Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 604: Người Không Ngờ Đến

Dạ Tư Niên thấp giọng nói ra:
- Gia gia nói.
Có thể gọi động Thái Tử, khẳng định chỉ có thể là Dạ Tư Không.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, làm Thánh Nhân, có đôi khi cũng rất bất đắc dĩ, đối mặt với sự phẫn nộ của dân chúng, Trưởng Tôn Ngự đều không dám làm loạn.


Kiếm Đế Thánh Nhân rất lợi hại, thế nhưng ngàn vạn dân chúng lại có thể kéo ngươi từ trên thần đàn xuống.
Lúc này Dạ Dương cũng tới.
Dạ Côn cùng Dạ Tư Niên nhìn về phía nhị bá, đều chắp tay, lễ nghi vẫn phải có.
Dạ Dương đi đến bên cạnh Dạ Côn nhẹ nói ra:


- Đợi chút nữa nói thật là được rồi.
Nghe nhị bá nói như thế, tựa hồ có ý che chở.
Nhất định là phải che chở, một khi tội danh được xác định, nó sẽ là đả kích không nhỏ đến hoàng thất Dạ gia.
Dao động quân tâm cũng không phải chuyện khó.


Cho nên Dạ Dương cùng Dạ Tư Niên đến đây dự thính đó là có ý che chở, không cho gian nhân hãm hại.
Dạ Côn chắp tay nói ra:
- Được.
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại đang nghĩ, nếu như nói thật, vậy thì càng phiền toái.


Căn bản không nói rõ ràng được, dạ hội sứ thần Thiên Trạch, trò chuyện gì?
Trò chuyện nhân sinh sao?
Đậu xanh!
Thái Kinh tiểu hài đều sẽ không tin.
Dạ Dương cùng Dạ Tư Niên lập tức ngồi ở một bên, Thái Kinh phủ doãn Tống Hành Vi đi đến, chắp tay hô:


- Thần tham kiến Thái Tử điện hạ, Tể Tướng đại nhân.
Dạ Dương cùng Dạ Tư Niên nhẹ gật đầu.
- Dạ công tử.
Tống Hành Vi quay người hướng phía Dạ Côn chắp tay.
Dạ Côn cũng chắp tay hô:
- Phủ Doãn đại nhân.


- Dạ công tử, mặc dù ta là chủ thẩm, nhưng người tra hỏi lại không phải ta, là người của Thiên La Viện.
Tống Hành Vi thấp giọng nói ra.
Dạ Côn biết Tống Hành Vi, lúc trước ở trên triều đình, là công nhiên đứng ở bên phía gia gia, hiện tại lẫn vào phong sinh thủy khởi.


Nghe Tống Hành Vi nói, Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Tạ phủ doãn đại nhân.
- Không cần lo lắng.
Tống Hành Vi khẽ cười nói, lập tức đi đến chủ vị.
Dạ Côn cảm giác, ba người này hẳn là tới giúp mình, thế nhưng người tra hỏi lại là người của Thiên La Viện.
Là ai đây?


Dạ Côn có chút không hiểu.
Dạ Dương cùng Dạ Tư Niên khẽ nhíu mày, làm sao lại biến thành Thiên La Viện tra hỏi rồi?
Rất nhanh, quan viên phụ trách ghi chép ngồi xuống.
Dạ Côn đứng trên công đường, biểu lộ cũng rất tự nhiên, dù sao Côn ca cũng là Ngân Sắc Nam Nhân, sao có thể luống cuống.


Bỗng nhiên, bên ngoài đại sảnh có một người xuất hiện.
Đám người Dạ Côn quay đầu nhìn ra, khẽ nhíu mày.
Bởi vì từ khí thế người này phát ra có thể thấy được, người này hẳn là có thực lực Kiếm Đế.


Thiên La Viện có thực lực Kiếm Đế, vậy cũng là người xếp hạng mười vị trí đầu.
Nhưng mà mười vị trí đầu lúc bình thường sẽ không xuất hiện, ngay cả hồng môn yến Trưởng Tôn Ngự tổ chức vào đêm kia cũng không có xuất hiện.
Thế nhưng hiện tại xuất hiện, thật khiến người nghi hoặc...


Chẳng lẽ bởi vì Thương Minh ngộ hại, mới khiến những người kia ngoi lên mặt nước
Dạ Côn cũng cảm thấy có khả năng này.
Nhìn người này từng bước đi vào, Dạ Côn cũng đánh giá một phen.


Y một đầu tơ bạc, nhưng lại không phải lão giả, tương phản, rất là anh tuấn, người mặc một bộ áo bào màu cam, khí thế hùng hậu...
Lúc nhìn Dạ Côn cũng không có ý khinh thị, thậm chí đi tới còn chắp tay:
- Dạ công tử.


Đối với hành động của người này, Dạ Côn không cảm thấy nghi hoặc, dù sao đêm qua mình đã miểu sát một tên Kiếm Đế.
- Các hạ là?
Dạ Côn chắp tay hỏi.
- Dạ công tử, tại hạ Thiên La Viện Trương Tự Minh, xếp thứ tám.
Trương Tự Minh nhẹ nói ra.


