Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 470: Tình Thánh Dạ Côn (2)

Diệp Lưu cùng Phệ Nguyên Thú bên cạnh nghe xong, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, tên Dạ Côn này có phải là hàng giả hay không?
Diệp Lưu từng nghe tỷ tỷ nói qua, tỷ phu là một kẻ lỗ mãng, thế nhưng hiện tại xem ra, căn bản không có chuyện như thế.
Côn ca vốn không phải là kẻ lỗ mãng có được hay không.


Nghe Dạ Côn nói thế, Ngô Trì sửng sốt... có phải quá trực tiếp rồi hay không.
Đều có chút ngượng ngùng nói ra, từ trước đến nay Ngô Trì y chưa từng nói qua lời như thế.


Nhưng Dạ Côn cảm thấy, nếu như ngươi đã ngày đêm nhung nhớ, vì sao lại không biểu hiện ra, yêu nàng, liền phải biểu đạt ra, giấu ở trong lòng, có trời mới biết ngươi có ý gì.
Ngô Trì cũng không thèm đếm xỉa!
- Ta nhớ nàng lắm!
Ngô Trì trầm giọng nói ra.


Dạ Côn một tay che trán, trời ạ! Ngô Trì lão sư, ngươi thế mà biến một câu ôn nhu thành lời nói tức giận.
- Ôn nhu một điểm, Ngô Trì lão sư! Đừng cứng rắn như vậy!!!
Dạ Côn cảm giác tâm lực tiều tụy.
Ngô Trì dừng một chút, tâm thái chuyển biến:
- Viên Viên, ta rất nhớ nàng.


Tố Viên Viên chăm chú nhìn Ngô Trì trước mặt, nhẹ nói ra:
- Nhiều năm không gặp, ngươi đã thay đổi rất lớn.
Sau khi Dạ Côn nghe xong lập tức liền đưa ra phương án vấn đáp:
- Con người ai cũng sẽ thay đổi, chỉ có mất đi, mới hiểu được sự trân quý.


Diệp Lưu cảm thấy, tỷ phu chính là Tình Thánh hàng thật giá thật, thế mà ở trước mặt tỷ tỷ giả bộ làm Tiểu Bạch, phải báo cáo chuyện này cho tỷ tỷ nghe mới được.
- Con người ai cũng sẽ thay đổi, chỉ có mất đi, mới hiểu được sự trân quý.


Ngô Trì hiện chiếu theo Dạ Côn nói, mà Dạ Côn một mực cường điệu, phải mang theo tình cảm nha lão sư, ngươi đừng nói cứng như vậy có được không.
Tố Viên Viên cười khẽ một tiếng:
- Ngồi đi.
- Ngô Trì lão sư, bá khí một chút.
Dạ Côn nói ra.


Ngô Trì rất muốn hỏi Dạ Côn, ngươi rốt cuộc muốn lão sư bá khí, hay là ôn nhu.
Dạ Côn liền nói, bá khí cùng ôn nhu phải luân phiên chuyển đổi, có tương phản mới có kinh hỉ.
- Ngươi hiện tại quả thật khác ngày xưa quá nhiều.
Tố Viên Viên nhìn nam nhân ở trước mắt nói ra.


Dạ Côn dự định trực tiếp tiến công!
- Nếu như ta nói, những biến hóa này đều là vì nàng, nàng có tin không?
Ngô Trì nghe xong thật không muốn nói ra, mình căn bản không phải là loại người này, nhưng cuối cùng vẫn nói ra, chỉ là cố gắn nén lại cảm giác sởn da gà.


- Ngô Trì, ngươi lúc nào vì ta? Tên của ngươi chính là minh chứng tốt nhất, Võ Si!
Tố Viên Viên hừ lạnh một tiếng, xem thường.
Nghe sư mẫu nói thế, Dạ Côn cảm thấy lão sư có hy vọng, điều này nói rõ tình cảm của sư mẫu đã bị đánh động.


- Trước kia ta hướng tới đỉnh phong, si mê đối với võ học, lại không để ý đến người quan trọng nhất, sau khi nàng đi ta mới biết được, những thứ kia đều vô dụng, nàng mới là tất cả của ta, nhưng lúc đó nói cái gì cũng đã trễ rồi.


Dạ Côn cũng bắt đầu nhập hí, chủ yếu là muốn giúp Ngô Trì lão sư khai khiếu một chút.
Ngô Trì chiếu theo Dạ Côn nói, không sai một chữ, cảm xúc cũng rất sung mãn.
Tố Viên Viên nghe xong trực tiếp ngây ngẩn cả người, sau đó khẽ cười nói:
- Ngươi vẫn là Ngô Trì mà ta quen kia sao?


Dạ Côn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bảo Ngô Trì lão sư che cái trán.
Ngô Trì ngoan ngoãn nghe lời, bưng kín cái trán.
- Làm sao vậy?
Tố Viên Viên thấy Ngô Trì như thế liền nghi hoặc hỏi.
- Đêm qua ngủ không ngon.
Ngô Trì thấp giọng nói ra, Dạ Côn đang làm gì? Tại sao phải nói lời như vậy?


