Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 611: Người Đến

- Nữ hoàng nói, gia gia làm như vậy chính là muốn Ngũ Nhạc cùng Thái Kinh đánh lên, Trưởng Tôn Ngự liền sẽ xuống tay với Dạ gia, nhất định sẽ lưu lại sơ hở, gia gia liền có thể thừa cơ hành động, mà Trưởng Tôn Ngự tựa hồ biết nội tình của gia gia, cho nên mới muốn tiêu trừ thế lực của gia gia.


Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng tinh tế suy nghĩ, chuyện này quả thật có khả năng.


- Nữ hoàng nói, ở bên phía Linh Đô cũng có người của bọn họ, chẳng qua là đã bị nữ hoàng thanh trừ hết, để lộ ra tên của gia gia, nữ hoàng cũng đã sớm an bài mật thám tại Thái Kinh, mà tên mật thám này, nữ hoàng nói là Thương Minh...


Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng một mặt kinh ngạc, làm sao cũng không nghĩ ra, Thương Minh lại là quân cờ của nữ hoàng tại Linh Đô Thiên Trạch xa xôi.
- Lúc trước con cũng muốn tim Thương Minh hỏi thăm một chút, đáng tiếc Thương Minh thế mà bị đánh trọng thương, bây giờ còn đang hôn mê, căn bản vô phương chứng thực.


Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.
- Nếu như lời nữ hoàng nói là thật, như vậy chuyện này không nhỏ.
Đông Môn Mộng nhìn Dạ Minh âm u nói ra.
Dạ Minh nhẹ gật đầu, dáng vẻ rất trầm trọng, cha sao có thể là loại người này, không có khả năng!
- Cha, còn nhớ chuyện lúc trước con hỏi người không?


- Nhớ, làm sao vậy?
Dạ Côn nghiêm túc nói ra:
- Cha, nữ hoàng còn nói, những người này sớm đã an bài gia gia, vì muốn gia gia không có chuyện bận tâm, cho nên gia gia không thể có dòng dõi.
Dạ Minh nghe xong lông mày nhíu sâu hơn.
Đông Môn Mộng nghi ngờ hỏi:
- Đã như vậy, cha con làm sao tới?
Dạ Côn không nói.


Đông Môn Mộng tựa hồ nghĩ thông suốt, ngốc ngốc nhìn phu quân, chẳng lẽ phu quân không phải thân sinh.
- Nữ hoàng nói, cha còn có mấy người khác, đều không phải thân sinh, nhưng vẫn có huyết thống Dạ gia, cho nên dù nhận máu, cũng sẽ không xuất hiện sơ hở gì.
Đông Môn Mộng lạnh lùng nói:


- Tâm cơ những người này thật sâu!
- Mà con suy đoán, đại bá chết, hẳn có quan hệ với hài tử của Thánh Hậu.
Đông Môn Mộng một thoáng liền hiểu ra:
- Côn Côn, ý của con là, hiện tại gia gia con có con cái, xúc phạm quy củ, cho nên giết Dạ Trùng để cảnh cáo.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.


- Không có khả năng! Ta đi tìm nữ hoàng đối chất!
Dạ Minh không muốn tin chuyện này, phụ thân thế mà không phải cha ruột, thậm chí biến thành "ác ma", chuyện này bảo y tiếp nhận như thế nào.
- Cha, hiện tại không thể đánh rắn động cỏ, dù sao vẫn chưa tìm được chứng cứ.


Dạ Côn không nói, chính là sợ cha không tiếp thụ được.
Mà hiện tại xem ra, cha quả thật không tiếp thụ được.


- Đúng rồi đó phu quân, mặc kệ nữ hoàng kia nói thật hay giả, chúng ta phải tra, không thể chủ động đến hỏi, hiện tại Thái Kinh có quá nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm chúng ta, đợi đến lúc chúng ta phạm sai lầm.


Đông Môn Mộng lo lắng nói ra, đừng nhìn phu quân thường xuyên bị nàng khi dễ, thế nhưng đối với người khác lại không dễ nói chuyện như thế.
- Cha, hôm nay nữ hoàng mang theo Đông Phương Sảng tới, rõ ràng là có ý hạ bẫy rập.
- Côn Côn, ý con nói Đông Phương Sảng là mồi nhử?


Đông Môn Mộng bừng tỉnh đại ngộ, không ngờ Côn Côn của mình còn rất thông minh.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Hoa Sa La hẳn là muốn nói cho hung thủ biết, Đông Phương Sảng là người chứng kiến, bất kể như thế nào, người chứng kiến này đều phải chết.


Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu, quả thật có khả năng như vậy.
Dạ Minh hít một hơi thật sâu, biểu lộ lộ vô cùng ngưng trọng.
- Đúng rồi, còn có một việc... đêm qua con nhìn thấy nhị bá cùng nữ hoàng nói chuyện với nhau.
- Lão nhị?
Dạ Minh trầm thấp một tiếng.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:


- Mặc dù không biết bọn họ nói chuyện gì, nhưng hẳn là đã đạt thành giao dịch nào đó, cho nên mọi chuyện đều phải cẩn thận, không thể phạm một chút sai lầm nào
- Bắt lão nhị hỏi rõ ràng là được.
Dạ Minh tức giận nói ra.
- Cha, đây chính là lý do vì sao con không muốn nói.


