Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 469: Tình Thánh Dạ Côn (1)

Dạ Côn biểu lộ là như vậy? д?.
- Ngô Trì lão sư, ngươi là người Thánh Điện
Dạ Côn kinh thanh hỏi.
- Đúng vậy, Phi Tuyết cũng là người Thánh Điện.
Dạ Côn nghe xong khóe miệng giật một cái, trước đó còn đến hỏi qua Phi Tuyết, cái tên lừa đảo chết tiệt này!!!


Đời này ngươi cứ ở Dạ gia quét rác đi!!!
Bất quá như thế cũng tốt, có người quen là Ngô Trì lão sư, vậy chuyện đăng ký hẳn sẽ rất dễ dàng.
- Vậy Ngô Trì lão sư, hiện tại có thể dẫn ta đến Thánh Điện không?
Hiện tại Dạ Côn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ.


Ngô Trì khẽ thở dài một tiếng:
- Ở đây còn có chuyện cần ta đến làm.
- Chuyện gì?
- Vãn hồi trái tim thê tử.
Ngô Trì thở dài một tiếng,
-......


Dạ Côn nhớ tới một chuyện, trước kia mới tiến vào Tu Luyện Viện liền nghe nói đến thê tử của Ngô Trì lão sư, người kia biết y áp lực lớn, liền chọn rời khỏi Ngô Trì lão sư.
- Ngô Trì lão sư, làm sao ngươi biết
Dạ Côn ngượng ngùng hỏi.


- Tình báo đối với Thánh Điện mà nói cũng không tính là gì, ta muốn biết, liền sẽ biết, năm đó nàng mang thai rời khỏi ta, hiện tại hài tử còn lớn hơn ngươi vài tuổi.
Dạ Côn cảm giác quan hệ ở trong đó rất ngổn ngang, thê tử mang thai con của ngươi, thế nhưng lại gả cho người khác.


- Ngô Trì lão sư, ngươi ở chỗ này chờ nàng sao?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Ngô Trì khẽ thở dài, cầm lấy chén trà uống một hớp:
- Không, nàng ngay ở chỗ này, chẳng qua là ta không biết phải đối mặt với nàng như thế nào.
- Ngô Trì lão sư, biết vì sao ta lại có ba người thê tử không?


Dạ Côn bày ra dáng vẻ ta là Tình Thánh, loại chuyện nhỏ nhặt này cứ để ta lo.
Diệp Lưu nhìn Dạ Côn khoác lác, vì sao ngươi có ba người thê tử, đó là bởi vì ba người thê tử đều đuổi ngược ngươi, bằng không thì ngươi một người cũng không có.


Ngô Trì lập tức hiểu ý của Dạ Côn, kích động nắm chặt tay Dạ Côn:
- Dạ Côn, ngươi thật sự có biện pháp
- Yên tâm đi, loại chuyện này ta rất chuyên nghiệp.
- Tốt! Vậy ta cần phải làm những gì?
Ngô Trì rất tin tưởng Dạ Côn, dù sao cũng là học sinh của mình, làm sao lại hại mình được.


Dạ Côn dĩ nhiên sẽ không hại lão sư, thế nhưng để Dạ Côn đi dạy, thật được ư?
- Ta phải hiểu rõ sư mẫu là loại người gì.
- Nói thể nào đây, nàng có chút ít ngạo kiều, nhưng tâm địa rất tốt, chỉ là tính tình có hơi kém.


- Cho nên lão sư ngươi một mực để cho sư mẫu tự quyết ư?
- Đúng vậy, ta còn có thể làm sao...
Dạ Côn khẽ thở dài, dáng vẻ ta là người từng trải, trầm giọng nói ra:


- Lão sư, ngươi là thiếu thiếu một loại bá khí, thê tử sinh khí, ngươi liền phải tức giận hơn nàng mới được, lúc ấy mới có thể trấn trụ nàng.
Nghe thấy biện pháp của Dạ Côn, Ngô Trì lộ ra vẻ hoài nghi, như thế có được không?


Sau khi Diệp Lưu nghe xong cũng chỉ biết câm nín... tỷ phu chính là chuyên gia chém gió, không... tỷ phu đây là đang hại người.
- Ngô Trì lão sư, ngươi tin ta, chuẩn không sai.
Dạ Côn vỗ ngực cam đoan, Côn ca hoặc là không ra tay, vừa ra tay liền sẽ kinh thiên địa khϊế͙p͙ quỷ thần.


Nếu như không phải Dạ Côn đã có ba thê tử, nói thế nào Ngô Trì cũng sẽ không tin, thế nhưng Dạ Côn có đến ba kiều thê, điều này đã chứng minh rõ ràng "thực lực" của Côn ca.


- Vậy được, hiện tại ta liền đi tìm Viên Viên, lão sư có thể gương vỡ lại lành hay không, liền phải xem Dạ Côn ngươi.
Ngô Trì tầng tầng vỗ vai Dạ Côn, biểu thị hết thảy đều giao cho ngươi.
Dạ Côn đè mu bàn tay Ngô Trì lại, trầm giọng nói ra:


- Ngô Trì lão sư, có Dạ Côn ta ở đây, ngươi cứ yên tâm đi, dù sao ta cũng rất chuyên nghiệp.
- Thành bại đều ở lần này!
- Tử chiến đến cùng!
Ngô Trì sững sờ:
- Tử chiến đến cùng?
- Không đúng, là khải hoàn trở về!
Dạ Côn tranh thủ thời gian đổi lời nói ra.


