Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 610: Thẳng Thắn

- Nói trọng điểm!
Dạ Dương trầm giọng quát.
Đông Phương Sảng bị dọa run lên, kém chút liền quỳ xuống, Dạ gia đã xưa đâu bằng nay.
Không phải chỉ uống một chút hoa tửu, làm mấy bài thơ với mấy cô nương thôi ư, làm sao lại đến trước mặt Thánh Nhân rồi.
- Đêm qua, ta đi hoa lâu.


Đông Phương Sảng nơm nớp lo sợ nói ra.
Dạ Minh trầm giọng nói:
- Nói trọng điểm!


- A a a, chính là ta uống say, muốn về sớm một chút, trên đường trở về thể lực chống đỡ hết nổi, nằm ở đầu ngõ, loáng thoáng trông thấy một người bước đi, sau đó xuất hiện một người khác vỗ một chưởng vào người kia, sau đó chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Dạ Tư Niên nghiêm túc hỏi:


- Ngươi có thể xác định, người bị đánh là Dạ chủ soái không?
- Ách... ban đêm... không thấy rõ lắm, hơn nữa ta lại uống say, mơ mơ hồ hồ, chẳng qua là trông thấy quá trình.
Đông Phương Sảng vội vàng nói, dáng vẻ rất khẩn trương.
Dạ Tư Không nhàn nhạt hỏi:


- Có nhìn thấy rõ hung thủ hay không.
- Hồi Thánh Nhân, ta cũng không có thấy rõ ràng hung thủ, người này mặc y phục dạ hành.
Mặc dù có người chứng kiến, thế nhưng có cũng như không.
Không nhìn thấy bất cứ thứ gì.


Mọi người khẽ thở dài một tiếng, thân phận hung thủ cũng không thể trực tiếp khẳng định, nhưng thực lực có thể tính ra.
- Sứ thần có lòng.
Dạ Tư Không nhẹ nói ra.
Hoa Sa La hơi hơi nghiêng thân nói ra:
- Mong rằng Thánh Nhân sớm ngày bắt được hung thủ.


Dạ Côn cũng nghi hoặc mục đích lần này Hoa Sa La tới, chẳng lẽ chỉ tới nói những lời này thôi ư? Có hơi khả nghi a.
- Đưa sứ thần trở lại Thỉnh Nhạc Phường, tăng cường lực lượng phòng thủ.
Dạ Tư Không phân phó nói.
- Tạ Thánh Nhân.


Trong nháy mắt Hoa Sa La xoay người, nàng liếc mắt nhìn Dạ Côn, Xem ảnh 1 sau đó lập tức cùng Đông Phương Sảng rời đi.
Chờ Hoa Sa La cùng Đông Phương Sảng rời đi, Tố Vận từ tốn nói:
- Tên Đông Phương Sảng này không có nói thật.
- Vì sao Thánh Hậu nói như vậy?
Dạ Tư Không nhẹ giọng hỏi.


- Thánh Nhân, Đông Phương Sảng là hậu nhân của danh môn, cho dù diện thánh cũng sẽ không khẩn trương như thế, rõ ràng là y đang sợ.
Tố Vận lời trực tiếp nói trọng điểm, là một nữ nhân rất lợi hại.
Dạ Minh trầm giọng nói ra:


- Nếu như Đông Phương Sảng không có nói thật, Linh Đô sứ thần mang tới đây làm gì?
Lúc này Dạ Côn đột nhiên có một cái ý nghĩ to gan.
Kỳ thật Đông Phương Sảng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, Hoa Sa La mang Đông Phương Sảng qua, chẳng qua là một cái nguỵ trang.


Chính là muốn nói cho hung thủ, quá trình hành hung của ngươi bị người nhìn thấy.
Nhất là cái nhìn vừa rồi kia của Hoa Sa La, tựa hồ đang biểu đạt cái gì...
Có lẽ buổi tối hôm nay có thể đi tìm Hoa Sa La, hẳn sẽ có phát hiện bất ngờ.


- Có lẽ Linh Đô sứ thần e ngại thực lực hùng hậu của Thái Kinh, muốn tỏ thiện ý trước.
Dạ Tư Niên dè chừng nói ra.
Dịch Y Vân hận không thể may miệng của nhi tử lại, có đôi khi ngươi vô thanh thắng hữu thanh.


Gia gia ngươi cũng không phải người thích nghe vuốt mông ngựa, tương phản, gia gia ngươi thích người thành thật.
Dạ Tư Không chậm rãi nhắm mắt lại, những người khác thấy Dạ Tư Không nhắm nghiền hai mắt, đều không lên tiếng.


Không biết nội tình của Hoa Sa La, đều cảm thấy sứ thần này không đơn giản, biết là Linh Đô nữ hoàng, liền cảm thấy nàng khẳng định có mục đích riêng.
- Các con đều trở về đi, hôm nay ta tới gác đêm.
Dạ Tư Không từ tốn nói.
Dạ Tư Niên vội vàng nói:


- Gia gia, hay là để ta tới gác đêm đi, ngài cần nghỉ ngơi.
- Thái Tử, con là đang chất vấn ta sao?
Dạ Tư Không thấp giọng nói ra, chuyện này khiến Dạ Tư Niên cảm giác rất nặng nề.


