Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 609: Người Chứng Kiến

- Không sai! Nguyên Tôn Kiếm Đế là khai quốc hoàng đế, Trưởng Tôn nhất tộc đều là hậu nhân, nếu như Nguyên Tôn Kiếm Đế muốn đoạt lại hoàng vị, đó là chuyện không thể thích hợp hơn, chỉ sợ sẽ không có người Thái Kinh nào phản đối, hơn nữa còn hô to vạn tuế.


Lời của Dạ Côn khiến mọi người lâm vào trầm tư, Nguyên Tôn Kiếm Đế là người khai quốc, nếu như muốn lấy lại thứ thuộc về mình, về tình về lý đều không thể nói được.


Mặc dù Nguyên Tôn Kiếm Đế đã biến mất rất lâu, nhưng chỉ cần là người Thái Kinh, không ai không duy trì lòng cung kính đối với Nguyên Tôn Kiếm Đế.


Ở trong lòng người Thái Kinh, Nguyên Tôn Kiếm Đế chính là tồn tại giống như thần, không ai dao động được địa vị của Nguyên Tôn Kiếm Đế ở trong lòng người Thái Kinh.
- Nếu thật là Nguyên Tôn Kiếm Đế ra tay, vậy thì phiền toái.
Dạ Minh thấp giọng nói ra.


- Nguyên Tôn Kiếm Đế này đến cùng có chết hay chưa?
Đông Môn Mộng rất buồn bực.
Tố Vận nhẹ nói ra:
- Hẳn vẫn chưa chết.
- Nếu như chưa chết, hiện tại hẳn là cấp bậc Kiếm Tôn.
Dịch Y Vân nói nhỏ, trong lòng có chút lo lắng.


Lúc trước mình dựa vào Nguyên Tôn Kiếm Đế mới được tín nhiệm.
Nếu như lần này là Nguyên Tôn Kiếm Đế xuất thủ, như vậy vị trí Thái Tử của nhi tử, chỉ sợ...
Thậm chí lão gia tử sẽ hoài nghi mình cấu kết với Nguyên Tôn Kiếm Đế.


Dù sao có lẽ Nguyên Tôn Kiếm Đế không chỉ muốn hoàng vị, mà còn muốn cho Dạ gia một lần giáo huấn trầm thống, nhưng mà Thái Kinh vẫn cần Thánh Nhân...
Nghĩ đến đây, toàn thân Dịch Y Vân liền lạnh lẽo.
Nếu như nhi tử bởi vì việc này bị gọt đi vị trí Thái Tử, như vậy liền xong rồi.


- Vậy chúng ta liền thủ tiêu tên Nguyên Tôn Kiếm Đế này!
Dạ Minh lạnh giọng nói ra.
Nếu như cái chết của Dạ Trùng thật sự có liên quan đến Nguyên Tôn Kiếm Đế, như vậy Dạ Minh cũng sẽ không quản nhiều như vậy, thù này nhất định phải báo, cho dù đối phương là thần!
Dạ Tư Không âm u nói ra:


- Thủ tiêu Nguyên Tôn Kiếm Đế, trừ phi lặng yên vô tức, nếu như bị người phát hiện, Dạ gia chúng ta sẽ bị thế nhân phỉ nhổ.


Dạ Côn rất đồng ý với lời nói của gia gia, hiện tại Nguyên Tôn Kiếm Đế còn chưa xuất hiện, thủ tiêu trước khi y xuất hiện là bảo đảm nhất... thế nhưng trong lúc xử lý, nếu như bị người khác phát hiện, như vậy Dạ gia liền sẽ đối địch với toàn bộ Thái Kinh.


- Hiện tại chỉ là một loại suy đoán, còn không thể xác định có phải Nguyên Tôn Kiếm Đế hay không.
Dạ Côn nhẹ nói ra, nếu thật là Nguyên Tôn Kiếm Đế, như vậy vì sao không trực tiếp xuất hiện, còn làm nhiều chuyện như vậy làm gì?
Dạ Côn không nghĩ ra điểm này, cho nên mới vô phương xác nhận.


- Vậy người tiếp theo Nguyên Tôn Kiếm Đế muốn giết người là ai?
Dạ Tư Niên thấp giọng hỏi.
- Sứ thần Cổ U có lẽ không phải Nguyên Tôn Kiếm Đế giết, nhưng đại bá có lẽ không sai, nếu là như vậy, có lẽ người tiếp theo vẫn là người Dạ gia chúng ta.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.


Dạ Tư Không hai tay chống lấy lan can đứng dậy:
- Dạ Côn, ý của con là, Nguyên Tôn Kiếm Đế muốn giết sạch Dạ gia?
- Có lẽ đúng thế.
Dạ Côn dĩ nhiên không thể khẳng định, đều là suy đoán...
Dạ Tư Không chậm rãi nhắm mắt lại, hướng phía mọi người nói:


- Hiện tại Dạ Tần ở Ngũ Nhạc, còn lại đều ở nơi này, mấy ngày tiếp theo, có lẽ hung thủ sẽ hành động lần nữa, cho nên phải bảo vệ tốt mình.
Đối mặt với Kiếm Tôn ám sát, Dạ Tư Niên cũng không có bất kỳ biện pháp gì, chỉ có thể chờ lấy.


