Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 465: Đi Thánh Điện

Theo Thánh Hậu hô lên, mọi người cũng cùng hô theo:
- Thánh Nhân vạn phúc an khang!
Dạ Tư Không chăm chú nhìn Tố Vận quỳ dưới đất, nắm chặt thánh ấn, nhẹ nhàng đỡ lấy Tố Vận nói ra:
- Mời Thánh Hậu đứng lên.
- Tạ Thánh Nhân.
Tố Vận nhẹ nói ra, đứng dậy.


Dạ Tư Không giơ cao thánh ấn, hướng phía mọi người hô lớn:
- Thái Kinh vạn phúc an khang!
- Thái Kinh vạn phúc an khang!
Đông đông đông!!!
Tiếng chiêng trống vang lên tận trời, tất cả mọi người ở Thái Kinh đều gác lại chuyện đang làm, cùng hô to lên:
- Thái Kinh vạn phúc an khang!!!


Từ hôm nay trở đi, Trưởng Tôn gia đã biến thành quá khứ, cho dù sau này nói đến Trưởng Tôn gia, đó cũng chỉ là một cái danh từ xấu.
Sau khi Dạ Tư Không đăng cơ, cũng bắt đầu lần tân triều thương nghị đầu tiên.


Thương nghị dĩ nhiên nhằm vào hành động thu phục Ngũ Nhạc, bách quan không có người phản đối, dù sao thu phục Ngũ Nhạc là chuyện Thái Kinh ắt phải làm, lần này Ngũ Nhạc bại hoàn toàn, cừu hận đối với Thái Kinh sẽ càng cao hơn.


Bọn họ chết ngàn vạn tướng sĩ, ngoại trừ một nửa Khô Nhân, vậy cũng có năm sáu trăm vạn người.
Trên cơ bản đều là do một mình Côn ca giết chết, hiện đôi tay của Côn ca rất không sạch sẽ.


Đối với chi tiết chuyện thảo phạt, còn cần thảo luận kỹ càng hơn, vấn đề vật tư phải theo kịp, không có vật tư còn đánh cái rắm.
Dạ Tư Không có ý tranh thủ ở trong vòng một tháng, điều động tốt vật tư, sau đó binh tiến Ngũ Nhạc.


Đồng thời tiến hành đại quy mô chiêu mộ, hiện tại Thái Kinh ngoại trừ Dạ gia quân ra, đã không còn bình lính chính quy nào khác, quá ít!
Mà hiện tại Dạ Côn gánh lấy nhiệm vụ xuất phát tới Thánh Điện, tiến hành đăng ký tân triều, đây cũng là chuyện quan trọng, không thể qua loa.


Dưới mệnh lệnh của Dạ Tư Không, toàn bộ Thái Kinh đều bắt đầu động viên.
Mà mọi người biết sau khi tân Thánh Nhân lên ngôi, chuyện thứ nhất chính là thảo phạt Ngũ Nhạc, tất cả đều reo hò không thôi.


Dù sao Ngũ Nhạc ở trong lòng Thái Kinh, đều không phải thứ gì tốt, đây cũng là dân tâm sở hướng, Dạ Tư Không không hổ là người cầm lái Dạ gia, mọi chuyện đều đã được dày công tính toán tốt.
Nhưng mà chuyện trọng yếu nhất, đó chính là ứng cử viên vị trí Thái Tử!


Dạ Tư Không cũng không có chỉ định là ai, nhưng cũng đã nói...
Người tài sẽ được!
Ý tứ rất đơn giản, nam nhi Dạ gia đều có cơ hội, chỉ xem các ngươi có năng lực này hay không.
Dạ gia mong muốn hoàng vị, đoán chừng chỉ có Dạ Dương cùng Dạ Tư Niên.


Mấy người khác tựa hồ không có hứng thú đối với hoàng vị, Dạ Tần chỉ muốn trở nên cường đại, không muốn trốn ở sau lưng bất cứ người nào.
Dạ Minh chỉ muốn tiêu dao khoái hoạt, Dạ Trùng chỉ muốn gặp nữ nhân mình yêu.


Mà Côn ca chỉ muốn ôm thê tử ngủ đến trưa, đơn giản sống qua ngày là được rồi.
Nghị sự đến tận trưa, mặc dù Dạ Côn không làm gì, nhưng cũng mệt không thể tả.
- Đại ca, lần này ra ngoài phải cẩn thận.
Dạ Tần một bên dặn dò.


- Đệ đệ, ngươi cũng vậy, đại ca không ở bên cạnh, ngươi nhất định phải chú ý.
- Yên tâm đi đại ca, ta đã không còn là tiểu hài tử.
Dạ Tần khẽ cười nói.
- Chờ đại ca trở về, đến lúc đó sẽ tổ chức tiệc mừng cho ngươi.
- Ừm...


Nói thật, Dạ Côn cũng không biết phải đi bao lâu, tranh thủ một tháng giải quyết xong, nhưng đầu tiên cần phải tìm một món bảo vật phi hành mới được.
Tỉ như thảm bay của Tuyệt Thiên, thế nhưng gia hỏa kia rất keo kiệt, đời nào chịu cho mình mượn.


