Dạ Tư Không bước vào cửa, chỉ thấy một bóng người xinh đẹp đang ngồi ở trên ghế, cầm phật châu trong tay chậm rãi chuyển động.
Nói thật, Dạ Tư Không chỉ gặp qua Thánh Hậu một lần, thời điểm đó Thánh Nhân mới chỉ là Thái Tử, thế nhưng hai người bọn họ đã thành hôn.
Từ đó về sau, cũng chưa từng thấy qua Thánh Hậu, một mực ở trong hậu cung không bước ra ngoài.
- Tư Không tới, mời ngồi.
Tố Vận nhắm mắt nhẹ nói ra.
Dạ Tư Không dừng một chút, ngồi ở đối diện Tố Vận, lập tức nói ra:
- Thánh Hậu hẳn phải biết dụng ý lần này của ta đi.
- Tư Không cảm thấy ta như thế nào?
Tố Vận chậm rãi mở mắt, nhìn Dạ Tư Không.
Đối với Thánh Hậu, Dạ Tư Không nhíu mày một cái, lập tức bày ra nụ cười nói:
- Thánh Hậu ở trong nội tâm chúng ta là hậu cung chi chủ.
- Chẳng qua chỉ là hậu cung chi chủ thôi sao?
Tố Vận hỏi lần nữa.
- Đúng vậy.
- Kỳ thật đêm hôm đó ta ở đây, cũng nhắc nhở qua Thánh Nhân, không nên vạch mặt với ngươi.
Tố Vận nhẹ giọng kể rõ.
- Đêm hôm đó?
- Chính là ngày ngươi bảo Dạ Dương vào trong cung.
Dạ Tư Không nghi hoặc nói ra:
- Thánh Hậu, ta không biết ngươi đang nói gì?
- Không sao, đây đều là chuyện quá khứ, Tư Không đã sắp đăng cơ làm tân Thánh Nhân, Tư Không hẳn còn thiếu một vị Thánh Hậu đi.
Nói nhiều như vậy, Dạ Tư Không xem như hiểu rõ ý của vị Thánh Hậu này.
Nàng vẫn muốn làm Thánh Hậu, thậm chí vừa rồi còn nhắc nhở mình chuyện đêm hôm đó.
Bất quá Dạ Tư Không cũng giả ngu nói ra:
- Quả thật cần một vị Thánh Hậu, nhưng ta đã cao tuổi, cũng không muốn đi tìm Thánh Hậu, giúpThái Kinh vững chắc mới là mục đích chính.
- Tư Không, ngươi không cần đi tìm, đối diện ngươi đã có sẵn một vị.
Theo đạo lý mà nói, lúc nữ nhân nói lời này, sẽ có chút ngượng ngùng, thế nhưng Tố Vận cũng không có ngượng ngùng, thậm chí còn cho người ta một loại đương nhiên.
Dạ Tư Không thật không biết nữ nhân trước mặt này đang chơi trò gì, nhưng cũng biết được một cái đạo lý, nữ nhân này nguy hiểm không thua gì Thánh Nhân, nàng muốn lưu lại hoàng cung Thái Kinh, là bởi vì cái gì?
- Tư Không không cần ngờ vực, ta ở đây đã quen thuộc, không muốn đổi chỗ... chuyện của ngươi và ta cũng không cần gióng trống khua chiêng, thế nhưng nếu ngươi muốn cũng không thành vấn đề, ta chỉ muốn làm Thánh Hậu, ngươi có thể thỏa mãn tâm nguyện này của ta không?
Tố Vận lẳng lặng nhìn Dạ Tư Không, chuyện này khiến Dạ Tư Không có chút lo lắng, không biết nên xử lý Thánh Hậu như thế nào.
Nếu như có thể, ông ta muốn trực tiếp giết, nhưng mà không được, bối cảnh nữ nhân này quá thần bí.
Dù gì để ở bên cạnh quan sát cũng tốt hơn thả nàng chạy theo đám hoàng thất kia.
Thế nhưng cưới Thánh Hậu tiền triều, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh vọng của mình, sẽ khiến người khác cảm thấy mình là một tên hôn quân ɖâʍ loạn.
Thế nhưng thả ra, nàng liên hợp cựu thần tiền triều...
Mặc dù hiện tại bách quan hướng về mình, thế nhưng cũng chỉ bởi vì lúc này áp lực lớn, qua một khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ thay đổi.
Quá nhiều nhân tố không ổn định, chuyện này cần phải chậm rãi xử lý, hiện tại không thể nóng vội.
Còn có cái Thiên La Viện kia, đến cùng là giữ lại, hay là trừ bỏ, tên Thương Minh kia phi thường hận mình.
- Ta cũng có yêu cầu.
Dạ Tư Không trầm giọng nói ra.
- Mời Tư Không nói.
- Ngươi muốn làm Thánh Hậu cũng được, nhưng về sau phải ở trong tẩm cung của ta.
Dạ Tư Không muốn quan sát Thánh Hậu, nếu như không đáp ứng điều kiện này, như vậy chỉ có thể để Thánh Hậu rời khỏi Thái Kinh cùng hoàng thất.
Tố Vận không có suy nghĩ nhiều, từ tốn nói:
- Được.
Dạ Tư Không cảm giác mình không cách nào đoán được tâm tư của Tố Vận, nàng đến cùng muốn làm gì?
