Đám người bắt đầu xì xầm to nhỏ, rất nhiều người đã thoái chí, dù sao thi nhân vẫn còn đứng ở nơi đó.
Mặc dù không nhúc nhích, nhưng ai biết chút nữa nó có động hay không, phải chết thêm bao nhiêu người.
Hơn nữa ở chỗ này cũng chỉ có Dạ Côn có thể giết thi nhân...
Chỉ cần thi nhân không còn, vậy liền có thể tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm, hiện tại cứ giả bộ rời đi, chờ sau khi Dạ Côn thủ tiêu thi nhân xong lại đi vào.
Xem ra đấy chính là lựa chọn tốt nhất.
Dù sao từ hiện tại xem ra, truyền thuyết hẳn là thật, bên trong Mê Vụ Sâm Lâm quả nhiên có một nhánh đại quân thi nhân.
Nếu như có thể chưởng khống đại quân thi nhân, như vậy Thái Kinh liền sẽ đổi chủ, thậm chí tái tạo Đông U chủ thành năm đó! Thống nhất toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục!
Dụ hoặc như thế, sợ rằng những người kia sẽ không bỏ qua.
Nhưng nếu thật dám ép Côn ca, vậy Côn ca sẽ không quản nhiều quy củ như vậy, trực tiếp tiễn toàn bộ các ngươi xuống suối vàng!
Theo Yến Cao Ca cùng Bi Thiên Tây rút lui, những người khác cũng lục tục ngo ngoe rời đi, lúc đến cần có người dẫn đầu, lúc đi cũng cần có người dẫn đầu.
Dạ Côn yên lặng nhìn đám người, trong những người này khẳng định có một vài "đại nhân vật" đang tìm cơ hội.
Nguyên bản dòng người đen nghịt, không bao lâu liền tản ra, lưu lại một mình Dạ Côn...
Dạ Côn nhìn thi nhân cách đó không xa, nắm thật chặt Không Không trong tay, không biết dùng Không Không có thể hủy diệt tên thi nhân kia hay không.
Phải xem Không Không biểu hiện như thế nào!
Dạ Côn bên này chuẩn bị đơn đấu với thi nhân một trận, mà ở một bên khác, đám người tông môn đang trở về huyện Thái Tây.
Yến Cao Ca cũng giống như vậy, thế nhưng sắc mặt Yến Cao Ca càng ngày càng kém, vì tránh bị người ta phát hiện, Yến Cao Ca vận dụng tối đa đạo lực bảo trì trạng thái bình thường.
Thế nhưng mu bàn tay của y đã đen nhánh, nếu như cuốn tay tay áo lên, liền có thể trông thấy vô số đường vân màu đen bò đến cổ, lúc này đang dần dần lan ra toàn thân, chẳng qua là Yến Cao Ca không nhìn thấy.
- Uy, ngươi không sao chứ.
Bi Thiên Tây thấy Yến Cao Ca có chút kỳ quái, đi tới tò mò hỏi.
Yến Cao Ca cường tráng trấn định, thấp giọng cười nói:
- Không có việc gì, sao ta có chuyện được chứ.
- Ta thấy tựa hồ có chuyện.
Yến Cao Ca sầm mặt lại, chẳng lẽ mình bị nhìn ra rồi sao? Nếu như bị nhìn ra, nhất định sẽ bị bọn họ tru diệt tại chỗ!
- Đùa với ngươi thôi, có phải gặp Dạ Côn trong lòng không vui hay không?
Yến Cao Ca nghe xong liền thở phào một hơi, còn tưởng rằng bị nhìn ra... nguyên lai là như thế... dọa lão tử giật cả mình.
- Đúng vậy, Dạ Côn đột nhiên xuất hiện, làm rối loạn kế hoạch của chúng ta.
- Kỳ thật như thế cũng tốt, thấy thi nhân không, thực lực kia... đoán chừng Dạ Côn đối mặt cũng đủ ăn một chầu.
Bi Thiên Tây cảm thán nói ra.
Yến Cao Ca nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, nói không chừng Dạ Côn còn không phải là đối thủ, thi nhân thực sự quá lợi hại!
- May mắn những người kia đều bị giết, nếu như phóng ra, lại cắn những người khác... hậu quả khó mà lường được.
- Đúng vậy, đến lúc đó Thái Kinh nhất định loạn.
Yến Cao Ca thấp giọng nói ra, đây không phải nói mình sao? Mặc kệ... mình nhất định có biện pháp... đến khách sạn, mình liền bắt đầu chữa thương, dùng tu vi Kiếm Tông, chẳng lẽ không giải quyết được một chút độc này sao?
Nhưng nhìn đến cổ người bên cạnh, Yến Cao Ca đột nhiên có một loại xúc động khát máu, muốn cắn nát mấy cái cổ kia, để máu tươi nóng bỏng phun lên trên mặt mình.
Yến Cao Ca lắc lắc đầu, mình rốt cuộc đang nghĩ gì vậy!!!
Không được, phải lập tức bế quan!
Trở lại khách sạn, Yến Cao Ca liền nhanh chóng trở về phòng.