Dạ Côn bất đắc dĩ than thở.
- Phu quân, ngươi đừng làm nhi tử khó xử, chúng ta về nhà, để nhi tử đi xử lý.
Dạ Minh cũng biết, chẳng qua là trong lòng rất không thoải mái, muốn biết đến cùng có phải là thật hay không!


- Côn Côn, con nhất định phải tra tra ra manh mối, mặc kệ kết quả như thế nào, đều phải nói cho cha biết!
- Được, cha cứ yên tâm.
Trương Thiên Thiên lái xe dĩ nhiên đều nghe thấy hết, trong lòng cũng khϊế͙p͙ sợ không thôi, lão gia... thế mà không phải thân sinh...
Nhưng vẫn là người Dạ gia.


Như vậy phụ thân của lão gia là ai?
Thế nhưng cho dù là ai, hiện tại nhất định cũng đã chết rồi.
Về đến nhà, Dạ Côn trở về phòng giả vờ nghỉ ngơi.


Hôm nay sẽ không ngớ ngẩn như đêm trước, nói cho cha cùng mẫu thân biết, chính là muốn phụ mẫu canh phía sau mình, đừng để người bắt được cái đuôi.
Thậm chí lúc ra cửa đều sẽ không để cho người nhìn thấy.


Rất nhanh, Dạ Côn đã mò tới biệt viện của Hoa Sa La, không thể không nói, hiện tại biệt viện bị bao vây tầng tầng, đều là binh sĩ Dạ gia quân.
Hoa Sa La vẫn giống như trước đây, ngồi ở trong đình uống trà, mà Đông Phương Sảng cũng ngồi ở đối diện Hoa Sa La, dáng vẻ có chút sợ hãi.


Dạ Côn rất nghi hoặc, Hoa Sa La cùng Đông Phương Sảng quen nhau như thế nào, mà Đông Phương Sảng sao lại có can đảm nhận vai mồi như này.
- Dạ công tử rốt cuộc đã đến.
Hoa Sa La hướng phía Dạ Côn lên tiếng hô.


Lúc này Đông Phương Sảng cũng nhìn về phía Dạ Côn, chẳng qua là mang theo tò mò, cũng không mấy kinh ngạc, xem ra Hoa Sa La cũng đã nói một chút chuyện.
- Hôm nay nữ hoàng chạy đi linh đường, không biết có chuyện gì?
Dạ Côn nhàn nhạt hỏi.
- Dạ công tử tới, hẳn là đã đoán được mấy phần.


Hoa Sa La khẽ cười nói, mời Dạ Côn tới ngồi.
Dạ Côn cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, nhìn về phía Đông Phương Sảng.
Đối mặt với ánh mắt của Dạ Côn, Đông Phương Sảng theo bản năng né tránh, dù sao bây giờ Côn ca chính là nhân vật có thể miểu sát Kiếm Đế.


- Ta thực sự rất tò mò, nữ hoàng làm thế nào quen với Đông Phương Sảng?
- Há, kỳ thật Đông Phương Sảng cũng là người của ta.
Hoa Sa La khẽ cười nói.
Dạ Côn ha ha một tiếng, nữ hoàng này đến cùng sắp xếp bao nhiêu tai mắt tại Thái Kinh.


- Cho nên nói, những lời trước đó của Đông Phương Sảng đều là giả?
Đông Phương Sảng chững chạc đàng hoàng nói ra:
- Dạ thiếu gia, đi dạo hoa lâu là thật, say rượu cũng là thật.
Sảng ca thật quá ngưu bức, thời điểm đụng phải đại sự liền ngất.


Ngất cũng quá đúng lúc rồi, thậm chí có đôi khi cảm giác, Sảng ca là đang giả ngất.
- Nữ hoàng, ngươi cảm thấy chiêu này của ngươi có hữu dụng không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Có hữu dụng hay không, chờ một chút liền biết, chúng ta lẳng lặng uống trà là được.
Hoa Sa La từ tốn nói.


Dạ Côn cũng không nói gì, vậy thì chờ vậy.
Bất quá nhìn Đông Phương Sảng, Dạ Côn vẫn không nhịn được hỏi:
- Năm đó ngươi tới cướp tân nương, đến cùng là thật ngất, hay là giả ngất?
- Côn ca, ngã từ trên cao như vậy xuống, là ngất thật.
Đông Phương Sảng đắng chát nói ra.


Hoa Sa La nhẹ nói ra:
- Đông Phương Sảng chính là mật thám ta cài vào đám công tử gia ở Thái Kinh.
- Vậy ngươi cho y cái gì?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Chuyện này ngươi phải hỏi Đông Phương Sảng.
Dạ Côn nhìn về phía Đông Phương Sảng.
Mà Đông Phương Sảng ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói ra:


- Kích thích.
Dạ Côn:......
Lại là tìm đến kích thích, Sảng ca không hổ là Sảng ca, sinh hoạt quá nhàm chán.
Nhưng vào đúng lúc này, lông mày Dạ Côn xiết chặt, cảm giác bên cạnh xuất hiện một người.