Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 464: Đăng Cơ

Dạ Minh cũng hiểu rõ điểm này, thực lực người đi đăng ký càng mạnh, quá trình sẽ càng thuận lợi nhanh chóng, Côn Côn đi... Dạ Minh thật không có chút lo lắng nào, tất cả đều bởi vì Côn Côn chính là Ngân Sắc Nam Nhân, đánh ngã cái Thánh Điện mục nát kia đều được.
- Được.


Dạ Minh đáp ứng.
Dạ Côn không nói gì, hắn có hơi tò mò đối với Thánh Điện, hơn nữa cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài rồi.
- Lão tam, trong khoảng thời gian này con cùng lão nhị chú ý một chút, hiện tại Thái Kinh cũng không ổn định.
Dạ Tư Không cầm chén trà, nhẹ nói ra.
- Ừm.


- Đúng rồi, vợ con đâu sao không thấy?
Dạ Tư Không tò mò hỏi.
- Nàng có chút việc tư phải xử lý, hiện tại đã trở về.
Dạ Minh bất đắc dĩ nói ra.
- Con hẳn rất vui đi.
Dạ Tư Không còn không hiểu nhi tử sao? Bị Đông Môn Mộng kia ép đến sít sao.
Dạ Minh cười ha ha.


- Được rồi, ta đi về trước, Côn Côn hãy chuẩn bị sẵn sàng, sau khi gia gia lên ngôi liền đi Thánh Điện.
- Thánh Điện ở nơi nào?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Thánh Điện nằm tại trung tâm Đông U, mặc dù ta chưa từng đi qua, thế nhưng nghe nói nơi đó tựa như Tiên cảnh.


- Vậy con đi một mình, hay là cần dẫn người đi?
Dạ Côn hỏi.
Dạ Tư Không vỗ vỗ bả vai Dạ Côn:
- Nếu như muốn dẫn, chỉ có thể dẫn theo một người.
Nói xong cười cười rồi rời đi.
Chờ sau khi Dạ Tư Không rời đi, Dạ Côn hướng phía phụ thân hỏi:


- Cha, Thánh Điện này có phải rất trâu bò hay không?
- Tất cả Vương Đô ở Đông U đều phải đi đăng ký, con nói xem có trâu bò không?
Dạ Minh khẽ cười nói, sau đó lập tức rời đi.
Dạ Côn cũng nói tin tức này cho mấy thê tử nghe.


Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi biểu thị, tại sao phu quân ngươi lại sắp đi ra ngoài, hơn nữa còn không dẫn bọn ta đi cùng.
Dạ Côn biểu thị không có cách, lần này chỉ có thể mang một người.
- Phu quân, lần này ra ngoài, hay là dẫn theo Lưu Nhi đi.
Diệp Ly đột nhiên đề nghị.


Nguyên bản Dạ Côn còn đang sầu, đến cùng mang người nào theo, hán tử sẽ không lựa chọn, lộ trình đằng đẵng, phải mang theo thê tử giải khuây.
Nhưng nếu như chọn một, người còn lại nhất định sẽ buồn bực, cho nên liền khốn hoặc.


Bất quá theo Diệp Ly kiến nghị, Dạ Côn cảm thấy cũng được, tình cảm với Lưu Nhi chưa đủ sâu, vừa vặn lợi dụng lần này bồi dưỡng một chút.
- Nếu Ly Nhi đã nói như vậy, ta liền mang Lưu Nhi đi.
Nhan Mộ Nhi vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, Phệ Nguyên Thú nằm trong ngực, một mặt thoải mái hưởng thụ vuốt ve.


- Bất quá Mộ Nhi, nàng cũng phải chú ý một chút, đám người xấu kia còn chưa có từ bỏ ý đồ, sẽ đánh chủ ý vào Mê Vụ Sâm Lâm.
Dạ Côn cẩn thận căn dặn, đại quân thi nhân trong Mê Vụ Sâm Lâm cũng không phải chuyện đùa.
Nhan Mộ Nhi vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên nói ra:


- Dù gì phu quân cũng không ở trong nhà, trong khoảng thời gian này ta liền trở về bồi bồi mẫu thân.
Nhìn Nhan Mộ Nhi phụng phịu, Dạ Côn đưa tay nâng cằm Mộ Nhi lên, sau đó liền bá đạo hôn tới.


Diệp Ly nhìn thấy trợn mắt liên tục, nhớ năm đó mình từng quyết tâm, nhất định phải tìm nam nhân chung thủy, tuyệt đối không thể giống như phụ thân, nhưng kết quả vẫn như vậy.
Phệ Nguyên Thú nhìn Dạ Côn cùng Nhan Mộ Nhi, nước miếng ăn ngon như vậy sao... nhân loại thật buồn nôn.


Rất nhanh, Diệp Lưu biết được tin tức, biết sẽ cùng Dạ Côn chu du, Diệp Lưu rất cao hứng.
Cô nam quả nữ, củi khô lửa bốc, ngẫm lại liền rất ngượng ngùng nha.


Thời gian một ngày một ngày trôi qua, tin tức một nhà Dạ Tư Niên trở lại Thái Kinh cũng bị truyền ra, dù sao đây cũng là một thành viên của Dạ gia, đại điển đăng cơ khẳng định phải tham dự.
Mà hôm nay chính là ngày diễn ra đại điển đăng cơ!