Bi Thiên Tây thấy Yến Cao Ca như thế, trong lòng cũng rất buồn bực, có phải cái tên này có bí mật gì hay không, dáng vẻ thần thần bí bí như thế.
Mà Yến Cao Ca về đến phòng liền bắt đầu run rẩy, toàn thân ngứa ngáy, cởi sạch quần áo trên người xuống, điên cuồng bắt gãi...
Y đã cào nát da, thế nhưng cơn ngứa trên người vẫn không giảm bớt chút nào, tựa như trên người y có hàng ngàn hàng vạn vết côn trùng cắn.
Mà lúc Yến Cao Ca nhìn thấy thân thể của mình ở trên gương đồng, kém chút đã ngất xỉu.
Có thể là vừa rồi dùng quá sức, trên người có không ít chỗ da tróc thịt bong, hoa văn màu đen đã quấn quanh thân thể
Đôi mắt đã đỏ bừng như máu.
Yến Cao Ca kiên trì một chút ý thức cuối cùng, nhẫn nhịn cơn ngứa trên người, cầm bình thuốc cạnh giường lên, bắt đầu điên cuồng cắn thuốc, sau đó lập tức ngồi xếp bằng ở trên giường.
Mà Bi Thiên Tây trở về phòng cảm thấy rất kỳ quái, tính tế suy nghĩ lại đoạn đường trở về, Yến Cao Ca kia nhất định có biến mật gì đó không muốn nói với mình.
Lão gia hỏa giảo hoạt này!
Không được, đã nói liên minh, phải đi hỏi một chút mới được.
Đi đến bên ngoài phòng Yến Cao Ca, Bi Thiên Tây gõ cửa một cái:
- Yến tông chủ? Yến tông chủ?
Trong phòng không có âm thanh, khiến Bi Thiên Tây ngộ nhận Yên Cao Ca đã chạy, cho nên lập tức đẩy cửa đi vào.
Thế nhưng phát hiện Yến Cao Ca cũng không có chạy, mà là cởi sạch quần áo ngồi ở trên giường, nguyên bản hoa văn màu đen đã tan biến, cho nên ở trong mắt Bi Thiên Tây, chuyện này cũng không có vấn đề gì.
- Yến tông chủ, làm sao vừa về đã ngồi rồi?
Bi Thiên Tây chậm rãi đi tới, tò mò hỏi.
Nhưng mà Yến Cao Ca ngồi ở trên giường vẫn không nói chuyện, chuyện này khiến Bi Thiên Tây rất bối rối, giả vờ cái gì, làm gì có ai ra ngoài mà còn tu luyện.
Bi Thiên Tây tiếp tục tới gần Yến Cao Ca, khoảng cách của hai người đã không đến nửa trượng.
Mà Bi Thiên Tây lại xòe bàn tay lung lay ở trước mặt tại Yến Cao Ca.
Đột nhiên!
Yến Cao Ca mở mắt!
Đó là một đôi mắt vô nhân tính, một mảnh huyết hồng!
Bi Thiên Tây sửng sốt một chút, loại ánh mắt này! Không phải... là ánh mắt của những người biến dị kia sao?!
Bi Thiên Tây lập tức phát hiện mu bàn tay Yến Cao Ca có vấn đề, nguyên lai trên đường trở về y hành động lạ như vậy, là bởi vì y đã bị trúng độc.
Trong lúc Bi Thiên Tây khϊế͙p͙ sợ, Yến Cao Ca đã đánh tới.
Yến Cao Ca vốn đã mạnh lại trực tiếp bổ nhào vào Bi Thiên Tây, hàm răng trực tiếp cắn nát cổ Bi Thiên Tây, động mạch chủ bị cắn phá, máu tươi trực tiếp phun vào mặt Yến Cao Ca, bộ dáng thoải mái kia phảng phất giống như được trùng sinh.
Mà gương mặt Bi Thiên Tây hoảng hốt, căn bản không có kịp phản ứng...
Dù sao một người là Kiếm Hoàng, một người là Kiếm Tông, thực lực cũng không cùng một cấp bậc.
Bi Thiên Tây dần dần ngã xuống đất, mà Yến Cao Ca tựa hồ cũng uống lưng bụng.
- Khách quan, nước nóng của ngài đây...
Chỉ thấy Tiểu Nhị bưng lấy chậu gỗ bốc hơi nóng vào.
Khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cả người đều mộng bức, chậu gỗ trong tay rơi xuống mặt đất.
Yến Cao Ca quay đầu liếc mắt nhìn về phía Tiểu Nhị, miệng máu lần nữa được mở ra.
Tiểu Nhị đột nhiên quay đầu bỏ chạy, thế nhưng lại không thoát được, tốc độ Yến Cao Ca rất nhanh, trong nháy mắt đóng cửa phòng lại, cắn phá cổ Tiểu Nhị, máu tươi vẩy lên giấy trắng trên cửa gỗ, mà Tiểu Nhị thì dần dần ngã xuống đất.
Bi Thiên Tây bên cạnh đột nhiên mở mắt, hít hà, tựa hồ ngửi được mỹ vị.
Khi nhìn thấy máu tươi Tiểu Nhị chảy xuôi...