qua là nhất đoạn.
Kỳ thật lần đầu tiên Dạ Côn nhìn thấy cũng rất kinh ngạc, ngàn vạn không nghĩ tới, kiếm của mình lại giống như Thần Kiếm, đều đạt đến hình thái vô hình.


Loại cảm giác này giống như nhặt được bảo vậy, vô cùng sảng khoái.
Không Không chưa từng khiến mình thất vọng qua.
Trong lúc Dạ Côn chuẩn bị phát động kỹ năng đặc thù của Không Không, thi nhân thế mà động.


Chuyện này khiến Côn ca đột nhiên lui về phía sau một bước, Côn ca từ nhỏ đã sợ mấy thứ không sạch sẽ, ngươi tới cao thủ tam đoạn, Côn ca cũng không nhíu mày một cái.
Thế nhưng ngươi tới một tên xác chết vùng dậy bình thường, Côn ca đều phải nuốt nước miếng.


Dạ Côn vốn cho rằng cái tên này sẽ lao tới công kích mình, thế nhưng ngàn vạn không nghĩ tới, thi nhân thế mà đi tới cái hố lúc trước...
Sau đó nằm xuống, thế mà lắp đất vào lại, giống như đang đắp chăn vậy.


Dạ Côn nhìn trợn mắt hốc mồm, thi nhân thế mà còn có kỹ thuật này, xem như được mở mang tầm mắt.
Thế nhưng Dạ Côn cũng hoài nghi, là có người đang điều khiển thi nhân... bằng không sao tên này có thể bình tĩnh chui vào hố lấp đất lại như vậy?
Không thể nào...


Chẳng lẽ là mẹ vợ đang điều khiển?
Có lẽ vậy.
Xem ra cần phải đi tìm mẹ vợ hỏi một chút, thi nhân này có phải do mẹ vợ gọi ra không, cứ như vậy, bên ngoài sẽ loạn a.
Nếu như đại quân thật ra tới, vậy thì... Huyền Nguyệt đại lục sẽ gặp tai họa ngập đầu.


Nhưng kỳ thật Dạ Côn đoán sai, thi nhân cũng không do Liên Hàn gọi ra.
Bởi vì hiện tại Liên Hàn không rảnh, có người phá hủy kết giới, xuất hiện ở bên trong tiểu thế giới.
Trong đó còn có người quen của Dạ Côn.
Cổ Sâm Thụ...
Đi theo còn có Dạ Ma, Cửu Phá, Hồng Tiêu.


Vì sao Cổ Sâm Thụ biết nơi này? Chuyện này nói ra rất dài dòng.
Nói tóm lại, năm đó lúc Cổ Sâm Thụ còn là một cái cây, nghe hai vị Thiên Tôn nói chuyện với nhau mới biết.
Ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm có một nhánh thi nhân đại quân, khống chế đại quân thi nhân là một nữ nhân.


Thậm chí ở nơi nào, Cổ Sâm Thụ đều nghe được rõ ràng, chuyện này, chỉ sợ ngay cả hai vị Thiên Tôn cũng không biết, lúc đó Cổ Sâm Thụ đã có ý thức.
- Cổ Sâm Thụ các hạ, ngươi nói chính là chỗ này sao?
Cửu Phá nhẹ giọng hỏi, không kiêu ngạo không tự ti.


Mặc dù Cổ Sâm Thụ tư lịch rất già, nhưng Cửu Phá cảm thấy, mình cùng Cổ Sâm Thụ có thể ngồi ngang hàng, dù sao mình có Thần Kiếm nơi tay, Cổ Sâm Thụ không có, ai thắng ai thua còn chưa nhất định.


Cổ Sâm Thụ nhìn nhà tranh trước mắt, trong lòng cũng có hơi kinh ngạc, không ngờ lâu như vậy, nơi này vẫn tồn tại.
- Không sai... người hẳn đang ở trong phòng.
Cổ Sâm Thụ khẽ cười nói.
- Người này đến cùng là ai?
Dạ Ma nghi hoặc hỏi.
Cổ Sâm Thụ chắp tay nói ra:


- Người ở trong này, nắm trong tay đại quân thi nhân, nếu như muốn, nàng có thể làm nữ hoàng của toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục!
- Nữ hoàng? Có phải hơi cường điệu quá rồi hay không?
Hồng Tiêu ngu ngơ cười nói, Kiếm Linh trong ngực len lén liếc liếc mắt, bộ dáng vô cùng tò mò.


- Chỉ sợ các ngươi còn không biết, nàng là một vị nữ hoàng hàng thật giá thật! Các ngươi còn chưa ra đời, nàng đã là nữ hoàng, Đông U nữ hoàng, cho nên chút nữa nhìn thấy nữ hoàng, tôn trọng một chút.
Cổ Sâm Thụ nhẹ nói ra.


Mọi người cũng rất nghi hoặc, không phải tới giật đồ sao? Nếu như tôn trọng, làm sao giật đồ?
Bất quá cảnh giác tuyệt không phải chuyện xấu.
Dạ Ma đi lên trước một bước, hướng phía trong phòng chắp tay hô:
- Bái kiến tiền bối.
Trong phòng cũng không có đáp lại.
Cổ Sâm Thụ từ tốn nói:


- Chú ý ngôn từ.
Dạ Ma hít một hơi thật sâu, lần nữa hô:
- Bái kiến nữ hoàng!
Liên Hàn ngồi trong phòng nhỏ nhấp trà dừng một chút, đã rất lâu không ai xưng hô với mình như vậy... mấy tên nhân loại cả gan làm loạn này thế mà nói ra.
Liên Hàn đặt chén trà xuống, từ tốn nói:


- Ta đã không phải là nữ hoàng, không cần xưng hô như thế.
Dạ Ma có chút sùng bái Cổ Sâm Thụ, đối phương thật đáp lại.
Bất quá đối thoại theo, vẫn nên để Cổ Sâm Thụ tới.
Chỉ thấy Cổ Sâm Thụ tiến lên một bước, chắp tay hô:
- Cổ Sâm Thụ gặp qua Miêu Linh.


Lần này đến phiên Liên Hàn kinh ngạc, so với xưng hô nữ hoàng càng khiến nàng kinh ngạc tán thán hơn, không ngờ hiện tại còn có người biết Miêu Linh, không phải... tên Cổ Sâm Thụ này cũng không phải nhân loại, tựa hồ cũng là Yêu.
Thậm chí đã là một tên Yêu Vương, hậu sinh khả uý nha.