Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 459: Tang Long Chung

Nhìn Trưởng Tôn Ngự mặt mũi già nua, trong lòng Dạ Côn cũng có chút động dung.
Thế nhưng vừa nghĩ tới tâm cơ của Thánh Nhân, hiện tại còn khoe khoang như thế, hẳn muốn thông qua mình tìm kiếm một loại chuyển cơ.


Đột nhiên, toàn thân Trưởng Tôn Ngự chấn động, khóe miệng tràn ra máu tươi, nguyên bản mặt mũi tái nhợt càng thê thảm hơn.
- Ngươi?!
Dạ Côn đột nhiên đứng dậy, trầm giọng hỏi.


Khóe miệng Trưởng Tôn Ngự hơi hơi giương lên, lau máu tươi nơi khóe miệng, giơ tay đến bầu rượu bên cạnh, thế nhưng trong bầu rượu trống không.
- Dạ Côn, giúp ta lấy thêm một bầu rượu đến, bầu rượu trên mặt đất kia hẳn còn chưa uống hết.


Mặc dù Trưởng Tôn Ngự vẫn nở nụ cười, nhưng máu tươi trên khóe miệng vẫn chảy ra không ngừng, hoàng bào màu vàng kim đã bị nhuộm đỏ một mảng.
Dạ Côn hơi khϊế͙p͙ sợ, bất quá nhìn ánh mắt cầu khẩn của Trưởng Tôn Ngự, hắn vẫn nhặt bầu rượu trên mặt đất lên, đưa tới.
Ầm!


Bầu rượu từ trong tay Trưởng Tôn Ngự rơi xuống.
- Người đã già, thật đúng là vô dụng, ngay cả bình rượu cũng không cầm nổi.
Trưởng Tôn Ngự cười khẽ một tiếng, theo tiếng cười khẽ này, máu tươi trong miệng lập tức tuôn ra.
- Ngươi làm sao
Dạ Côn trầm giọng hỏi.


Trưởng Tôn Ngự cúi đầu cười khẽ:
- Cho dù chết, bản hoàng cũng sẽ không để lão tặc Tư Không lôi ta ra ngoài chém đầu!
Dạ Côn đã hiểu ra, Trưởng Tôn Ngự thế mà uống thuốc độc tự sát!!!
- Dạ Côn!!!


Trưởng Tôn Ngự chòm người nắm lấy tay của Dạ Côn, dùng sức ngẩng đầu nhìn hắn.
Lúc này ở trong mắt Dạ Côn, Trưởng Tôn Ngự chẳng qua là một lão nhân bất lực, sinh mệnh trong thân thể đang điên cuồng trôi qua.
Điểm này, Dạ Côn có thể cảm giác được, không thể giả được.


- Ngươi muốn nói cái gì?
Dạ Côn mang theo tâm tình nặng nề hỏi, một đời Thánh Nhân thế mà uống thuốc độc tự sát.
- Nhị Nhị nó không biết gì cả, Dạ gia các ngươi đừng làm khó nó.


Trưởng Tôn Ngự cầu khẩn nói ra, kỳ thật ở trong lòng Trưởng Tôn Ngự, giao Thần Kiếm cho nữ nhi chính là dùng để ứng phó lúc này.
Nếu như mình thắng, nữ nhi tự nhiên có thể an toàn, nhưng nếu như mình thua, như vậy Thần Kiếm liền có thể bảo đảm an toàn cho nữ nhi.


Cho nên ở trong mắt Trưởng Tôn Ngự, Trưởng Tôn Nhị quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
- Ta biết.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.
Trưởng Tôn Ngự nghe xong phảng phất giống như đã an tâm, hơi dựa vào ghế, nói ra:


- Nhị Nhị mang thai, ta lại không có cơ hội nhìn thấy ngoại tôn, nói với Dạ Tần, sau này đừng khi dễ Nhị Nhị, nếu không cho dù làm quỷ lão tử cũng sẽ không bỏ qua cho y.
- Thánh Nhân, ngươi yên tâm đi, nhà chúng ta sẽ không bởi vì chuyện của ngươi mà đối xử không tốt với đệ muội.


Dạ Côn trầm giọng nói ra.
Trưởng Tôn Ngự nhẹ gật đầu, nhìn Dạ Côn thật sâu, tử khí trong mắt càng ngày càng dày đặc.
- Dạ Côn, ta cũng có một việc muốn hỏi ngươi.
- Thánh Nhân, mời hỏi.
- Có phải ngươi là Ngân Sắc Nam Nhân hay không?


Theo Trưởng Tôn Ngự đặt câu hỏi, Dạ Côn liền sửng sốt một chút.
Trưởng Tôn Ngự thấy Dạ Côn phản ứng, cười...
- Trên người Phệ Nguyên Thú có một mùi đặc biệt, có lẽ người khác không biết, nhưng ta rất rõ ràng, mà ngươi vừa đi vào, trên thân đã phủ đầy khí tức của Phệ Nguyên Thú.


Trưởng Tôn Ngự nhìn Dạ Côn, trong mắt cũng không có ngoan độc cùng oán trách, tương phản, đó là sự tán thưởng sâu sắc.
Dạ Côn ngàn vạn không nghĩ tới, bởi vì Phệ Nguyên Thú, thân phận của mình lại bị phát hiện.