Hiện tại đám người Dạ Minh cũng xem như hoàng tử, mà đời của Dạ Côn, có lẽ là tiểu hoàng tử.
Thế nhưng nếu muốn nói ứng cử viên cho chức Thái Tử, hoặc là đời của Dạ Minh, hoặc là đời của Dạ Côn, hiện tại vẫn chưa biết được.


Bất quá ứng cử viên vị trí Thái Tử, cũng sẽ xuất hiện ở thời điểm đăng cơ.
Dạ Côn hoàn toàn không có hứng thú với vị trí Thái Tử, còn không bằng ở nhà ôm thê tử ngủ.
Lúc này toàn bộ nam nhi Dạ gia đều đổi áo choàng màu vàng kim, các nữ nhân thì không có mặc như thế.


- Trời ạ! Cha nói gia gia muốn cưới Thánh Hậu
Mọi người ngồi ở trong xe ngựa, Dạ Côn nghe thấy lời cha nói, khϊế͙p͙ sợ không gì sánh nổi.
Liền bọn người Dạ Tần bên cạnh cũng bị rung động đến.


Hôm nay Trưởng Tôn Nhị không có đến, làm công chúa hoàng thất tiền triều, có mặt ở tình huống này quả thật có chút không ổn.
Dạ Minh nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, mặc dù không có gióng trống khua chiêng, nhưng cũng sẽ phát thông văn.
- Khó có thể tin.


Dạ Côn hí hư một tiếng, bất quá cũng có thể đoán được dụng ý của gia gia.
Dạ Minh nhìn Dạ Tần bên cạnh nói ra:
- Tần Tần, qua mấy ngày nữa con phải theo đại bá con tới Hạ Đô, chuẩn bị kỹ chuyện chinh phạt.
- Vâng, con sẽ không khiến mọi người thất vọng.


Dạ Tần nhìn phụ thân cùng đại ca, ánh mắt vô cùng kiên định, lần này nhất định phải nỗ lực.
- Cha, con nghe nói Dạ Tư Niên cũng bị gia gia phái đi chinh phạt.
Dạ Minh gật đầu nói:
- Đúng vậy, có lẽ gia gia của các con muốn nhìn xem, người nào tương đối tốt.


Dạ Tần hơi nắm nắm đấm, bất kể là ai, đều không thể ngăn cản Dạ Tần ta mạnh lên!
Nếu có!
Giết!
Mọi người rất nhanh liền đi tới cửa hoàng cung, hôm nay hoàng cung vô cùng lộng lẫy, khắp nơi đều là đèn lồng đỏ to lớn.
Trên cánh tay chúng tướng sĩ đều cột khăn tơ màu đỏ.


Văn võ bá quan ăn mặc đại hồng bào, chậm rãi đi vào hoàng cung, thấy xem ngựa của Dạ gia liền cung kính chắp tay.
Nghi thức đăng cơ tiến hành trên tế đàn, đây cũng là tập tục ở Thái Kinh, mặc dù thay đổi triều đại, nhưng tập tục vẩn không hề thay đổi.


Đám người Dạ Côn đứng ở phía trước đội ngũ, dù sao thân phận hiện tại khác biệt.
Nói thật, Dạ Côn cảm thấy rất nhàm chán, nếu như có thể không đến, hắn nhất định sẽ chọn ở nhà ngủ.


Nhìn xung quanh một chút, Bùi Thiên cùng Thương Minh đều không có mặt, cũng không biết gia gia sẽ đối phó với hai người kia như thế nào.


Thân ảnh Dạ Tư Không rất nhanh đã xuất hiện ở phía xa, giẫm lên con đường màu vàng kim đi tới, hoàng bào mặc trên người cũng không có gì không ổn, loáng thoáng có thể cảm giác được một cỗ oai nghiêm của Thánh Nhân.


Không thể không nói, Dạ Tư Không xác thực có tiềm chất làm Thánh Nhân, dù sao vị trí Thánh Nhân này, không có một chút uy áp sẽ không ngồi vững được.
Dưới sự nâng đỡ của Tào công công, Dạ Tư Không chậm rãi đi lên tế đàn, mặt hướng chúng thần.


Nhưng vào đúng lúc này, một bên khác trên con đường màu vàng cũng xuất hiện một bóng người xinh đẹp, hoàng kim phượng bào lê đất thướt tha.
Đây không phải là Thánh Hậu sao!!!
Tố Vận chậm rãi tới, hoàng kim mũ phượng dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ sinh động như thật.


Mà khi Tố Vận đứng ở bên cạnh Dạ Tư Không, mọi người cùng hô lên:
- Thánh Nhân, Thánh Hậu, vạn phúc tề thiên!
Dạ Tư Không nhìn bách quan trước mắt, trong lòng tuôn ra vô tận vinh quang, Dạ gia ở trong tay mình leo lên đỉnh phong! Cũng xem như hoàn thành nguyện vọng của phụ thân.


Chỉ thấy Dạ Tư Không cùng Tố Vận mặt hướng đối phương, Tào công công đứng ở bên cạnh hô:
- Giao thánh ấn!
Cung nữ bên cạnh bưng lấy thánh ấn đi đến bậc thang, giao vào trong tay Tố Vận.
Tố Vận chậm rãi cúi người, quỳ gối ở trước mặt Dạ Tư Không, nâng thánh ấn quá đỉnh đầu.


- Thánh Nhân vạn phúc an khang!
Tố Vận thấp giọng hô.