Tố Viên Viên dừng một chút:
- Ngủ không ngon?
Ngô Trì nghe Dạ Côn truyền âm liền ngây ngẩn cả người.
Khó trách Dạ Côn có đến ba thê tử, thông minh như thế, ba mươi cũng không thành vấn đề.
- Chăn mền quá nhẹ, không ép được nỗi nhớ trong tim ta.
Tố Viên Viên trực tiếp bối rối.


Nào chỉ là Tố Viên Viên bối rối, Diệp Lưu bên cạnh cũng mộng bức.
Tỷ phu... biết trêu hoa ghẹo nguyệt như thế
Thế nhưng lời này hắn lại chưa từng nói với mình!
Đột nhiên, Ngô Trì dùng ánh mắt sâu lắng nhìn về phía Tố Viên Viên:
- Tại sao nàng luôn đụng vào đồ vật của ta!!!


Tố Viên Viên vừa rồi còn có chút cảm giác, nghe thấy câu này, lại tức giận:
- Ta động vào thứ gì của ngươi?! Những bảo bối kia của ngươi, từ trước đến nay ta chưa hề động tới!!!
- Tại sao nàng lại động đến trái tim ta.
Tố Viên Viên:......
Diệp Lưu:......


Phệ Nguyên Thú đã dùng hai chân trước che mắt, thật sắp bị lóe mù rồi.
- Ngô Trì, ngươi!!!!!!
Tố Viên Viên tựa hồ có chút không chống đỡ nổi.
Điều này cũng khiến cho Dạ Côn hiểu rõ, kỳ thật trong lòng sư mẫu vẫn còn yêu Ngô Trì lão sư, bằng không cũng không ở lại chỗ này chờ Ngô Trì...


Cho nên! Rèn sắt khi còn nóng!
- Viên Viên, nàng biết vì sao trái tim lại có ba điểm không?
Ngô Trì cảm thấy mình sắp nổ tung rồi, từ khi sinh ra tới nay y chưa từng nói nhiều lời tâm tình như thế.
Tố Viên Viên có chút khẩn trương, nhẹ giọng hỏi:
- Vì sao?


- Một điểm nhớ nàng, một điểm yêu nàng, một điểm sủng nàng.
Sau khi Ngô Trì nói xong, da gà đã không thể áp chế được nữa, bọn chúng đều đồng loạt hiện.
Ngày cả Diệp Lưu đều giống như vậy, muốn che lỗ tai lại, không nghe nổi nữa... tình thoại này... thật quá tao.


Tố Viên Viên bị trực kích sâu trong linh hồn, phương tâm thiếu nữ phảng phất phun trào, đã không khống chế được run rẩy lên.
Trong lúc Dạ Côn muốn cho thêm chút lửa, một người trẻ tuổi ngồi sau lưng Ngô Trì lại mạnh mẽ đứng bật dậy, hướng phía Ngô Trì quát:


- Lão đầu tử, ngươi muốn ta buồn nôn chết sao? CMN ta là nam nhân cũng sắp không chịu nổi nữa rồi!!! Ngươi thấy da gà trên người ta đều nổi lên hết cả rồi không, ta thật chưa từng thấy qua người vô sỉ như thế!!!
- Cút!
Tố Viên Viên hướng phía nam nhân quát lạnh.


Nam nhân kia bị dọa một phen, lập tức thành thành thật thật ngồi xuống.
Dạ Côn tiếp tục quan sát trạng thái của sư mẫu, phát hiện tâm tình sư mẫu rất tốt, xem ra phải sử dụng ra tuyệt chiêu.


Ngô Trì nghe Dạ Côn nói, có chút nghi hoặc, bất quá vẫn đứng dậy ngồi ở bên cạnh Tố Viên Viên, Tố Viên Viên cũng không có trốn tránh, nhìn Ngô Trì.
- Viên Viên, ở trên Huyền Nguyệt đại lục có ba loại hắc mã mạnh mẽ.
Ngô Trì thâm tình nói ra.
Tố Viên Viên suy nghĩ một chút, nhẹ nói ra:


- Lôi Minh Mã, Phong Ảnh Mã, chỉ có hai loại tương đối tốt.
- Không, còn có một loại.
- Loại gì?
Ngô Trì nghe thấy Dạ Côn truyền âm, cả người đều ngây ngẩn.
Diệp Lưu đã không nghe nổi nữa, quá tao...
Sáo lộ này quá sâu.


Ngô Trì hạ ngoan tâm, hướng thẳng đến gương mặt tròn trịa "Moa" một cái.
Toàn trường đều nhìn Ngô Trì, đều bị Ngô Trì tú đến tê cả da đầu.
Nam nhân vừa mới ngồi xuống lần nữa đứng dậy:
- Lão sắc quỷ này! Ta không chịu nổi nữa!!!


Dạ Côn thấy sư mẫu cũng không có không vui, như vậy liền đã thành, hắn uống một ngụm trà an ủi bản thân một chút.
Đột nhiên phát hiện Lưu Nhi có điểm gì là lạ, nhìn Phệ Nguyên Thú một chút, con mèo kia đã nằm trên bàn mắt trợn trắng.
- Lưu Nhi? Làm sao vậy?
- Tỷ phu.
- Hửm?


- Ngươi đã lừa gạt qua bao nhiêu cô nương?
- Ta không có a.
- Vậy tình thoại khi nãy là thế nào?
- Ta còn chưa kịp lừa gạt, các nàng đã đến rồi.