Côn ca ôm Diệp Lưu, hai người đang ân ân ái ái trên thảm bay.
Đây rõ ràng không phải đang đi làm nhiệm vụ, mà là đi hưởng tuần trăng mật bồi dưỡng tình cảm với thê tử.
Tầng mây xung quanh đã không thể nhìn nổi nữa, dồn dập né tránh, quá cay con mắt, giữa ban ngày ban mặt thế mà làm ra chuyện như vậy.
Ngao ~
Đột nhiên có tiếng mèo kêu vang lên cắt ngang hai người triền miên.
- Lưu Nhi, vừa rồi nàng có nghe thấy thanh âm gì không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Không có.
Diệp Lưu nói xong lại hướng phía Côn ca hôn tới.
Ngao ~
Dạ Côn đỡ lấy Diệp Lưu đói khát, quay đầu nhìn tới phía sau thảm bay, chỉ thấy Phệ Nguyên Thú dùng hai chân trước ôm lấy thảm bay, toàn bộ thân thể phập phòng theo gió, điềm đạm đáng yêu nhìn Dạ Côn.
- Móa.
Dạ Côn nhịn không được chửi tục.
Bắt Phệ Nguyên Thú tới, mà Phệ Nguyên Thú trực tiếp đưa cái bụng ra, bộ dáng ngươi mau tới vuốt ve ta.
Bất quá Phệ Nguyên Thú cảm thấy có ánh mắt bất thiện, nhìn Diệp Lưu bên cạnh, hai chân Phệ Nguyên Thú ôm ngực, xem ra khá sợ Diệp Lưu.
Chẳng qua động tác này rất buồn cười.
- Tiểu gia hỏa ngươi, đi theo chúng ta làm gì?
Dạ Côn gối lên trên đùi Diệp Lưu, tò mò hỏi.
Phệ Nguyên Thú không nói hai lời, liền cọ xát mặt vào mu bàn tay Côn ca, bộ dáng nịnh nót, không có một chút dáng vẻ thủ hộ thú.
- Lưu Nhi, nàng xem thử xem chúng ta đang bay đến đâu? Đừng để bị lạc đường đấy.
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Không biết.
- Có hơi đói bụng.
- Hay là chúng ta xuống dưới ăn chút gì đi?
Diệp Lưu đề nghị.
- Xuống dưới ăn hẳn phải tốn kim tệ, Lưu Nhi, nàng có mang tiền không?
- Không có.
- Cũng may cha vừa mới cho ta tiền.
Dạ Côn cười hắc hắc, lấy túi tiền ra.
Nhưng mà vừa nhìn thấy cái túi tiền này, trong đầu Côn ca liền đột nhiên xuất hiện một đoạn ký ức.
Hình như lúc trước cha cũng từng hố qua mình và đệ đệ.
Lập tức mở túi tiền ra, bên trong ngoại trừ đá, còn có một tờ giấy.
- Côn Côn à, cha có lỗi với con, gần đây cha cũng rất thiếu thốn, mẫu thân con đã ôm hết tiền chạy, không chừa lại chút tiền sinh hoạt nào, con tự nghĩ biện pháp đi, nếu thật không được thì hãy chịu khó hái quả dại.
Dạ Côn chậm rãi che trán, đây cũng không phải lần đầu tiên, lúc trước nên kiểm tra túi tiền một chút, mình thế mà tin cha.
- Tỷ phu, thực sự không được, chúng ta có thể...
Ánh mắt Diệp Lưu nhìn về phía Phệ Nguyên Thú.
Phệ Nguyên Thú lập tức giật mình, ôm chặt lấy Côn ca, nữ nhân này đúng là ác ma mà.
- Nướng hay là hầm?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Toàn thân Phệ Nguyên Thú cứng đờ, các ngươi... các ngươi... các ngươi thế mà đối xử tàn nhẫn với một con mèo như thế, ta tình nguyện nhảy từ nơi này xuống, cũng sẽ không để các ngươi muốn làm gì thì làm.
Oa, lại vuốt ta, sảng khoái ~ thật kích thích ~
Dạ Côn chưa từng thấy qua con mèo không có nguyên tắc như thế.
- Chúng ta hẳn vẫn chưa rời khỏi Thái Kinh đi.
Dạ Côn lẩm bẩm một tiếng, lúc ấy từ Hạ Đô bay đến Thái Kinh, đều bay tám chín canh giờ.
Diệp Lưu nhẹ nói ra:
- Tỷ phu, ta cũng không biết.
Dạ Côn nhìn Diệp Lưu.
Diệp Lưu bị Dạ Côn nhìn như vậy lấy, hơi hơi cúi đầu.
- Nàng vừa gọi ta là gì?
- Tỷ phu.
- Lưu Nhi, không biết vì sao, thời điểm hôn nàng cảm thấy rất kích thích nha.
Phệ Nguyên Thú ngốc ngốc nhìn Dạ Côn, nguyên lai ngươi là tên biến thái.
Hiện tại Diệp Lưu xem như biết, phụ thân mình như thế, Dạ Côn cũng như vậy... nam nhân đều ưa thích cái luận điệu này.
- Ngủ một giấc, sau đó chúng ta hẳn đã rời khỏi Thái Kinh.
