Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 471: Nhi Tử Của Ngô Trì Lão Sư Lại Là...

Dạ Côn chững chạc đàng hoàng nói ra, trước đó suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng mà các ngươi đuổi ngược như thế, ta căn bản không dùng được.
Phệ Nguyên Thú đột nhiên duỗi móng vuốt ra, thế mà mạnh mẽ tách ngón cái, luận trang bức, vẫn là Côn ca ngươi ngưu bức.


Ngươi trang bức trong lúc vô hình như thế, rất trí mạng a.
Diệp Lưu cũng bị câu nói này rung động đến, tình cảm đều là chúng ta cấp lại, ngươi căn bản không có tốn sức.
Ở trong mắt Côn ca, quả thật chính là như vậy, không hiểu thấu liền đến ba thê tử.


Lầu hai, Ngô Trì không có Dạ Côn chỉ dạy, nhất thời cũng không biết nên nói gì, Tình Thánh phụ thể phảng phất ly thân.
- Nếu năm đó đầu óc ngươi linh quang như bây giờ, ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi.
Tố Viên Viên nhẹ nói ra, nội tâm dần dần khôi phục bình tĩnh.


Dạ Côn cảm thấy mình nên dừng ở đây, nói thêm cũng không có hiệu quả lớn gì, mình cho lão sư mở một cái khởi đầu tốt, còn lại vẫn phải dựa vào lão sư.
Ngô Trì vừa nghĩ tới Dạ Côn nói phải bá khí, đột nhiên liền đưa tay kéo.


Trực tiếp ôm Tố Viên Viên vào trong ngực của mình, trầm giọng nói ra:
- Nàng là người của ta!
Cảm nhận được Ngô Trì bá khí, Tố Viên Viên chậm rãi nhắm mắt lại, cũng không biết là đang hưởng thụ, hay là bình tĩnh.
- Thánh Thiên gia, ngươi đấu không lại.


Tố Viên Viên rời khỏi vòng tay của Ngô Trì, nhẹ nói ra.
Ngô Trì nhìn Tố Viên Viên, trực tiếp bá khí hôn tới.
- Đậu xanh! Lão lưu manh nhà ngươi!
Người trẻ tuổi bên cạnh không chịu nổi nữa.
- Cút!


Ngô Trì gầm thét một tiếng, một cỗ sóng âm lập tức nhào về phía người trẻ tuổi, cả người y bị đánh bay.
Sau khi quát xong, Ngô Trì lần nữa hôn tới.
Dạ Côn thấy Ngô Trì lão sư cũng khϊế͙p͙ sợ không thôi, Ngô Trì lão sư đây là thế nào? Đột nhiên trở nên bá đạo như thế.


- Thánh Thiên gia thì thế nào! Ta là người của Thánh Điện!
Ngô Trì nhìn nữ nhân trước mắt trầm giọng nói ra.
Nếu Tố Viên Viên quả thật hận Ngô Trì, cũng sẽ không sinh hài tử ra đời:
- Cho nên ngươi muốn lôi kéo Thánh Điện khai chiến với Thánh Thiên gia sao?
- Vì nàng! Có gì không thể?!


Tố Viên Viên khẽ cười hai tiếng:
- Ngô Trì à, nếu năm đó ngươi có can đảm như hôm nay, sao ta lại rời khỏi ngươi.
- Hiện tại cũng không muộn.
Ngô Trì ôm chặt Tố Viên Viên, nữ nhân khiến y ngày nhớ đêm mong.
Tố Viên Viên thấp giọng nói ra:


- Quên đi, chúng ta đều đã già rồi, đừng làm những thứ vô dụng này.
- Viên Viên, nàng thay đổi, nàng đã trở nên nhu nhược, trước kia nàng dũng cảm chống lại mệnh lệnh của gia tộc, hiện tại nàng lại chỉ muốn thỏa hiệp.


- Không, ta là mệt mỏi, không muốn lại bị cuốn vào phân tranh, đối với Thánh Thiên gia, Tố gia, Thánh Điện các ngươi, đây đều là một loại tổn thương.
Tố Viên Viên cầm lấy chén trà nhẹ nhàng nhếch, biểu lộ trở nên trầm tĩnh.
Dạ Côn đương nhiên là nghe thấy được.
Thánh Thiên gia?


Mang mẫu thân đi, nam nhân kia không phải tên Thánh Thiên U Tuyền sao?
Tố gia? Thánh Hậu không phải cũng họ Tố sao? Cha cũng đã nói, Thánh Hậu bối cảnh rất lớn, là Cổ tộc, chẳng lẽ là cái Tố gia này?
- Viên Viên, còn dám ở bên cạnh ta chống lại vận mệnh không?
Ngô Trì trầm giọng hỏi.


- Ngô Trì, tâm của ngươi ta đã biết, nhưng vì con của chúng ta, không thể, duy trì tốt hiện trạng là được.


Nếu như hiện tại Tố Viên Viên không có hài tử, hẳn sẽ cùng với Ngô Trì, thế nhưng gả vào Thánh Thiên gia, hài tử cũng tại Thánh Thiên gia, nếu như nàng động, hài tử khẳng định sẽ bị tổn thương.


