Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 460: Cha Vợ Đều Là Gai Đầu

Mấy ngày nay Trưởng Tôn Nhị vẫn rất đè nén, sợ Dạ gia cùng phụ hoàng nháo đến mức ngươi chết ta sống, nhưng sự thật đã chứng minh, chuyện này cuối cùng vẫn phát sinh.
Đè nén càng lâu, bùng nổ càng lợi hại, huống chi hiện tại Trưởng Tôn Nhị còn đang mang thai.


Dạ Côn cùng Dạ Tần đứng ở ngoài phòng, đám nữ nhân đều ở bên trong.
Dạ Côn thậm chí còn trông thấy Diệp Tử Tử đi vào, chẳng lẽ nghiêm trọng như vậy sao?
- Đại ca, Nhị Nhị không có sao chứ...
Dạ Tần rất sợ hãi, nắm chắc tay đại ca.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:


- Không có chuyện gì, có Ly Nhi tại, sẽ không có chuyện gì, yên tâm đi.
- Tuyệt đối không được có việc gì.
Dạ Tần ngẩng đầu nhìn lão thiên, thì thào khẩn cầu lấy.
- Đệ đệ, đệ muội thiện lương như thế, lão thiên sẽ không bỏ mặc muội ấy, đệ an tâm đi.
- Đại ca...


Lúc này, cửa phòng mở ra, Diệp Ly cùng Diệp Tử Tử trầm mặt bước ra.
Dạ Côn thấy biểu lộ của mấy người liền nhíu chặt lông mày:
- Tình huống thế nào?
Diệp Ly nhìn Dạ Tần, an ủi:
- Đệ đệ, người không có việc gì, nhưng... chúng ta đã tận lực.
Dạ Tần nghe xong liền vọt thẳng vào trong.


Dạ Côn khó có thể tin nhìn Diệp Ly:
- Hài tử không còn?
Diệp Ly nhẹ gật đầu, hài tử cuối cùng vẫn không có giữ được, một cái sinh mệnh nhỏ yếu, căn bản không có cách nào tiếp nhận.
- Nếu như sớm dùng một chút dược vật dưỡng thai, có lẽ sẽ không như vậy.


Diệp Tử Tử từ tốn nói, nếu như Trưởng Tôn Nhị ngay từ đầu quan tâm đến hài tử hơn, mọi chuyện đã khác.
Dạ Côn nghe trong phòng truyền ra tiếng khóc tê tâm liệt phế của Trưởng Tôn Nhị, trong một ngày, mất đi phụ hoàng, lại mất đi hài tử, đả kích như vậy, một nữ nhân, sao có thể chịu được.


Mọi người nghe tiếng khóc thê lương kia, trong lòng trĩu nặng, Dạ gia thắng, nhưng hài tử của đệ đệ lại không còn.
- Thật xin lỗi, phu quân.
Diệp Ly nhẹ nói ra.
- Nàng nói xin lỗi làm gì, chuyện này cũng không phải lỗi của nàng.
Dạ Côn nhẹ nhàng ôm Diệp Ly, thê tử ngốc, thế mà tự trách.


- Ta không thể bảo vệ hài tử của đệ đệ.
Diệp Ly nói nhỏ.
Dạ Côn thở dài:
- Đệ đệ còn trẻ, còn có thể sinh.
Bất quá Diệp Tử Tử ở bên cạnh lại nói ra:
- Nếu như không cố gắng điều dưỡng thân thể, chỉ sợ sau này Trưởng Tôn Nhị sẽ không thể mang thai.


- Phu quân, ngươi yên tâm đi, ta sẽ đi chuẩn bị đan dược cho Nhị Nhị.
- Ừm, vất vả nàng rồi.
- Các con đứng ở chỗ này làm gì? Là ai đang khóc?
Chỉ thấy Dạ Minh lau trán đi tới, tò mò hỏi.
Dạ Côn thấp giọng nói ra:


- Cha, Thánh Nhân đã chết, đệ muội bị đả kích, hôn mê bất tỉnh, dẫn đến không có giữ được hài tử.
- Cái gì!!!
Dạ Minh kinh hô, trực tiếp đi vào trong nhà.


Dạ Côn cũng đi vào trong phòng, trên giường, Dạ Tần ôm Trưởng Tôn Nhị đang khóc rống, mà sắc mặt của Trưởng Tôn Nhị cực kỳ không tốt, Nhan Mộ Nhi ở bên cạnh thuyết phục, nghỉ ngơi thật tốt mới là chuyện quan trọng nhất.


Sắc mặt của Dạ Tần cũng không tốt đẹp gì, mất đi hài tử khiến Dạ Tần vô cùng đau lòng.
Nội tâm tự trách càng mãnh liệt, nếu như mình mạnh hơn một chút, liền sẽ không như vậy. Vì sao mình lại không mạnh hơn một chút! Vì sao mình lại yếu như vậy!!!
Dạ Minh nhìn nhi tử cùng con dâu, an ủi nói ra:


- Tần Tần, Nhị Nhị, các con còn trẻ, sau này sẽ lại có hài tử.
- Cha, có phải con rất yếu hay không?
Dạ Tần đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Minh.
Dạ Minh nhìn ánh mắt của con trai, nhíu chặt lông mày.
Dạ Côn cũng cảm giác đệ đệ có điểm gì là lạ.