Dịch Y Vân cũng rất bất đắc dĩ, tính cách lão gia tử thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao? Có đôi khi đừng phản bác lời của y, nghe theo là được.
- Không dám.
Dạ Dương đứng dậy chắp tay:
- Cha, chú ý thân thể.
Dạ Tư Không giơ tay lên, Dạ Minh chắp tay, mang theo vợ con rời đi.


Dạ Tư Niên cùng Dịch Y Vân cũng lần lượt rời đi.
Tố Vận thấy mọi người đều rời đi, nhẹ nói ra:
- Linh Đô nữ hoàng tới Thái Kinh là chuyện nguy hiểm.
- Đúng vậy.
- Vậy sao ngươi còn gọi Dạ Côn từ huyện Thái Tây trở về, Mê Vụ Sâm Lâm bên kia cũng rất trọng yếu.


- Nếu Thái Kinh mất đi, Mê Vụ Sâm Lâm lại đáng là gì?
Dạ Tư Không từ tốn nói.
Tố Vận nghe xong không nói chuyện.
- Ngươi đi nghỉ ngơi đi.
- Không có việc gì.
- Đi thôi, người đâu... vịn Thánh Hậu trở về tẩm cung.


Cung nữ đi tới, Tố Vận liếc mắt nhìn Dạ Tư Không, lập tức nghiêng thân cùng cung nữ rời đi.
Mà Dạ Tư Không híp mắt nhìn quan tài cách đó không xa, tản mát ra sát ý lạnh như băng.


Một bên khác, Dạ Côn ngồi ở trong xe ngựa, muốn buổi tối hôm nay đi ra ngoài một chuyến, nhưng không biết Hoa Sa La có phải có dụng ý như vậy hay không.
- Kỳ thật sứ thần là Linh Đô nữ hoàng.
Đông Môn Mộng đột nhiên nói ra.
Dạ Minh nghi ngờ một thoáng:
- Linh Đô nữ hoàng?


- Đúng vậy, hôm nay ta cũng mới nhận được tình báo.
Đông Môn Mộng từ tốn nói, lập tức nhìn nhi tử.
Dạ Côn dừng một chút, ngượng ngùng cười cười.
- Côn Côn, trước đó con đến tìm đến mẫu thân, tựa hồ cũng đã gặp nữ hoàng, con hẳn đã sớm biết sứ thần là nữ hoàng đi.


Đông Môn Mộng tò mò hỏi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, lần thứ nhất đi gặp liền biết là nữ hoàng.
- Vậy tại sao không nói với chúng ta? Có phải có ẩn tình khác hay không?
Đông Môn Mộng suy đoán nói.
Mẫu thân không hổ là mẫu thân, một thoáng liền đoán ra được.


- Thật có chút việc.
- Tiểu tử, thế mà ẩn giấu không nói cho chúng ta biết, mau thành thật khai báo!
Dạ Minh trêu chọc một tiếng, dùng tay siết chặt lấy, giữ lấy đầu Dạ Côn, đúng là phụ tử tình thâm a.
- Cha cha... cổ muốn sắp gãy.
- Thành thật khai báo.


- Phu quân, được rồi... Côn Côn không nói cũng có đạo lý của nói.
Đông Môn Mộng ôn nhu nói, nếu như là việc nhỏ, nhi tử khẳng định sẽ nói, nhưng nếu như là việc lớn, chỉ sợ nhi tử sẽ không nói, nếu như đoán không sai, chỉ sợ chuyện này có quan hệ với phu quân.


Dạ Minh vỗ vỗ bả vai Dạ Côn cười nói:
- Tiểu tử ngốc này, có chuyện gì đừng một người gánh lấy, con có cha, còn có mẫu thân, còn có đệ đệ, chúng ta là người một nhà... có vấn đề gì, người một nhà chúng ta cùng một chỗ giải quyết, biết không?


Dạ Côn nhìn cha cùng mẫu thân một chút, cảm giác mình rất may mắn, sinh hoạt ở trong gia định như thế.
Xe ngựa hơi hơi lay động, Dạ Côn thở dài một hơi, nhẹ nói ra:
- Kỳ thật chuyện này liên lụy rất lớn, thậm chí còn có quan hệ với gia tộc mẫu thân bên kia.
- Quan hệ thế nào?
Đông Môn Mộng nghi hoặc hỏi.


- Người trộm lấy năm thanh Hình Kiếm.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
- Đây là nữ hoàng nói?
Đông Môn Mộng âm u hỏi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, nhẹ nói ra:
- Nữ hoàng nói, gia gia cũng là một thành viên trong đó, tin tức năm đó con đi Ngũ Nhạc cũng là gia gia lộ ra, giết Ngũ Nhạc quân chủ, cũng là do gia gia an bài.


- Không thể nào! Nữ hoàng có phải đang khích bác ly gián chúng ta hay không?!
Phản ứng đầu tiên của Dạ Minh chính là như vậy, cha sao có thể là người như vậy.