Dạ Côn rất muốn đối phương tới ám sát mình, như vậy mình liền có cơ hội nhìn xem là ai.
Nhưng mà đối phương cũng không phải kẻ ngu, biết thực lực mình bất phàm còn tới...
- Có khách tới!
Tào công công ngoài phòng bỗng nhiên hô to một tiếng.


Đã trễ thế như vậy... thế mà còn có người tới tế bái, mọi người Dạ gia đứng dậy, dù cho Dạ Tư Không cũng như thế.
Chỉ thấy một bóng người xinh đẹp xuất hiện.
Dạ Côn nhìn Hoa Sa La tới, hơi khẽ cau mày.
Nữ hoàng tới làm gì Hơn nữa còn là đêm khuya tới.


Chẳng lẽ nữ hoàng đến đây là muốn phơi trần cho thiên hạ sao? Nói toạc những lời trước kia nói với mình?
- Khom người bái!
- Nhị bái!
- Tam bái!
- Gia thuộc tạ lễ!


Kỳ thật những chuyện này Dạ Tư Không có thể không tham dự vào, dù sao chuyện này sẽ làm mất thân phận, thế nhưng Dạ Tư Không vẫn làm.
- Sứ thần đêm khuya đến tế điện, bản hoàng thành tâm cảm tạ.
Dạ Tư Không nhẹ nói ra.
Hoa Sa La nhẹ nói ra:


- Thánh Nhân nén bi thương, Dạ chủ soái cũng hy vọng mọi người có thể nhẹ nhàng một chút.
- Sứ thần nói rất đúng.
Dạ Tư Không bình tĩnh nói ra.
Hoa Sa La bỗng nhiên nói ra:
- Kỳ thật ta biết một chút manh mối.
- Đầu mối gì?
Dạ Minh nghi hoặc hỏi.
- Một tin tức liên quan tới cái chết của Dạ Trùng.


Dạ Tư Không đưa tay cắt ngang Dạ Minh chất vấn, hướng phía Hoa Sa La trầm giọng nói ra:
- Ngươi có biết, khi quân phải chịu tội gì?
- Tội chết.
Hoa Sa La nhẹ nói ra.
- Được, đã ngươi biết, vậy liền nói một chút đi.
Hoa Sa La hơi hơi nghiêng thân, lập tức nói ra:


- Tối hôm qua, có người trông thấy toàn bộ quá trình Dạ tướng quân bị tập kích.
Dạ Côn hơi hơi nhíu mày, Hoa Sa La thế mà có thể tìm ra việc như thế, nàng đến cùng có bao nhiêu thám tử, quan hệ giữa nhị bá cùng Hoa Sa La đến cùng như thế nào.
- Ở đâu?
Dạ Dương khẽ quát một tiếng.


Hoa Sa La nhẹ nói ra:
- Ngày đó Dạ chủ soái là muốn tới tham gia dạ yến, thế nhưng thời điểm đi qua Xuân Ý Phường thì bị tập kích, người trông thấy toàn bộ quá trình chính là một tên hán tử say.
- Sau đó thì sao?
Dạ Dương hỏi.
Dạ Côn cũng muốn hỏi.


- Từ trong miệng hán tử say biết được, đêm hôm đó trông thấy một người đang bước đi, sau đó một người áo đen đột nhiên xuất hiện... trực tiếp vỗ một chưởng tới, sau đó lập tức tan biến.
Hoa Sa La âm u nói ra.
Dịch Y Vân nghi hoặc hỏi:


- Làm sao ngươi biết hán tử say nói thật, dù sao một tên hán tử say... thứ y nhìn thấy chưa chắc là thật.
- Cho dù là thật, thân làm Kiếm Tôn, vì sao không giết người diệt khẩu?
Tố Vận đưa ra nghi ngờ của mình, chuyện này quả thật có vấn đề.
Đông Môn Mộng cũng nói theo:


- Tên hán tử say bây giờ đang ở nơi nào?
- Ta đã mang người đến.
Hoa Sa La nói ra.
Dạ Minh vội vàng nói:
- Dẫn vào hỏi một chút.
Hoa Sa La nhìn về phía Dạ Tư Không.
Dạ Tư Không nhẹ gật đầu.
Chỉ thấy cái gọi là hán tử say cuối cùng đã tiến đến, tựa hồ vẫn rất hoảng hốt.


Dạ Côn nhìn người nọ, có chút mộng... đây không phải Sảng ca sao?
Đông Phương Sảng.
Hôm đó tổ ba người cướp dâu, Dạ Ngọc Thư đã chết, Đồng Ca hôm nay bị bắt, chết chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Duy chỉ còn lại Đông Phương Sảng.


Kỳ thật Sảng ca cái gì cũng không làm, ngày đó cướp dâu, từ đầu té xỉu đến đuôi, căn bản không biết xảy ra chuyện gì.
- Tham kiến Thánh Nhân, Thánh Hậu, Tể Tướng, Thái Tử.
Đông Phương Sảng không dám khinh thường, cung cung kính kính chắp tay hô.
Dạ Tư Không trầm giọng hỏi:


- Đông Phương Sảng, đêm qua ngươi đến cùng đã nhìn thấy chuyện gì?!
Đông Phương Sảng nuốt một ngụm nước bọt, nói thật ra:
- Thánh Nhân... là như vậy... tối hôm qua, ta cùng hảo hữu gặp nhau ở hoa lâu ngâm thi tác đối, thật... không có làm gì khác, đừng nói cho cha ta biết.
Mọi người:......