Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 612: Ngày Này Không Sớm Thì Muộn Cũng Sẽ Tới

Hoa Sa La cũng cảm nhận được, ánh mắt nhìn sang bên cạnh.
Một người áo đen đứng ở cách đó không xa, chỉ lộ ra đôi mắt, mang theo một cỗ sát ý.
- Thật đúng là bị ngươi đoán trúng.


Dạ Côn cười khẽ một tiếng, nữ hoàng này thật đúng là có cách, làm một tên nhân chứng giả liền có thể dẫn dụ hung thủ ra.
Hoa Sa La nhìn người áo đen, nhẹ nói ra:
- Người này giấu diếm thân phận, khẳng định là không muốn người khác biết, dùng loại phương pháp này là thuận tiện nhất.


Đông Phương Sảng thấy hung thủ ra tới, cảm thấy rất kích thích, chuyện này mạnh hơn việc trà trộm vào đám công tử ca kia rất nhiều.
Vừa có thể làm đại sự, vừa có thể tìm kiếm kích thích.
Dạ Côn đứng dậy, mặt hướng người áo đen, trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai?


Người áo đen cũng không nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Sảng, Đông Phương Sảng vừa rồi còn cảm thấy rất thoải mái, trong nháy mắt liền co rụt lại, hơi hơi xê dịch, tới gần Hoa Sa La, thấp giọng nói ra:
- Ngươi đã nói bảo đảm tính mạng của ta.
- Yên tâm đi, ngươi sẽ không chết.


Hoa Sa La từ tốn nói.
Nghe được câu này, Sảng ca mới hơi hơi yên tâm một chút.
Dù sao người áo đen này từng đả thương Thương Minh, giết Dạ Trùng.
- Ngươi cho rằng ngươi không nói lời nào sẽ không sao ư?


Dạ Côn âm u nói ra, cũng không muốn để Dạ gia quân ở bên ngoài chú ý, một phần vạn người này là Nguyên Tôn Kiếm Đế thì sao? Lúc đó mình sẽ lâm vào bị động...


Người áo đen nghe xong vẫn không có nói chuyện, thân hình hóa thành một vệt bóng đen hướng phía Đông Phương Sảng đánh tới, rõ ràng chính là muốn mạng của Đông Phương Sảng.


Lông mày Dạ Côn hơi hơi ngưng tụ, người áo đen này đến cùng đang làm gì, nhất định phải giết Đông Phương Sảng sao?
Đông Phương Sảng đều không thấy rõ ràng, liền cảm giác trên cổ nổi lên một hồi gió lạnh.


Ngón tay người áo đen kém chút lại đụng vào hầu nông của Đông Phương Sảng, mà Dạ Côn bắt lấy cổ tay của người áo đen, khiến cho y vô phương ám sát.
- Ngươi!
Dạ Côn trầm giọng nói ra.


Người áo đen hung ác đánh tới Dạ Côn, Dạ Côn vô thức nện một quyền, đánh vào ngực người áo đen.
Trúng một quyền của Dạ Côn, người áo đen liên tiếp lui về phía sau, nếu như nhìn kỹ, phần ngực của người áo đen đều có hơi lõm xuống.
Một quyền này khẳng định đánh gãy xương sườn!


Phốc!
Một tiếng nặng trĩu vang lên, người áo đen phun ra một ngụm máu, hư nhược trực tiếp quỳ một chân trên đất thở dốc, tay phải che ngực.
Dạ Côn liếc mắt nhìn Hoa Sa La, mà vẻ mặt Hoa Sa La không tốt cho lắm.
- Ai phái ngươi tới?!
Dạ Côn lạnh giọng chất vấn.


Vừa rồi giao thủ liền có thể cảm giác được, người này cũng không là Kiếm Tôn, thậm chí ngay cả Kiếm Đế cũng không phải, chẳng qua chỉ là một tên Kiếm Hoàng mà thôi!
Thân thủ như vậy làm sao có thể giết được đại bá, làm sao có thể tổn thương được Thương Minh.


Ánh mắt người áo đen vẫn tập trung vào Đông Phương Sảng, chuyện này khiến Đông Phương Sảng rất buồn bực, hình như mình không có thù oán gì với y đi.
Làm sao lại muốn giết chết mình như vậy?


Chỉ thấy người áo đen nỗ lực đứng dậy, hai quả đấm vừa nắm, hướng phía Đông Phương Sảng chạy đi...
Không sai... chính là chạy.
Thân hình Dạ Côn tan biến, cấp tốc gỡ mặt nạ người áo đen xuống, muốn nhìn thử xem người này là ai.
Người áo đen cảm giác mặt nạ không còn, ngừng lại.


Mà Dạ Côn thấy khuôn mặt người áo đen, vẻ mặt liền cứng đờ.
Hoa Sa La tựa hồ cũng có chút nghi hoặc.
- Hồn Thí Thiên! Thế nào lại là ngươi!!!
Dạ Côn khó có thể tin nói ra, cho dù nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, người đến lại là Hồn Thí Thiên.


Vẻ mặt Hồn Thí Thiên ảm đạm, trực tiếp ngã trên mặt đất, khóe miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.
Dạ Côn nhanh chóng chạy đi xem xét, đỡ Hồn Thí Thiên dậy, ánh mắt mang theo chất vấn.
- Thật xin lỗi, đã lừa ngươi.
Hồn Thí Thiên suy yếu nói ra.


- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao ngươi lại tới giết Đông Phương Sảng, có phải Uyển Nhiên bị bắt, uy hϊế͙p͙ ngươi làm như thế hay không?
Dạ Côn cảm thấy hẳn chính là như vậy, nếu như không phải là vì Uyển Nhiên, Hồn Thí Thiên sao có thể làm ra chuyện như vậy.
Hồn Thí Thiên lắc đầu:


- Không có... không có ai uy hϊế͙p͙ ta, là ta tự nguyện.
- Vì sao lại tự nguyện, Hồn Thí Thiên ngươi không phải người như thế!
Dạ Côn vẫn không dám tin tưởng.
Hồn Thí Thiên thở hắt ra, nhìn bầu trời Thái Kinh đầy sao:
- Vì sao? Vì mạng sống, vì có thể bồi Uyển Nhiên lâu hơn một chút.


- Quả nhiên ngươi bị uy hϊế͙p͙.
- Dạ Côn! Ta không phải bị uy hϊế͙p͙! Ta vốn phải chết! Khụ khụ khụ...
Theo ngữ khí Hồn Thí Thiên tăng cao, dẫn tới ho khan kịch liệt, máu tươi không ngừng tuôn ra, nguyên bản Hồn Thí Thiên hư nhược không xong, căn bản không chịu đựng nổi một quyền của Dạ Côn.


- Ngươi đến cùng mắc bệnh gì, nghiêm trọng như thế?
Khi nhìn thấy Hồn Thí Thiên, Dạ Côn cũng cảm giác không thích hợp, không có một chút tức giận nào.
Hồn Thí Thiên suy yếu nói ra:
- Đây là báo ứng đi, đúng người đúng tội.
- Nói cho ta biết, đến cùng là ai?!


Dạ Côn trầm giọng hỏi, hận không thể chặt người kia thành tám khối.


- Ta cũng không biết, nhưng người này có thể tục mệnh cho ta, ta đáp ứng với Uyển Nhiên sẽ không giết người nữa, kết quả ta vẫn là người như vậy, tự tư... cho dù có thể thản nhiên đối mặt với tử vong, nhưng đến thời điểm, lại không nỡ bỏ Uyển Nhiên, sợ nàng một mình cô đơn, sợ nàng ngốc ngốc ngay cả đồ để ở chỗ nào cũng không nhớ.


Hồn Thí Thiên nhìn bầu trời đầy sao thì thào nói ra, khóe miệng nhếch lên đường cong.
Có lẽ Hồn Thí Thiên biết, buổi tối hôm nay đại nạn đến, nhưng vì để sống lâu thêm mấy ngày, y muốn đi thử một lần, khi nhìn thấy Dạ Côn ở đây, Hồn Thí Thiên liền biết không có hy vọng.


Nhưng Hồn Thí Thiên cũng không có đi, lựa chọn cái chết như thế.
- Ta đi tìm người chữa thương cho ngươi.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
Hồn Thí Thiên nắm lấy cổ tay của Dạ Côn:


- Đừng đi tìm, không có ích lợi gì đâu, sinh cơ của ta đã sớm đoạn, hiện tại chỉ là đang kéo dài tính mạng mà thôi, không ai cứu được, hơn nữa đêm qua... ta giết sứ thần.
Nghe thấy Hồn Thí Thiên nói, trong lòng Dạ Côn thậm chí không có trách Hồn Thí Thiên.


- Kẻ giết người bị người giết chết, đây là số mệnh, mạng ta hẳn nên kết thúc từ lâu rồi, sống đến bây giờ, chuyện duy nhất không bỏ xuống được chính là Uyển Nhiên.
Dạ Côn nhìn Hồn Thí Thiên, không nói gì.
- Dạ Côn, ta có thể cầu ngươi một chuyện sao?
Hồn Thí Thiên nhẹ giọng hỏi.


- Chuyện gì?
- Đừng nói cho Uyển Nhiên biết những chuyện này, nói ta lúc thi hành nhiệm vụ, chết...
- Được.
Dạ Côn không nghĩ nhiều liền đáp ứng.
- Cám ơn ngươi.
- Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp Uyển Nhiên một lần cuối sao? Ta có thể dẫn ngươi đi!
Dạ Côn trầm giọng nói ra.


Hồn Thí Thiên thấp giọng nói ra:
- Bắt đầu từ ngày hôm qua, ta đã không có tư cách gặp lại nàng, đúng, kỳ thật Mục Thiên cũng không tệ, ta quan sát thật lâu, phẩm cách tốt hơn ta, cũng có thể thay thế ta chiếu cố Uyển Nhiên.
- Những lời này, ngươi nên tự mình nói với Uyển Nhiên mới phải.


Hồn Thí Thiên nắm chắc cổ tay của Dạ Côn:
- Dạ Côn, ngươi biết không... ta sợ Uyển Nhiên thút thít, ta sợ nhìn thấy nàng đau lòng, ta vốn là kẻ hấp hối sắp chết, nguyên bản phải sớm rời khỏi nàng, ta chỉ muốn nàng mỗi ngày nàng đều sinh hoạt trong vui vẻ, như thế ta đã thỏa mãn.