Ngô Trì gật đầu, nhẹ nói ra:
- Biết truyền âm không?
- Không biết.
- Không sao cả, hiện tại lão sư dạy ngươi.
- Đi.
Côn ca chỉ là không học bay được, những thứ khác đều học rất nhanh, cũng tỷ như truyền âm, không tốn bao nhiêu thời gian liền đã học được.
Sau khi giải quyết, Ngô Trì hỏi lần nữa:


- Dạ Côn, ngươi có chắc chắn không?
- Ngô Trì lão sư, thê tử của ta đã có đến ba người, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng ta sao?
Ngô Trì nhìn Diệp Lưu một chút, cảm giác Dạ Côn nói có lý.
- Được, ngươi đi theo lão sư.
Ngô Trì cũng không còn biện pháp, chỉ có thể tin tưởng Dạ Côn.


Ba người rất nhanh đã đi vào một trà lâu xa hoa, Dạ Côn tò mò hỏi:
- Sư mẫu ở bên trong?
- Ừm, mỗi ngày đúng vào thời điểm này đều sẽ tới nghe trò vui.
- Ồ, như thế à.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, cho Ngô Trì một cái ánh mắt yên tâm.


Trà lâu tọa lạc ở trên mặt nước, xung quanh đều có đái đao thị vệ trông coi, thoạt nhìn chỉ có đại nhân vật mới có thể đi vào, người bình thường đều không được phép bén mảng tới gần.
Ngô Trì tiện tay cho thị vệ mấy kim tệ, liền mang theo Dạ Côn cùng Diệp Lưu đi vào.


Thời điểm ở Thái Kinh, Ngô Trì lão sư đều làm thủ vệ hoa lâu, trên người không có đồng nào, đến nơi này, Ngô Trì lão sư thế mà biến thành nhân viên Thánh Điện, ngay cả Phi Tuyết cũng là ngươi của Thánh Điện.


Người của Thánh Điện làm sao lại đến loại địa phương nhỏ như huyện Thái Tây?
Chẳng lẽ mục đích của Thánh Điện cũng là Mê Vụ Sâm Lâm
Nghĩ đến đây, Dạ Côn liền có chút cảnh giác lên.


Đi vào trong trà lâu, phong cách nơi này không giống với Thái Kinh, để cho Dạ Côn nhìn thấy một loại phong tình dị vực khác.
Nhìn Ngô Trì lão sư đơn độc đi vào, Dạ Côn cùng Diệp Lưu liền tìm một vị trí ngồi xuống, gọi một vài món ăn lót dạ.


Mà Ngô Trì đi lên lầu hai, Dạ Côn cẩn thận quan sát tình huống lầu hai một thoáng, trong những quan khác có một nữ nhân khiến Dạ Côn lưu ý.
Nữ nhân kia tướng mạo không tệ, thuộc về loại vẫn còn phong vận, rất có mùi vị, mặc váy dài màu xanh, chống đỡ cái cằm, nhìn vở kịch trên đài.


Quả nhiên, Ngô Trì lão sư đi đến chỗ nữ nhân này, như vậy mục tiêu đã xác định.
- Tỷ phu, ngươi có được không?
Diệp Lưu lo lắng hỏi.
- Dĩ nhiên là được.
Meo ~
Phệ Nguyên Thú đều cảm thấy Dạ Côn muốn hố người.
- Dạ Côn, thấy không?


Trong đầu Dạ Côn vang lên âm thanh của Ngô Trì.
- Lão sư, ta đã thấy, ngươi đừng khẩn trương, đi qua tâm sự ôn lại chuyện cũ là được.
- Được.
Ngô Trì trên lầu hai nhìn nữ nhân cách đó không xa, hít một hơi thật sâu, đi đến chỗ nàng ngồi.


Nữ nhân cũng cảm thấy, chậm rãi quay đầu nhìn Ngô Trì đang đi tới, ánh mắt chưa từng xuất hiện gợn sóng.
Dạ Côn đều nhìn ở trong mắt, cảm thấy tình huống không ổn.
- Ngươi đến rồi.
Nữ nhân lạnh nhạt nói ra, phảng phất biết Ngô Trì sẽ đến.


Dạ Côn thông qua Ngô Trì, nghe được lời nói của nữ nhân, cảm giác vẫn có chút hy vọng.
- Viên Viên, đã lâu không gặp.
Ngô Trì nhìn vợ trước của mình, nỗi lòng có chút không ổn định.
- Mấy ngày gần đây, không phải mỗi ngày ngươi đều đến nhìn ta sao?


Tố Viên Viên nhẹ nói ra, nhẹ nhàng dựa vào ghế.
Ngô Trì dừng một chút, lộ ra vẻ ngượng ngùng, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc này Dạ Côn liền truyền âm qua:
- Ngô Trì lão sư, nói ngươi rất nhớ sư mẫu.