Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 461: Dạ Gia Đăng Cơ

Dạ Côn nhẹ gật đầu, cha nói rất đúng, an ủi có lẽ sẽ phản tác dụng.
Than nhẹ một tiếng:
- Cha, hôm nay con có hỏi Thánh Nhân rất nhiều chuyện, nhưng có một số việc vẫn không có kết quả.
- Chuyện gì?
Dạ Minh nhấp một miếng trà nóng hỏi.


- Tỉ như hạ độc châu trưởng An Khang châu, còn có sứ thần, là bị ai hạ độc chết, còn có tin tức con cùng Tuyệt Thiên đi Ngũ Nhạc, đến cùng là ai thả ra.
Dạ Côn cảm thấy đây đều là mê vụ.
Dạ Minh thở dài:
- Côn Côn, con nói những chuyện này, có lẽ đều là do người kia làm.
- Người nào?


Dạ Minh nói chuyện tối ngày hôm qua ra, Dạ Côn nghe thấy một mặt mộng bức, nguyên lai cha nói thời cơ chưa tới, là muốn tóm lấy người ở phía sau màn.
Kết quả mẫu thân thế mà theo y rời đi...
Kim Sắc Nữ Nhân thế mà do Phi Tuyết giả trang, trời ạ, Phi Tuyết quả nhiên là tên biến thái.


Bất quá nghe cha nói như thế, trong lòng Dạ Côn cũng bình thường trở lại, cảm thấy hẳn là do Thánh Thiên U Tuyền làm, tên dài như vậy làm gì, tên dài liền rất lợi hại sao...
- Cho nên thuộc hạ của tên Thánh Thiên U Tuyền kia còn lưu lại Thái Kinh, chuẩn bị kiếm chuyện?


- Đúng vậy, cho nên chúng ta không thể phớt lờ, mục đích của bọn chúng rất có thể là Mê Vụ Sâm Lâm.
- Xem ra bọn họ đều là hướng về phía đại quân thi nhân.
Dạ Côn âm u nói ra.
- Đại quân thi nhân vẫn chỉ là một cái truyền thuyết, có lẽ bởi vì cái khác.


Dạ Minh còn không biết, con dâu của mình đã sớm nói cho Dạ Côn.
Dạ Côn cũng không biết nói thế nào, chẳng lẽ nói với cha, con dâu của ngài là Yêu, mẫu thân của nàng có thể chưởng khống đại quân thi nhân...
- Gia gia định khi nào thượng vị?


- Hẳn là sẽ rất nhanh đi, dù sao Thái Kinh không thể không có Thánh Nhân.
- Vậy chúng ta thì sao?
- Nên sinh hoạt như thế nào thì sinh hoạt như thế ấy, con cũng nên rèn luyện kiếm của mình thật tốt, đừng cứ mãi dùng Thần Kiếm, dùng Thần Kiếm nhiều sẽ không tốt.


Dạ Côn nhẹ gật đầu, gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, không có thời gian tìm tòi nghiên cứu kiếm của mình.
An Khang châu, Dạ gia phủ đệ.
Dạ Tư Niên thu được thư từ Thái Kinh gửi đến, lúc nhìn thấy nội dung bên trong, ánh mắt lập tức mừng như điên.
- Mẫu thân! Mẫu thân!


Dịch Y Vân đang ngồi uống trà, nhìn nhi tử vội vàng hấp tấp chạy vào, liền trầm giọng nói ra:
- Tư Niên, bây giờ con là gia chủ Dạ gia An Khang châu, phải chú ý hình ảnh."
- Mẫu thân! Gia gia thắng! Thái Kinh hiện tại là nhà của chúng ta!
Phốc!
Dịch Y Vân phun trà trong miệng ra ngoài, không bảo trì bình tĩnh được:


- Thật! Thắng!!!
- Đúng vậy, buổi sáng hôm nay Thánh Nhân uống thuốc độc tự sát, gia gia bảo chúng ta đến Thái Kinh.
Dịch Y Vân tiếp nhận thư tín trong tay nhi tử, cười...
- Tư Niên, cơ hội tới!!!
Hai tay Dịch Y Vân đè chặt bả vai nhi tử, lộ ra vẻ xúc động, còn có một chút khẩn trương.
Đột nhiên!


Dạ Tư Niên hình như nghĩ tới chuyện gì, trầm giọng hỏi:
- Mẫu thân, không biết gia gia có bởi vì chuyện của Nguyên Tôn Kiếm Đế, có ý kiến với con hay không, dù sao hoàng thất đều là hậu duệ của Nguyên Tôn Kiếm Đế...
Dịch Y Vân nghe xong cũng bình tĩnh lại, bởi vì nhi tử nói rất đúng.


Trước kia cảm thấy, làm đệ tử của Nguyên Tôn Kiếm Đế, có thể củng cố địa vị ở Dạ gia.
Thế nhưng theo hoàng thất ngã xuống, làm đệ tử của Nguyên Tôn Kiếm Đế, chỉ sợ sẽ biến thành một loại gánh vác!!!


Thậm chí lão gia tử sẽ cảm thấy, đây là quân cờ Nguyên Tôn Kiếm Đế đặt ở Dạ gia.
Dạ Tư Niên cũng không phải quân cờ Nguyên Tôn Kiếm Đế thả, mà là Hồng Mụ thả, cho nên cũng có thể nói là Dạ Ma thả.


