Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 605: Thất Sách

Đồng Ca nghe xong chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra dòng lệ không cam lòng:
- Không sai... dùng thực lực của ta quả thật không thể nào làm gì ngươi, một năm này ta nghĩ rất nhiều, nhưng chẳng qua chỉ là vọng tưởng, mà Dạ gia các ngươi càng phồn vinh hơn lúc trước, đại thù vô vọng...


- Cho nên đêm qua ta ôm lòng phải chết tiến đến, cho dù chỉ chạm đến góc áo một thoáng, thế nhưng ngàn vạn không nghĩ tới... ngươi lại mặc y phục dạ hành ra cửa, tan biến trong đêm tối...
Đồng Ca chậm rãi mở mắt, ánh mắt một mảnh huyết hồng gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Côn.


Mọi người nghe xong cũng nhíu chặt lông mày, Đồng gia cùng Dạ Côn mọi người đều biết, Đồng gia bị diệt tộc, Dạ Côn chính là công đầu.
Người ta báo thù cũng là chuyện bình thường.
Dạ Dương nhìn Dạ Côn, phảng phất đang hỏi là thật sao.


Mà Dạ Tư Niên cũng cảm thấy, nếu như chuyện này là thật, như vậy Dạ Côn không cách nào rửa sạch được.
Tống Hành Vi nhìn Dạ Côn thấp giọng hỏi:
- Dạ công tử, Đồng Ca nói có thật hay không.
Sắc mặt Dạ Côn bình tĩnh, chắp tay nói ra:


- Phủ doãn đại nhân, vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, sát ý của Đồng Ca đối với ta rất là sâu, biên ra một cái tin tức giả cũng không khó.
Tống Hành Vi nghe xong cũng nhẹ gật đầu, lập tức từ tốn nói:
- Trương Tự Minh, bởi vì thân phận Đồng Ca vô cùng mẫn cảm, ngươi còn chứng cứ chứng minh khác hay không?


- Các ngươi bao che lẫn nhau!
Đồng Ca nghe xong nộ quát, chỉ Tống Hành Vi, còn có đám người Dạ Dương.
Trương Tự Minh duỗi tay đè chặt bả vai Đồng Ca, Đồng Ca gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Côn.
- Dạ công tử, tựa hồ không đồng ý với lời nói của Đồng Ca.


- Nếu như ta nhận chuyện mình không làm, không phải sẽ rất hoang đường sao?
Dạ Côn nhẹ cười nói, đánh chết cũng không nhận.
Trương Tự Minh khẽ thở dài một tiếng, bình tĩnh nói ra:
- Dạ công tử, kỳ thật nếu như ngươi nhận sẽ tốt hơn, dù sao mặt mũi còn có thể vãn hồi.


Dạ Côn bình tĩnh nhìn Trương Tự Minh, nhưng trong lòng lại chìm xuống, Trương Tự Minh nói lời này, tựa hồ còn có chứng cứ càng mạnh hơn.
- Nếu như ngươi còn có chứng cứ gì thì cứ lấy ra.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.
- Nếu Dạ công tử đã nói như vậy, ta liền mời vị nhân chứng kế tiếp.


Trương Tự Minh cười nói, rất có tự tin.
Lúc này bên ngoài có một bóng người xinh đẹp đi tới, mà Dạ Côn nhìn người nọ, nội tâm đã kinh hãi một mảnh.
Làm sao lại là nàng?
- Dạ Côn, sao ngươi lại ở chỗ này?
Uyển Nhiên vừa vào liền trông thấy Dạ Côn, nàng lộ ra nụ cười nghi ngờ.


Không sai, người tới chính là Uyển Nhiên.
Dạ Côn nghe thấy Uyển Nhiên nói, liền khẳng định một chuyện... bọn họ cũng không có nói cho Uyển Nhiên biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà!
Đêm qua gặp nữ hoàng, nữ hoàng khẳng định sẽ không thừa nhận chuyện như vậy.


Duy chỉ có Uyển Nhiên là điểm đột phá.
Như vậy vấn đề đến rồi!
Chẳng lẽ đêm qua bị người theo dõi, thế mới biết mình đến nhà Hồn Thí Thiên?
Hồn Thí Thiên nhất định sẽ không ra làm chứng, Uyển Nhiên chính là manh mối duy nhất.


Nếu như đoán không lầm, Hồn Thí Thiên còn không biết chuyện này...
Trương Tự Minh khẽ cười nói:
- Uyển Nhiên, không có chuyện gì, chẳng qua là mọi người đang tâm sự, giống như những gì vừa rồi ta mới hỏi ngươi vậy, có phải đêm qua ngươi gặp qua Dạ Côn hay không?


- Đúng vậy, có vấn đề gì không?
Uyển Nhiên nhíu mày ngài lại, hoang mang hỏi.
Uyển Nhiên nhớ sáng sớm hôm nay gặp thấy người này, khi đó Hồn Thí Thiên đi Thiên La Viện, đến xem tình huống của chưởng viện, nói Dạ Côn rất muốn chưởng viện tỉnh lại, cho nên muốn đi giúp một chút.


Mà sau khi Hồn Thí Thiên rời đi, người này liền đến, hỏi mình đêm qua có nhìn thấy Dạ Côn hay không.
Uyển Nhiên đương nhiên là thành thật trả lời, nghe thấy người này cần giúp đỡ, Uyển Nhiên nhiệt tình liền đáp ứng.