- Yên tâm đi, ta sẽ không nói cho người khác biết, nhưng sau khi ta chết, ta sẽ nói cho Tả Tướng, nói cho những người đã chết kia, phản ứng của bọn họ nhất định sẽ rất đặc sắc.
Dạ Côn nghe xong không nói.
Trưởng Tôn Ngự hô hấp rất không ổn định, đôi mắt tựa hồ muốn nhắm lại:


- Dạ Côn... ngươi vẫn... chưa trả lời... vấn đề của ta.
- Phải.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
Trưởng Tôn Ngự nhẹ gật đầu, khóe miệng mang theo nụ cười:
- Dạ Côn... sau này Thái Kinh có nguy hiểm gì, mặc kệ ngươi ở nơi nào, hãy bảo vệ tốt Thái Kinh.
- Ta hiểu rồi.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.


- Dạ Côn... ngươi là... hài tử ưu tú nhất bản hoàng từng gặp, nhất định phải bảo trì tâm thái... đừng để hắc ám hủ thực tâm linh của ngươi... Thái Kinh... có ngươi... bản hoàng đã có thể an tâm...


Bàn tay Trưởng Tôn Ngự dần dần rủ xuống, khóe miệng mang theo đường cong, thân thể ngồi đấy, mặc dù đã nhắm mắt... thế nhưng Dạ Côn phảng phất cảm giác, khí tức Thánh Nhân lại lần nữa xuất hiện ở trên người Trưởng Tôn Ngự.
Tuy người đã chết, thế nhưng vẫn giống như đang sống.


Lúc này Dạ Côn không có bất kỳ vui sướng nào, dựa theo đạo lý tới nói, Thánh Nhân đã chết, mình hẳn nên vui vẻ mới phải, vì sao hàn huyên vài câu liền không còn chút vui vẻ nào.
Thánh Nhân là kẻ xấu ư?
Xấu, vì suy yếu Dạ gia, không tiếc liên thủ với Ngũ Nhạc, giết hại ba trăm vạn viện quân.


Nhưng Thánh Nhân có tốt không?
Mặc dù giết hại ba trăm vạn viện quân, nhưng lại dùng sức một người giết chết toàn bộ quân tiên phong của Ngũ Nhạc.


Làm Đế Vương, củng cố địa vị của mình là chuyện bình thường, có lẽ đứng ở góc độ Thánh Nhân, y làm những việc này cũng không có gì là không ổn.
Nếu như Thánh Nhân là người tốt, vậy gia gia lại là cái gì? Kẻ xấu?


Mình đang trợ Trụ vi ngược? Thánh Nhân vì diệt trừ gia gia, không tiếc dùng ba trăm vạn viện quân làm đại giá.
Trong lòng Dạ Côn đang tự hỏi, nhưng gia đình dù sao cũng là gia đình, làm sao có thể đi giúp người khác được.


Nếu như gia gia thật có vấn đề gì, vậy y cũng sẽ không để mình tới gặp Thánh Nhân.
Nhìn Thánh Nhân ngồi đó, Dạ Côn hít một hơi thật sâu, quay người rời khỏi tẩm cung.
- Đại ca, thế nào?
Dạ Tần nhìn đại ca ra tới, tò mò hỏi.


Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, hướng phía vị phó tướng Dạ gia quân bên cạnh nói ra:
- Thánh Nhân đã chết.
Dạ Tần cùng phó tướng nghe xong liền kinh ngạc.
Phó tướng trực tiếp đẩy cửa ra, đi vào xem xét, lập tức trợn mắt hốc mồm.


Đi đến trước mặt Thánh Nhân kiểm tra một chút, thật đã chết!!!
- Đại ca, sao Thánh Nhân đột nhiên chết rồi?
Dạ Tần kinh hô một tiếng, không phải đại ca dưới cơn nóng giận thủ tiêu luôn Thánh Nhân đấy chứ.
- Uống thuốc độc tự sát.
Dạ Côn âm u nói ra.
- A!


- Đi thôi, chúng ta về nhà đi, nơi này đã không có chuyện của chúng ta.
Dạ Côn thấp giọng nói ra, Dạ Tần nhẹ gật đầu, đi theo sau lưng đại ca.
Tin tức Thánh Nhân tử vong lập tức từ trong cung truyền ra, Dạ Tư Không cùng Dạ Dương vội vàng tới xem xét.
Thánh Nhân uống thuốc độc tự vận...


Dạ Côn cùng Dạ Tần vừa mới đi tới cửa nhà, hoàng cung liền vang lên tiếng chuông.
Tang Long Chung.
Toàn bộ mọi người ở Thái Kinh đều nghe thấy tiếng chuông, đều biết Thánh Nhân đã chết, có vài người vẫn quỳ dưới đất, mặt hướng hoàng cung quỳ lạy, nhưng cũng có vài người không có.


Dạ gia Trưởng Tôn Nhị nghe thấy Tang Long Chung, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Đám người Diệp Ly bên cạnh nhìn thấy, lập tức đi qua xem xét tình huống, lúc này Dạ Tần cũng tới đại sảnh.
- Chuyện gì thế?
Dạ Tần thấy Trưởng Tôn Nhị ngã vào trong ngực Tử Yên, khẩn trương hỏi.


Diệp Ly đưa tay án lấy mạch của Trưởng Tôn Nhị, trầm giọng nói ra:
- Tử Yên, mang Nhị Nhị vào trong nhà trước đi.
- Ly Nhi, làm sao vậy?
Dạ Côn nhíu chặt lông mày.
- Mạch đập của Nhị Nhị rất yếu.
Dạ Tần bị dọa một phen, hướng phía thê tử hô to.