Nhưng bất kể là ai thả, làm đệ tử của Nguyên Tôn Kiếm Đế, hiện tại cũng không phải chuyện tốt gì.
- Mẫu thân, vậy chúng ta có đến Thái Kinh hay không?
Dạ Tư Niên lo lắng nói ra.
- Nhất định phải đi, trước nghe gia gia con nói như thế nào, ông ta cũng không thể hạ tử thủ với tôn tử được.


Dịch Y Vân lạnh giọng nói ra, bất kể như thế nào, đây đều là một cơ hội, lão gia tử ngồi lên vị trí Thánh Nhân, như vậy tiếp theo sẽ lập Thái Tử.
Cầu phú quý trong nguy hiểm! Nguy hiểm càng lớn, hồi báo càng cao!
Nghe thấy mẫu thân nói thế, Dạ Tư Niên nhẹ gật đầu.


Kỳ thật Dạ Tư Niên không có chí lớn, trước đó còn không muốn tranh với đệ đệ, hiện tại có thể làm gia chủ Dạ gia An Khang châu đã rất hài lòng.
Thế nhưng y không muốn để mẫu thân thất vọng, chỉ có thể theo ý của mẫu thân.


Dạ Tư Niên chính là một tiểu bảo bảo tốt của mẫu thân, không có chủ kiến gì.
Bất quá Dạ Tư Không rõ ràng biết đứa tôn tử này có quan hệ với Nguyên Tôn Kiếm Đế, còn muốn gọi về đi, chỉ sợ trong lòng đã có suy tính.


Chuyện ở thủ đô rất nhanh đã truyền khắp mọi ngóc ngách Thái Kinh, trở thành chuyện trà dư tửu hậu của mọi người.


Đối với Thánh Nhân ngoan độc, mọi người kinh thán không thôi, giết hại trung lương, cấu kết Ngũ Nhạc, mọi người khó có thể tin, Thánh Nhân kính yêu lại là người như vậy, cảm thán mắt bị mù cả rồi.
Sau ba ngày Thánh Nhân tử vong, Thái Kinh phát ra cáo văn.


Chính là loại rất rất dài kia, nhưng tóm tắt lại chính là, Thái Kinh không thể một ngày không có vu, Dạ gia rất được lòng dân chúng, Dạ Tư Không sắp thành Thánh Nhân Thái Kinh, dẫn dắt Thái Kinh đi đến vinh quang.


Về phần thành viên hoàng thất, gia chủ Dạ gia nhân từ không truy cứu, nhưng thành viên hoàng thất đều bị phế bỏ chức quan, đi tới huyện Vĩnh Lạc, không cho phép bước ra huyện Vĩnh Lạc nửa bước.


Thánh Nhân hạ táng không có gióng trống khua chiêng, bất quá vẫn chôn ở trong hoàng lăng, đây là tôn kính cuối cùng Dạ Tư Không dành cho đối thủ.
Bảy ngày sau, tân Thánh Nhân đăng cơ!


Hiện tại Dạ Tư Không thu được tất cả danh vọng, cũng được dân tâm sở hướng, nhất là đám gia thuộc của ba trăm vạn viện quân kia, bọn họ ủng hộ Dạ gia vô điều kiện.
Lúc này Dạ Tư Không chuẩn bị đi gặp Thánh Hậu, từ đầu đến giờ, Dạ Tư Không chưa từng đi tìm Thánh Hậu.


Mà Thánh Hậu cũng một mực đợi ở trong tẩm cung của mình, chưa hề đi ra, phảng phất chưa từng phát sinh chuyện gì.
- Tham kiến Thánh Nhân!
Dạ gia quân đứng ở cửa tẩm cung trầm giọng quát, mặc dù Dạ Tư Không chưa có đăng cơ, nhưng hiện trong cung, tất cả mọi người đều gọi ông ta là Thánh Nhân.


Mà Dạ gia quân cũng triệu hồi trăm vạn tướng sĩ, duy trì tốt trật tự Thái Kinh, Dạ Tư Không cũng sẽ không giao ra binh quyền, đây chính là giáo huấn đẫm máu, nếu như Trưởng Tôn Ngự tay cầm binh quyền, căn bản sẽ không kiêng kị bản thân như vậy.
Dạ Tư Không khẽ cười nói:
- Đứng lên đi, cực khổ rồi.


- Có thể cống hiến sức lực cho Thánh Nhân, không khổ.
- Thánh Hậu ở bên trong à?
- Vâng, Thánh Nhân.
Dạ Tư Không nhẹ gật đầu, bước vào trong tẩm cung.
Mấy cung nữ đang chăm sóc môn đình hoa cỏ, cửa tẩm cung rộng mở.
- Tham kiến Thánh Nhân, Thánh Nhân vạn phúc.


Các cung nữ trông thấy Dạ Tư Không đi vào, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ở trong lòng của bọn họ, Dạ Tư Không bức tử Thánh Nhân, nhân vật như vậy còn kinh khủng hơn cả Thánh Nhân, nhất là hiện tại còn mang theo nụ cười.
- Thánh Hậu ở bên trong à?
Dạ Tư Không hỏi.
- Vâng.


Dạ Tư Không cũng không nói gì, đi thẳng vào trong tẩm cung.
Môn mặc dù cửa tẩm cung rộng mở, nhưng trong phòng truyền ra một luồng hơi lạnh, chuyện này khiến Dạ Tư Không dừng một chút.