Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 463: Thánh Điện

Dạ Dương cũng nhẹ nói ra:
- Nếu như Thánh Hậu thật sự là người của cổ gia tộc, như vậy kéo Thánh Hậu vào trận doanh Dạ gia sẽ rất có lợi.
- Vậy phải xem lão cha có bản lãnh này hay không.


Dạ Minh trêu ghẹo, bị Dạ Tư Không trừng một cái, không biết lớn nhỏ! Lại muốn lão cha tới hy sinh nhan sắc, thiệt thòi ngươi nghĩ ra được!!!
Dạ Minh giang tay ra:
- Không có chuyện gì con đi trước, con dâu bị sảy thai, con phải trở về nhìn.
- Hài tử mất rồi?
Dạ Tư Không nghi hoặc hỏi.


- Ừm, Trưởng Tôn Nhị đau lòng vượt quá giới hạn, dẫn đến sảy thai.
Dạ Minh thấp giọng nói ra, tâm tình cũng không được khá lắm.
Dạ Tư Không nhẹ gật đầu, thấp giọng nói ra:
- Ta theo con đến thăm Tần Tần một chút, đứa nhỏ này...
- Cha, người vẫn đừng đi thì hơn...


Dạ Minh ra vẻ ngươi hẳn hiểu rõ.
Bất quá Dạ Tư Không lại trầm giọng nói ra:
- Tại sao không thể đi, ta đến thăm cháu dâu một chút cũng không được ư? Hiện tại Trưởng Tôn Nhị là người Dạ gia, nếu không phải đêm hôm đó có Trưởng Tôn Nhị, chúng ta có thể nhẹ nhàng như vậy sao?


- Được, con cũng không cản.
Dạ Minh bất đắc dĩ nói ra.
- Hừ! Nhi tử còn muốn cản lão tử sao?!
Dạ Tư Không liếc mắt nhìn Dạ Minh, rời khỏi đại sảnh.
Dạ Minh thở dài, lập tức đi theo.


Mấy ngày nay Dạ Côn cũng rất lưu ý tình huống của đệ đệ, đệ đệ có chút trầm lặng, không có nhiều lời như trước, dù sao vừa mới mất hài tử, trong khoảng thời gian ngắn cũng rất khó khôi phục lại.
Cho dù cử hai tên dở hơi Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đi cũng vô dụng.


Mấy ngày nay Trưởng Tôn Nhị căn bản không có ra cửa, một mực nằm ở trên giường, đám Diệp Ly mỗi ngày đều sẽ đi tìm Trưởng Tôn Nhị tâm sự, giúp tâm tình Trưởng Tôn Nhị thanh thản một chút.
Bọn họ cần phải bước ra cái bóng mờ này.
- Côn Côn.


Trong lúc Dạ Côn đang trầm tư, Dạ Tư Không đã xuất hiện ở trên hành lang gấp khúc hô.
Thấy gia gia tới, Dạ Côn sửng sốt một chút, chắp tay hô:
- Gia gia.
Dạ Tư Không vỗ vỗ bả vai Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đệ đệ con có khỏe không?
- Đệ đệ vẫn bình thường.
- Nó đang ở đâu?


- Trong phòng, gia gia muốn gặp đệ ấy ư?
Dạ Côn có ý là, hiện tại ngươi đừng xuất hiện thì tốt hơn, dù sao hắn cũng sợ Trưởng Tôn Nhị xúc động.
Dạ Tư Không làm sao không biết, nhưng vẫn gật đầu.
- Vậy được, gia gia hãy đi theo con.


Mặc dù không biết gia gia có biện pháp gì, nhưng Dạ Côn vẫn muốn thử một chút.
Đi đến cửa phòng Dạ Tần, Dạ Côn thấp giọng nói ra:
- Đều ở bên trong.
Dạ Tư Không đi đến bậc thang, gõ cửa một cái hô:
- Tần Tần, là ta, gia gia.


Trong phòng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Dạ Tần mở cửa ra, vẻ mặt có hơi tiều tụy, nhìn Dạ Tư Không trước mắt nhẹ giọng hô:
- Gia gia.
- Nhị Nhị nó có khỏe không?
Dạ Tư Không lo lắng hỏi.
Dạ Tần lắc đầu, thần sắc vô cùng sa sút.


Dạ Tư Không đi vào trong phòng, hướng phía Dạ Tần hỏi:
- Ta đi vào nhé?
- Vâng.
Dạ Tư Không xuyên qua màn cửa, thấy Trưởng Tôn Nhị nằm ở trên giường, Dạ gia cùng Trưởng Tôn gia đấu như thế, khổ sở nhất chính là nàng.
Ngồi ở trên ghế bên cạnh giường, Dạ Tư Không nhẹ giọng hô:
- Nhị Nhị?


Trưởng Tôn Nhị chậm rãi mở mắt, nhìn Dạ Tư Không trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, biết phụ thân là uống thuốc độc tự sát, nhưng đó chẳng phải là bị bức tử hay sao...
- Nhị Nhị, trong lòng con khẳng định đang trách gia gia đi, gia gia có thể hiểu được.
Dạ Tư Không nhẹ nói ra.


- Ở trong chuyện này, Nhị Nhị con là người vô tội nhất, cũng là người bị tổn thương nhiều nhất, chuyện con làm gia gia đều nhìn ở trong mắt, con là một đứa trẻ tốt, Tần Tần cưới được con, không chỉ là Tần Tần may mắn, mà còn là Dạ gia chúng ta may mắn, đối với cái chết của phụ hoàng con, gia gia cũng không có gì để nói, như thế sẽ rất dối trá.