Nhưng Uyển Nhiên không biết là hỗ trợ chuyện gì, càng thêm không biết đi đâu hỗ trợ, vừa rồi lúc tiến vào nàng cũng rất nghi hoặc.
Nếu để cho Uyển Nhiên biết là chỉ chứng Dạ Côn, nàng khẳng định sẽ không tới, Uyển Nhiên lại không ngốc.
Nhưng lúc này dù nói thế nào cũng đã vô dụng.


Uyển Nhiên vừa dứt lời, tất cả mọi người đều choáng váng.
Nếu như nói Đồng Ca có thể làm ngụy chứng, như vậy Uyển Nhiên khẳng định sẽ không tạo ngụy chứng.
Uyển Nhiên nhìn vẻ mặt của mọi người, trong lòng có chút hoảng, nói nhỏ hỏi:
- Các ngươi đến cùng đang làm gì.


- Uyển Nhiên đừng sợ, chỉ là vấn đáp vấn đề bình thường mà thôi.
Trương Tự Minh an ủi.
Lúc này Dạ Dương nhìn Uyển Nhiên âm u nói ra:
- Cô nương, cẩn thận họa từ miệng mà ra.
Dạ Dương rõ ràng là đang uy hϊế͙p͙ Uyển Nhiên, bảog Uyển Nhiên đừng nói lung lung.
Uyển Nhiên có hơi sợ.


- Tể Tướng, thế này không thích hợp đi.
Trương Tự Minh nhìn Dạ Dương nhàn nhạt hỏi.
Dạ Dương không lên tiếng.
- Uyển Nhiên, đêm qua Dạ Côn mặc quần áo thế nào?
- Có phải các ngươi muốn hại Dạ Côn hay không?!
Uyển Nhiên hướng phía mọi người hô, đột nhiên dũng khí lập tức tăng lên.


Trương Tự Minh an ủi:
- Không có ai muốn hại Dạ Côn, Uyển Nhiên ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
- Dạ Côn là người tốt, chắc chắn sẽ không làm chuyện xấu, các ngươi khẳng định đã bắt nhầm người!
- Uyển Nhiên, ngươi là cô nương thành thật, nhất định sẽ nói thật, có đúng hay không.


Trương Tự Minh cũng không giận, tiếp tục an ủi Uyển Nhiên.
Uyển Nhiên khẽ kêu nói:
- Ta sẽ không nói!
Trương Tự Minh khẽ thở dài một tiếng, hướng phía Tống Hành Vi hỏi:
- Không biết bao che tội phạm sẽ xử như thế nào? Phủ doãn đại nhân.
Tống Hành Vi nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói ra:


- Nếu như tội danh xác định, chết.
- Uyển Nhiên, có nghe hay không, chỉ cần ngươi nói thật là được rồi.
- Không muốn!
Trương Tự Minh bất đắc dĩ nhìn Dạ Dương cùng Dạ Tư Niên, tình huống hiện tại các ngươi đều nhìn thấy, kỳ thật nàng nói hay không đã không trọng yếu.


Bỗng nhiên một bóng người từ bên ngoài hạ xuống, chỉ thấy Hồn Thí Thiên âm trầm đi tới.
- Phu quân, những người này muốn hại Dạ Côn...
Thấy Hồn Thí Thiên tới, Uyển Nhiên như tìm được trụ cột, chạy tới bên cạnh Hồn Thí Thiên, vừa rồi sợ muốn phát khóc.


Hồn Thí Thiên nhẹ nhàng ôm Uyển Nhiên, ánh mắt hung hăng nhìn Trương Tự Minh.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, kỳ thật vừa rồi Uyển Nhiên đã nói, nếu như bởi vì giúp mình làm ngụy chứng, như vậy Uyển Nhiên cũng sẽ bị liên lụy, ngay cả Hồn Thí Thiên cũng như vậy.
- Không sai, đêm qua ta đã đi ra ngoài.


Dạ Côn từ tốn nói.
Theo Dạ Côn thừa nhận, mọi người rất là kinh ngạc, chẳng lẽ sứ thần thật do Dạ Côn giết?
Dạ Dương khẽ thở dài một tiếng.


Trong lòng Dạ Tư Niên cũng có mấy phần vui vẻ, nhưng cảm giác Dạ Côn thừa nhận cũng vô dụng thôi, ra cửa làm thì làm sao, chẳng lẽ như thế liền có thể định tội rồi?
Trương Tự Minh nhẹ nói ra:


- Dạ công tử, cho nên vừa rồi ta đã nói, thừa nhận... ít nhất mặt mũi vẫn còn, dù sao ra cửa thôi, cũng không có gì không thể lộ ra ngoài, thế nhưng Dạ công tử lại giấu diếm như thế, chuyện này khiến tại hạ rất nghi hoặc, chẳng lẽ Dạ công tử đêm qua ra cửa, đã thật làm chuyện gì không thể lộ ra ngoài?


Miệng lưỡi tên Trương Tự Minh này giống như lò xo, Dạ Côn đều phải bội phục mấy phần, như thế nói đến...
Nếu lúc đầu thừa nhận ra cửa, vậy cũng sẽ không phát sinh chuyện gì.