Mình đi nói khẳng định sẽ vô dụng, hay là nhờ Ly Nhi đi tìm Tuyệt Thiên vậy.
Diệp Ly đương nhiên nghe theo phu quân, trực tiếp tìm tới Tuyệt Thiên mượn thảm bay, Tuyệt Thiên còn có thể không cho sao.
Tuyệt Thiên giống như oán phụ giao thảm bay ra, trơ mắt nhìn tiểu tôn thượng đưa thảm bay cho tên trọc kia.


Cầm lấy thảm bay, Dạ Côn hướng phía Tuyệt Thiên nhếch miệng cười một tiếng, còn run run hai cái lông mày, Tuyệt Thiên tức muốn nổ phổi, trực tiếp nguyền rủa.
Nguyền rủa ngươi rụng luôn lông mày.


Nếu như ngay cả lông mày Côn ca cũng mất đi, chỉ sợ hắn thật sẽ biến thành trùm phản diện, trực tiếp trả thù Huyền Nguyệt đại lục.
Một đêm cuối cùng ở Thái Kinh.
Côn ca ôm thê tử chuẩn bị đi ngủ.


Nhưng mà Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi cũng không muốn đi ngủ nhanh như vậy, nhất định phải làm chút chuyện gì đó.
Tỉ như đánh ngất tiểu trọc đầu đi.
- Phu quân?
- Hửm?
- Không được phép nhìn cô gái khác.
- Ồ, biết.
- Phu quân.
- Ừm?
- Không ngủ được phải làm sao bây giờ?


- Ra ngoài chạy một vòng là được.
-......
Thật sắp bị Côn ca chọc ra nội thương.
Kết quả một đêm này thật không phát sinh chuyện gì, Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi đều không muốn nói chuyện với Dạ Côn.
Sáng sớm, Dạ Côn phát hiện không thấy bóng dáng của thê tử, nghi hoặc hỏi:
- Mộ Nhi đâu?


- Bị ngươi chọc giận chạy về nhà ngoại rồi.
Diệp Ly yêu kiều hừ một tiếng, làm sao lại không hiểu tâm tư nữ hài như thế chứ.
- Tức giận? Không phải chứ.
- Haiz.
Diệp Ly khẽ thở dài, dáng vẻ sinh không thể luyến.
Hôm nay Dạ Côn cũng rất vui vẻ, cuối cùng cũng được ra ngoài mở mang tầm mắt


- Nhi tử, đây là địa đồ.
Dạ Minh từ trong ngực móc ra một tấm da dê.
Dạ Côn cầm trong tay xem xét, nụ cười mừng rỡ dần dần ngưng kết.
- Cha, địa đồ này của người có phải quá qua loa rồi hay không?


Dạ Côn nhìn địa đồ nói ra, phía trên chỉ có hai điểm, một cái là Thái Kinh, một cái là Thánh Điện, ở giữa chính là một đường thẳng.
Dạ Minh xấu hổ cười cười:
- Côn Côn, không cần để ý những chi tiết này, không biết liền hỏi đường người ta.
- Hỏi đường người


Dạ Côn choáng váng.
- Đúng vậy, cha cũng không biết Thánh Điện ở nơi nào.
Phốc!
Nói nửa ngày, nguyên lai các ngươi căn bản không biết Thánh Điện ở nơi nào, có thể đừng hố nhi tử như thế không?
- Côn ca bị Minh ca đùa giỡn.
Diệp Tử Tử lập tức trêu đùa một tiếng.


Dạ Minh nhìn về phía Diệp Tử Tử, trầm giọng nói ra:
- Diệp Hán Tử, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đội tóc giả.
- Ngươi nói cái gì!!!
- Ngươi đội tóc giả, khửa khửa khửa...
- Ngươi! Đừng cản ta, hôm nay ta muốn giết chết y.


- Tới đây tới đây, Diệp Hán Tử không có tóc, khửa khửa khửa...
Vẻ mặt của mọi người là như vậy ( ̄ - ̄).
Dạ Côn cũng rất phục, cha thế mà cũng biết khửa khửa khửa... chẳng lẽ thoát ly mẫu thân, cha liền buông thả bản thân sao?
- Ly Nhi, chuyện trong nhà giao cho nàng.
Dạ Côn không đành lòng nói ra.


- Phu quân yên tâm, có ta nhìn sẽ không xảy ra chuyện.
- Ừm, Lưu Nhi, chúng ta đi thôi.
- Được ~
Diệp Lưu xấu hổ theo sát sau lưng Côn ca.
Lấy thảm bay ra, Dạ Côn ôm Diệp Lưu mặt đỏ tới mang tai lên thảm bay, sau đó hô to một tiếng:
- Cha, con đi đây.
- Bảo trọng.


Lúc này Dạ Minh đang chạy quanh phòng, vẫn không quên quay đầu vẫy vẫy tay, mà Diệp Tử Tử cầm lấy đại khảm đao, đuổi theo Minh ca chém, đằng sau là một đám người đang khuyên can.
Nhìn mọi người chơi vui vẻ như vậy, Dạ Côn cũng yên tâm.
- Lưu Nhi, chúng ta đi!
- Ừm ~


Biu~, Côn ca liền tan biến trên bầu trời Dạ gia, thẳng hướng Ngũ Nhạc, cửa ra vào Thái Kinh chính là chỗ cứ điểm kia, qua Ngũ Nhạc mới có thể đi đến những nơi khác.
Trên tầng mây là ánh nắng ấm áp, không có người ở bên cạnh, Diệp Lưu tựa hồ cũng thả lỏng hơn rất nhiều.