- Nếu như đêm hôm đó Dạ gia chúng ta bại, chỉ sợ hiện tại gia gia cũng không thể ngồi ở chỗ này nói chuyện với con, đây là chuyện không thể tránh khỏi, con và Tần Tần đều còn trẻ, điều dưỡng thân thể thật tốt, sau này sẽ lại có hài tử, gia gia cũng không có làm khó người trong hoàng thất, chuyện này con cứ yên tâm đi.


Khóe mắt Trưởng Tôn Nhị chảy ra hai vệt nước mắt, dáng vẻ vô cùng yếu ớt.
Nhìn thần thái của cháu dâu như thế, Dạ Tư Không khẽ thở dài một tiếng:
- Tần Tần, chiếu cố Nhị Nhị thật tốt, có gì cứ nói với gia gia.
- Vâng, con biết rồi.
Dạ Tần giơ khăn tay lên, lau nước mắt cho Trưởng Tôn Nhị.


Dạ Tư Không rời khỏi phòng, hơi thở dài một hơi, hài tử mệnh khổ a.
- Dạ Minh, Côn Côn, hai người các con tới đây một chút, ta có chuyện muốn thương nghị với các con.
Hôm nay Dạ Tư Không trừ đi qua thăm Trưởng Tôn Nhị, còn có chuyện muốn giao cho Dạ Côn đi làm.


Dạ Minh cùng Dạ Côn nhẹ gật đầu, theo Dạ Tư Không đến ngồi ở lương đình bên cạnh.
Tử Yên bưng nước trà nóng hầm hập lên, nhẹ nói ra:
- Gia gia, cha, đại ca, bên ngoài lạnh lẽo, uống chút trà ủ ấm thân thể.
- Tần Tần thật có phúc.
Dạ Tư Không nhìn Tử Yên khẽ cười nói.


Tử Yên ôn nhu nói:
- Đây đều là chuyện nên làm, con đi chuẩn bị thức ăn trước.
- Tử Yên, vất vả con rồi.
Dạ Minh nhẹ nói ra.
Theo Tử Yên rời đi, Dạ Tư Không nhấp một ngụm trà, từ tốn nói:
- Lão tam, gốc rễ Ngũ Nhạc này, nhất định phải nhổ.


Dạ Côn nghe thấy lời này, cảm giác sau khi gia gia lên ngôi liền sẽ có hành động lớn
Chuyện thứ nhất, chính là động đao với Ngũ Nhạc.
Lần này Dạ Minh cũng không có phản đối, trầm giọng nói ra:


- Ngũ Nhạc quả thật phải nhổ, lần này điều động toàn bộ đại quân Ngũ Nhạc, phòng tuyến nội bộ đã có lỗ thủng, đối với chúng ta mà nói, đây là một cơ hội tuyệt vời.
- Đúng vậy, nếu như lại để cho Ngũ Nhạc phát triển trăm năm, đại chiến sẽ vĩnh viễn không có điểm dừng.


Dạ Tư Không trầm giọng nói ra, ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn biến Ngũ Nhạc thành Thái Kinh.
Dạ Minh rất đồng ý với Dạ Tư Không.
- Cho nên ta dự định sau khi lên ngôi, tập kết Dạ gia quân, Dạ Trùng nắm giữ ấn soái, Tần Tần cũng cần phải thu hoạch một chút công tích.


Dạ Tư Không cũng không có ý định để Dạ Minh đi, mà là định để Dạ Tần đi.
Dạ Côn còn tưởng rằng gia gia sẽ bảo mình tiến đánh Ngũ Nhạc.
Dạ Minh dừng một chút, nhi tử quả thật cần lịch luyện, nam nhân mạnh mẽ không thể từ trong nhà bồi dưỡng ra được.


Dạ Côn rất muốn nói, ta chính là từ trong nhà bồi dưỡng ra tới.
- Cũng tốt, để Tần Tần đi học hỏi kinh nghiệm.
Dạ Minh xem như đồng ý.
Dạ Tư Không nhẹ gật đầu:
- Còn có một chuyện, ta muốn giao cho Côn Côn đi làm.
Dạ Minh nghe xong nghi hoặc hỏi:
- Liên quan tới chuyện đăng cơ?


- Ừm, thay đổi triều đại đều cần đến Đông U Thánh Điện tiến hành đăng ký, vấn đề này con hẳn đã rõ ràng, Côn Côn có Thần Kiếm tại thân, hẳn có thể dễ dàng giải quyết.


Ở trong Đông U, nếu như phát sinh chuyện thay đổi triều đại, như vậy người tân nhiệm liền phải phái gia thuộc đến Thánh Điện tiến hành đăng ký, sau khi đăng ký, được Thánh Điện tán thành, vậy tân vương này mới được công nhận.


Bất quá loại chuyện này đã rất lâu không có phát sinh, dù sao trong toàn bộ Đông U, cũng không phải hằng năm đều sẽ xuất hiện chuyện thay đổi triều đại, tối thiểu mấy trăm năm mới phát sinh một lần.


Năm đó Nguyên Tôn Kiếm Đế khai sáng Thái Kinh, cũng phải đến Thánh Điện tiến hành đăng ký, đây là quy củ.