Nhưng mà Thánh Thiên gia còn không biết, hài tử của Tố Viên Viên là con của Ngô Trì, căn bản không phải dòng dõi Thánh Thiên gia.
Ngô Trì đã đội cho Thánh Thiên gia một cái nón xanh lớn.
- Con của chúng ta... sao có thể để cho nó nhận giặc làm cha?!
Ngô Trì nghĩ đến liền nhói tim.


- Bằng không thì sao? Con của chúng ta sao có thể giữ được?
Tố Viên Viên oán trách nhìn Ngô Trì, năm đó nếu không phải ngươi chọc giận ta, ta có thể làm ra loại chuyện này sao?
- Con của chúng ta tên gì?
Ngô Trì trầm giọng hỏi.
- Thánh Thiên U Tuyền.
Phốc!
Dạ Côn phun trà trong miệng ra hết.


Con của lão sư, lại là tên Thánh Thiên U Tuyền kia
Ngô Trì nghe xong hít một hơi thật sâu:
- Nói một chút chuyện của hài tử đi, ta muốn nghe.


- U Tuyền kế thừa thiên phú của ngươi, tu luyện rất tốt, không có gì bất ngờ xảy ra, nó có thể lên làm gia chủ Thánh Thiên gia, mà Thánh Thiên gia cũng tìm cho nhi tử một người thê tử tốt, Kiếm Sơn Đông Môn Mộng, mặc dù lớn tuổi hơn nhi tử một chút, nhưng Đông Môn Mộng là hòn ngọc quý trên tay Đông Môn gia, là thông gia rất không tệ.


- Đông Môn Mộng
Ngô Trì nghi ngờ hỏi, y làm sao có thể không biết Đông Môn Mộng, con trai của nàng còn đang ngồi ở phía dưới kìa.
Sau khi Dạ Côn nghe xong trực tiếp choáng váng, mẹ của mình, lại là hôn thê của con lão sư
Đậu xanh!
Mơ tưởng!!!


- Chính là Đông Môn Mộng, nghe nói đã chạy ra ngoài, hoàn toàn không có tin tức, bất quá nghe nói U Tuyền đã đã tìm được Đông Môn Mộng, mang Đông Môn Mộng trở về, hai nhà cũng đang chuẩn bị lễ hôn lễ.
Ngô Trì một mặt mộng bức, trầm giọng hỏi:


- Các ngươi không biết, Đông Môn Mộng đã thành hôn với người khác rồi sao? Đều có hai đứa con trai.
- Thành hôn?
Tố Viên Viên hoàn toàn không biết, nghe xong cũng rất kinh ngạc.
- Đúng vậy, con của bọn họ còn là đệ tử của ta.


Tố Viên Viên mặt mũi tràn đầy khϊế͙p͙ sợ, ngàn vạn không nghĩ tới, thế mà còn có chuyện như vậy.
- Không được, bọn họ không thể thành hôn!
Ngô Trì âm u nói ra, con của mình không thể lấy Đông Môn Mộng.


- Đây không phải ngươi nói là được, Đông Môn gia Thánh Thiên gia liên hợp là tình thế bắt buộc, chuyện ngươi nói, hai nhà hẳn đã biết đến, nhưng cho dù như thế, bọn họ vẫn sẽ tổ chức hôn lễ, bởi vì như thế mới có thể duy trì danh tiếng.


- Để danh tiếng gặp quỷ đi! Nàng còn không phải là vì danh tiếng mà hy sinh! Chúng ta chẳng lẽ không được sao? Ngay cả nhi tử cũng như vậy?
- Chuyện kia ngươi cũng biết đấy, con của chúng ta yêu thích Đông Môn Mộng, cho dù biết Đông Môn Mộng như thế, vẫn kiên định không thay đổi muốn cưới.


Tố Viên Viên lạnh giọng nói ra, chúng ta đều không phải là người trẻ tuổi, loại thiếu niên xúc động đã không còn, có chẳng qua là lấy đại cục làm trọng.
Vẻ mặt Dạ Côn cũng không tốt đẹp gì, cha thế mà bị lừa!


Mẫu thân đoán chừng cũng bị lừa trở về, bọn họ chính là muốn để mẫu thân thành hôn với người khác.
Trong lòng Dạ Côn nhất thời toát ra hỏa khí, đám rác rưởi này!
Ngô Trì trầm mặc thật lâu, hỏi:
- Viên Viên, cho dù chịu khổ, nàng cũng nguyện ý đợi tại Thánh Thiên gia?


- Ta nhận khổ, cũng là vì nhi tử của chúng ta, nếu như ngươi vẫn yêu ta, vậy đừng làm loạn, bởi vì ngươi làm loạn, ta cùng hài tử đều sẽ lâm vào nguy hiểm, đến lúc đó Đông Môn, Thánh Thiên, Tố, thậm chí cả Thánh Điện, đều sẽ không bỏ qua cho một nhà ba người chúng ta, đây là nguyên nhân ta chờ ngươi, đừng làm chuyện điên rồ.


- Nếu như ta trở thành điện chủ Thánh Điện, nàng cảm thấy sự tình sẽ có chuyển cơ không?
Ngô Trì lẳng lặng hỏi.
Tố Viên Viên dừng một chút, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Ngô Trì:
- Không cần đi làm chuyện nguy hiểm, ngươi hẳn nên nghỉ ngơi thật tốt.