- Ta cùng Thánh Nhân cũng không có vợ chồng chi thực, nếu Tư Không nguyện ý, ta còn có thể sinh con dưỡng cái cho Tư Không.
Tố Vận lại bổ sung một câu.
Chuyện này khiến Dạ Tư Không nổi giận, hoặc có lẽ bây giờ mới biết, tại sao Thánh Nhân không đề cập tới Thánh Hậu, thậm chí còn bỏ mặc không quan tâm.
Thánh Hậu xấu sao? Không... nàng là một nữ nhân rất xinh đẹp.
Dạ Tư Không đứng dậy, đi ra bên ngoài.
- Tư Không, ngươi đây là nhận lời ta sao?
Tố Vận cũng không có đứng dậy, lên tiếng hỏi.
- Thánh Hậu, ngươi còn lợi hại hơn những gì ta nghĩ.
Dạ Tư Không nói xong liền rời đi, mang theo tâm tình nặng nề.
Tố Vận nhìn bóng lưng Dạ Tư Không rời đi, chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp tục chuyển động phật châu.
Nữ nhân như vậy, quả thật rất khủng bố.
- Cái gì! Cha dự định cưới Thánh Hậu?!
Sau khi Dạ Dương nghe xong liền vô cùng khϊế͙p͙ sợ.
- Không thể thả nữ nhân này ở bên ngoài được.
Dạ Tư Không trầm giọng nói ra.
Dạ Dương nghi hoặc hỏi:
- Vậy cũng không cần phải cưới mà, nếu để cho mọi người Thái Kinh biết, cha cưới Thánh Hậu tiền triều, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?
- Nếu như giam Thánh Hậu ở trong hoàng cung, người trong thiên hạ cũng sẽ nghĩ lung tung.
Đối với Thánh Hậu, Dạ Tư Không cũng rất sốt ruột, không biết phải xử lý nữ nhân này như thế nào đi.
- Hay là để lão tam thử?
Dạ Dương đột nhiên nói ra.
- Dạ Minh?
- Ừm, lão tam có Thần Kiếm nơi tay, thực lực bất phàm, quan sát Thánh Hậu cũng không thành vấn đề.
Dạ Tư Không trầm mặc, đang tự hỏi chuyện này.
- Dạ Minh sẽ không đáp ứng chuyện này, cho dù đáp ứng, như vậy Thánh Hậu vẫn phải rời khỏi hoàng cung, còn không bằng trục xuất đi theo hoàng thất.
Dạ Tư Không lắc đầu, phương thức xử lý Thánh Hậu rất đơn giản, hoặc là ở lại trong cung, hoặc là ra ngoài, nhưng Dạ Tư Không càng có khuynh hướng cái trước hơn, đây không phải Dạ Tư Không ưa thích sắc đẹp, mà là thật không yên lòng.
- Cha, thực sự không được, chúng ta liền... sau đó nói Thánh Hậu tự sát.
Dạ Dương lau cổ.
Biện pháp kia cũng không tệ, Dạ Tư Không chống đỡ cái cằm, suy nghĩ xem có thể làm được hay không.
- Đi gọi Dạ Minh tới.
Dạ Tư Không quyết định nghe ý kiến của lão tam một chút, tình báo tên nhóc kia không thua gì mình, thậm chí càng cao hơn.
Dạ Dương nhíu mày, chắp tay nói ra:
- Vâng!
Nửa khắc sau, Dạ Minh xuất hiện tại Dạ gia.
- Vội vội vàng vàng như thế làm gì?
Dạ Minh nhìn phụ thân còn có lão nhị, mặc dù trước đó đã đạt thành nhận thức chung, nhưng cũng không có nghĩa là hòa hảo rồi.
Dạ Tư Không trầm giọng nói ra:
- Lão tam, con cảm thấy bí mật xử quyết Thánh Hậu như thế nào, đối ngoại tuyên bố Thánh Hậu tuẫn tình tự sát.
Dạ Minh nghe xong khóe miệng giật một cái, trầm giọng nói ra:
- Nếu thật làm như vậy, cha, hoàng vị này người tuyệt đối không thể ngồi lâu được.
- Vì sao?
Dạ Tư Không thấp giọng hỏi.
- Theo tình báo của ta, Thánh Hậu có liên quán đến cổ gia tộc Huyền Nguyệt đại lục, nếu như người giết người của bọn họ, hãy ngẫm lại hậu quả.
Dạ Minh trầm giọng nhắc nhở, nữ nhân này không thể động, cho dù muốn động, vậy cũng phải tìm đến lý do thích hợp, khiến cổ gia tộc kia cũng không thể nói lời nào.
- Xem ra chỉ có thể cưới nàng.
Dạ Tư Không thở dài một hơi.
Dạ Minh nghe thấy phụ thân nói như vậy, liền trợn mắt hốc mồm.
Cưới Thánh Hậu?!
Chuyện này cũng có thể nghĩ ra được?
- Đây là Thánh Hậu yêu cầu, bảo cha cưới nàng.
Dạ Dương bên cạnh từ tốn nói.
Dạ Minh còn tưởng rằng cha sắp gặp một đoạn tình yêu xế bóng.
- Kỳ thật cưới Thánh Hậu cũng tốt, thả ở bên cạnh quan sát sẽ tốt hơn.
Dạ Minh cảm thấy biện pháp này có thể được.