Trương Tự Minh xếp thứ tám, mọi người nghe xong cũng rất kinh ngạc.
- Như vậy chúng ta liền bắt đầu đi?
Dạ Côn khẽ cười nói, rất tự nhiên, bất quá Dạ Côn cũng biết, Trương Tự Minh này cũng không phải người tốt, lần này rõ ràng là tới nhằm vào mình.
Trương Tự Minh chắp tay.


Tống Hành Vi trầm giọng quát:
- Khai thẩm!
Dạ Côn nghi hoặc hỏi:
- Trước đó không phải nói có người đánh trống báo án sao? Người kia đâu?
- Dạ công tử đừng vội, để tại hạ hỏi trước mấy vấn đề, cũng đừng hủy đạo lực của ta.


Trương Tự Minh lên tiếng nói ra, tựa hồ còn mang theo một chút trêu chọc.
Dạ Côn nghe xong cũng cười khẽ một tiếng:
- Làm sao lại thế, Dạ Côn ta cũng không có giết người.
- Được, xin hỏi Dạ công tử, đêm qua ở đâu?
Vấn đề Trương Tự Minh hỏi giống như Dạ Côn suy nghĩ, quả nhiên là như vậy.


Dạ Côn tự nhiên nói ra:
- Ngủ ở nhà.
- Ngủ ở nhà, có người làm chứng không?
Trương Tự Minh nhẹ giọng hỏi.
- Đi ngủ còn có người làm chứng?
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.
- Vây là nói, không có ai chứng minh ngươi ngủ ở trong phòng?


- Chẳng lẽ ta còn phải đặt một người ở trong phòng nhìn ta đi ngủ sao?
- Dạ công tử, ngươi chắc chắn?
Trương Tự Minh âm u hỏi.
Dạ Côn mười phần xác định nhẹ gật đầu.
Trương Tự Minh hướng phía Tống Hành Vi chắp tay:
- Ta muốn mời nhân chứng.
- Chuẩn.


Lúc này, một bóng người từ bên ngoài đi vào, từ xa Dạ Côn đã nhìn thấy, rất là kinh ngạc.
Biểu tình của những người khác cũng giống như vậy, ngàn vạn không nghĩ tới... chứng nhân lại là y?
Đồng Ca!
Tả Tướng một nhà đều đã chết, ngoại trừ Đồng Ca!


Ngàn vạn không nghĩ tới, Đồng Ca lại xuất hiện vào lúc này!
Đến nay Dạ Côn vẫn còn nhớ, hôm đó Đồng Ca kêu tới cướp tân nương, khí thế bất phàm, đáng tiếc cuối cùng toàn tộc bị giết.
Đồng Ca đi vào trong hành lang, chắp tay hô:


- Thái Tử, Tể Tướng, phủ doãn, Đồng Ca gặp qua các vị đạt nhân.
Nói xong cũng quỳ gối trước công đường.
Dạ Dương từ tốn nói:
- Trương Tự Minh, Đồng Ca chính là đào phạm, lời nói của phạm nhân có tin được không?


- Tể Tướng đại nhân, chính là điểm này, mới phải tin, Đồng Ca, nói một chút đi.
Trương Tự Minh nói ra.
Đồng Ca hướng phía mọi người lần nữa chắp tay, trầm giọng nói ra:
- Mọi người đều biết, cả nhà của ta đều bị Dạ Côn hại chết.
Dạ Côn nhíu mày, từ tốn nói:


- Đồng Ca, ta không có hại chết cả nhà ngươi, mà là cha ngươi ngộ nhập lạc lối, đây mới là căn bản.
- Nếu như không phải ngươi, cha ta làm sao lại bại lộ!
Đồng Ca cảm xúc một thoáng liền lên.
- Cho dù không có ta, vậy cũng sẽ có người đứng ra, không có thân phận gì có thể ẩn giấu cả đời.


Dạ Côn lạnh giọng nói ra.
Đồng Ca cười thảm một tiếng:
- Không sai... nhưng mặc kệ Dạ Côn ngươi nói thế nào, ngươi chính là kẻ thù của ta!


- Dù cho ngươi lợi hại hơn nữa, ta cũng phải báo thù cho cha! Vào đêm qua, ta chuẩn bị đi ám sát ngươi, nhưng không nghĩ tới... ta lại thấy ngươi mặc dạ hành phục màu đen ra cửa, sau đó tan biến.


- Mà sáng sớm hôm nay, ta nghe nói sứ thần Cổ U chết, lại liên tưởng đến hành vi của ngươi tối hôm qua, khẳng định là ngươi! Dạ Côn!
Đồng Ca nộ chỉ Dạ Côn, phảng phất giống như Cổ U Phan Đức là cha y.


Dạ Côn nghe xong trong lòng cũng bán tín bán nghi, bởi vì đêm qua, mình quả thật mặc y phục dạ hành từ gian phòng đi ra, nghĩ đến đây, quá bất cẩn.
Nhưng lúc kia quá nóng lòng...
Thật chẳng lẽ bị nhìn thấy?
Dạ Côn trầm giọng nói ra:


- Đồng Ca, ngươi biết thực lực của ta, còn tìm đến báo thù, logic này có vấn đề, ta thấy là ngươi muốn vu hãm ta đi!!!