Dạ Côn khẽ cười nói, cũng không biết Thánh Điện ở nơi nào, Đông Tứ và Đát Từ hình như cũng không biết, đối với Đông U bọn họ còn chưa quen thuộc tình huống, ngay cả Phi Tuyết cũng không biết.
Diệp Lưu mang theo nụ cười nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng sờ lấy cái đầu trọc kia, tỷ phu thật đúng là một nam nhân đặc biệt.
Vào đêm, cũng không biết ngủ bao lâu, Dạ Côn bị cơn đói đánh thức, muốn hạ xuống tìm một chút thức ăn.
Mà ở thảo nguyên bên dưới có mấy vạn người đang ngồi, mỗi người đều mặc chiến giáp màu đen.
- Vương tử, này Thái Kinh thực sự quá lớn.
Đội người ngựa này chính là đám len lén lẻn vào Thái Kinh khi trước.
Chẳng qua là không biết thế nào, bọn họ bị... lạc đường.
Vương tử đặt mũ giáp ở bên cạnh, gặm thịt Hổ Điêu, lạnh giọng nói ra:
- Đi tận một tháng, thế mà lạc đường!!! A phi!!!
- Vương tử, địa đồ Cửu Phá tiên sinh cho chúng ta có vấn đề.
- Im lặng, có người đến!
Vương tử sầm mặt lại, chăm chú nhìn lên trên không.
Dạ Côn dĩ nhiên phát hiện tình huống phía dưới, rất là nghi hoặc, bên dưới có rất nhiều người, tối thiểu cũng có hơn vạn người.
Khôi giáp trên người cũng không phải phong cách Thái Kinh, chẳng lẽ... mình đã rời khỏi Thái Kinh rồi sao Thậm chí đều đã đi qua Ngũ Nhạc rồi?
Này cũng quá nhanh đi.
Dạ Côn cùng Diệp Lưu từ trên thảm bay nhảy xuống, Phệ Nguyên Thú ngồi xổm ở trên đầu vai Dạ Côn, ngáp.
- Ngươi là?
Vương tử trầm giọng hỏi.
Người xung quanh lập tức đứng dậy, tay đã đặt ở trên chuôi kiếm.
Dạ Côn nghi hoặc hỏi:
- Đây là biên giới Thái Kinh sao? Các ngươi thoạt nhìn không giống như người Thái Kinh.
Vương tử nghe xong ngẩn người, lập tức cười nói:
- Nơi này dĩ nhiên không phải biên giới Thái Kinh, đây là biên giới Cổ U.
- Cổ U?
Dạ Côn từng trên sử sách thấy qua, Cổ U là một cái đường biên giới bên cạnh Ngũ Nhạc, còn về chi tiết cụ thể thì hắn không biết được.
Vừa ngủ một giấc, mình đã bay đến Cổ U sao? Thế này cũng quá nhanh đi.
- Đúng vậy, ngươi là Thái Kinh người sao?
Vương tử ra hiệu người xung quanh thu tay lại, chúng ta đang bí mật hành động.
- Đúng rồi, các ngươi là quân đội Cổ U à.
Vương tử nhẹ gật đầu, lá gan của người này thật quá lớn, bên mình nhiều người như vậy, hắn còn dám hạ xuống hỏi thăm.
- Đúng vậy, đang đang đi tuần.
Vương tử thấp giọng nói ra.
- Cực khổ rồi, các ngươi đang ăn gì thế?
- Một loại thịt béo chắc, muốn cùng ăn không?
- Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh, Cổ U các ngươi thật hiếu khách.
Dạ Côn nhếch miệng cười nói.
Vương tử cười khẽ một tiếng:
- Đúng vậy, người Cổ U luôn rất hiếu khách.
Dạ Côn cầm lấy một miếng thịt liền bắt đầu ăn, tán dương nói ra:
- Món thịt này ở chỗ các ngươi quả thật rất ngon, giống như đúc thịt Hổ Điêu Thái Kinh.
- Vậy huynh đệ ngươi nên ăn nhiều một chút, hai người các ngươi muốn đi đâu?
- Đi Thánh Điện, biết đi như thế nào không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Thánh Điện? Huynh đệ đi Thánh Điện làm gì?
Vương tử nghi hoặc hỏi, người bình thường làm sao có thể đến Thánh Điện, cộng thêm chuyện phát sinh ở Thái Kinh, Vương tử suy đoán người trước mặt hẳn họ Dạ!
- Chỉ là muốn đi xem thử mà thôi, ngươi cũng không biết sao?
- Không biết.
Vương tử lắc đầu, quả thật không biết Thánh Điện ở nơi nào, y chẳng qua từng nghe nói tới Thánh Điện mà thôi.
- Lưu Nhi, trên người có khăn tay không?
Dạ Côn muốn lau lau miệng, thịt này béo tốt đến chảy mỡ.
Diệp Lưu ngồi ở bên cạnh cũng không có thói quen mang khăn tay, bất quá thấy bên cạnh có một cái cuộn da màu trắng, dứt khoát lấy cho Dạ Côn lau miệng.
Dạ Côn tiếp nhận cuộn da trắn, đưa lên lau miệng, sau đó vứt vào trong đống lửa.