- Con trai của ta yếu ở chỗ nào, không có chuyện đó.
Dạ Minh gạt ra nụ cười nói.
Nhưng mà Dạ Tần nắm thật chặt nắm đấm, trầm giọng nói ra:
- Con ngay cả thê tử cùng hài tử đều không thể bảo vệ tốt được, con thật quá vô dụng! Con thật hận mình!!!


- Đệ đệ, ngươi đã rất cố gắng, đừng tự trách mình.
Dạ Côn đứng ở bên cạnh nhẹ nói ra, ý nghĩ hiện tại của đệ đệ rất nguy hiểm.
Dạ Tần hơi hơi cúi đầu, ôm Trưởng Tôn Nhị trong ngực, không nói chuyện.
Dạ Minh cùng Dạ Côn liếc nhau một cái.


Mọi người rời khỏi trong phòng, để Dạ Tần yên tĩnh một chút, xảy ra chuyện như vậy, thân là nam nhân, trong lòng khẳng định sẽ tự trách.
Chỉ hy vọng đệ đệ ổn định tốt tâm cảnh.
- Cái gì? Thánh Nhân uống thuốc độc tự sát?
Nghe được lời của con, Dạ Minh khϊế͙p͙ sợ nói nhỏ.


Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Ừm, chết rồi.
- Thánh Hậu đâu?
Nghe thấy hai chữ Thánh Hậu này, Dạ Côn cảm giác vô cùng lạ lẫm, nói thật, cha không đề cập tới, hắn cũng không biết còn có Thánh Hậu.
- Không nhìn thấy Thánh Hậu.
Dạ Minh thở dài một hơi:


- Kỳ thật Thánh Hậu không đơn giản, có lẽ còn hung ác hơn cả Thánh Nhân.
- Cha, thực lực Thánh Hậu rất mạnh sao?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Dạ Minh lắc đầu:
- Không rõ ràng lắm, nhưng có tình báo nói, Thánh Hậu thuộc một bàng chi của cổ gia tộc trên Huyền Nguyệt đại lục.
- Cổ gia tộc?


- Ừm, mẫu thân con cũng giống như vậy, cổ gia tộc nắm trong tay rất nhiều tài nguyên, nói không chừng Thái Kinh chẳng qua là một cái tiểu sản nghiệp của một cổ gia tộc nào đó mà thôi.


Dạ Minh than nhẹ một tiếng, đối mặt với cổ gia tộc, có đôi khi y thật là hữu tâm vô lực, lực lượng của bọn họ đã khổng lồ đến một loại khủng bố.
Nếu như hiện tại Thần Ma đại chiến bùng nổ, có lẽ bên thắng sẽ là nhân loại.


Dạ Côn đột nhiên ý thức được một chuyện, cha vợ của cha cùng cha vợ của mình đều là gai đầu.
Lão cha vợ của đệ đệ đã giải quyết xong, không biết kết cục của mình với cha vợ sẽ như thế nào, liệu có bết bác giống như đệ đệ hay không?


Nam nhi Dạ gia nhất định phải thủ tiêu cha vợ mới được sao?
- Cha, lần này mẫu thân trở về sao?
- Ừm, trở về làm ít chuyện, không sai biệt lắm cần một năm.
- Một năm? Lâu như vậy, thế nhưng cha, nếu như mẫu thân không có trở thì sao?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
Dạ Minh nhếch miệng lên một tia đường cong:


- Có dám cùng cha giết đến tận Kiếm Sơn hay không?
- Cha, người biết người cười như thế suất khí đến cỡ nào không? Ngưu bức!
Dạ Côn giơ ngón tay cái lên, cuối cùng cha cũng tỏa ra huyết tính.
- Đúng thế, cha con nói thế nào liền là thế đấy, được người đưa tặng ngoại hiệu Nhan Vương.


Dạ Minh sờ lên râu ria, đây chính là bộ râu Mộng Nhi thích nhất, đến giờ vẫn giữ lại.
Nhưng mà Dạ Côn nhìn động tác của cha, khóe miệng giật một cái, cảm giác cha là đang khoe khoang râu mép của mình.
Dạ Côn tranh thủ thời gian dời chủ đề:


- Cha, Thánh Hậu kia chúng ta nên xử lý như thế nào? Có phải gia gia muốn làm Thánh Nhân hay không?
- Gia gia con tất nhiên muốn làm Thánh Nhân, có lẽ gia gia con còn muốn giết sạch hoàng tộc, bất quá Thánh Nhân uống thuốc độc tự sát, cũng không cho gia gia con cơ hội này.


- Vậy thành viên hoàng thất khác nên xử lý như thế nào?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, nếu như chuyện đã làm đến mức này, nhất định phải trảm thảo trừ căn mới được.
- Khó mà nói, hẳn là lưu đày tới một cái huyện thành nhỏ nào đó đi, dù sao gia gia con cần danh vọng.
- Ồ.


- Cha, chuyện của đệ đệ nên làm như thế nào? Vừa rồi rất khác thường.
Dạ Côn trầm giọng hỏi, mình ẩn giấu thực lực, một phần cũng là vì đệ đệ, làm nhiều như vậy, không thể để uổng phí được.


- Đứa nhỏ Tần Tần này, phải để cho nó tự mình bước ra, chúng ta đi thuyết phục cũng vô dụng.