- Xảy ra chuyện gì?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
- Dạ đại nhân, Đồng quý phi trong cung chết bất đắc kỳ tử.
Dạ Côn cùng Dạ Tần lập tức sầm mặt lại, liếc nhau một cái.
Xảy ra chuyện!
- Đi binh bộ, không... trực tiếp tiến trong cung.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
- Vâng!
Đồng quý phi chính là ái phi của Thánh Nhân, thế mà chết bất đắc kỳ tử trong cung... Dạ Côn đều khó có thể tin.
Mặc dù sự tình vừa mới vừa phát sinh, nhưng toàn bộ hoàng cung đã giới nghiêm, Dạ Côn cùng Dạ Tần đều bị ngăn ở cửa hoàng cung.
Lúc này người trong hoàng cung đều phải tiếp nhận thẩm tra, tất cả mọi người không được đi vào, đây là Thánh Nhân hạ chỉ.
Nguyên bản Hồn Thí Thiên cùng Quan Thanh rời đi cũng nhận được tin tức, lập tức tới cửa hoàng cung.
- Đồng quý phi?
Quan Thanh khó có thể tin hỏi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, đã xác nhận, Đồng quý phi chết rồi.
Hồn Thí Thiên trầm giọng nói ra:
- Thế mà có thể ở trong cung giết người, không đơn giản.
Lúc này càng ngày càng nhiều người tụ tập ở cửa hoàng cung.
Dạ Côn thậm chí đều nhìn thấy Dạ Tư Không tới, ngồi xe ngựa tới, đi ra xe ngựa còn cần người đến vịn.
Dù gì cũng đã nhìn thấy, Dạ Côn cùng Dạ Tần phải lên đi chào hỏi.
- Gia gia.
Hai người lên tiếng hô.
Vẻ mặt Dạ Tư Không có chút suy yếu, nhìn hai huynh đệ cười cười, hướng phía Dạ Côn nói ra:
- Côn Côn, nhận được tin tức con trở về, gia gia rất vui, chẳng qua là thân thể của gia gia có chút vấn đề, không thể đến thăm...
- Gia gia, thân thể có khỏe không?
Dạ Côn hỏi.
- Ngày càng lụn bại.
Dạ Tư Không nhẹ ho khan vài tiếng, suy yếu nói ra.
Lúc này Dạ Côn trông thấy một chiếc xe ngựa vội vội vàng vàng chạy tới, từ phía trên đi xuống chính là Tả Tướng Đồng Văn Sơn, vẻ mặt phá lệ ngưng trọng, một mạch đi đến cửa cung.
- Tả Tướng, ngài không thể đi vào.
Thủ vệ cung kính nói ra.
- Ta là Tả Tướng! Vì sao ta không thể vào? Đều tránh ra cho ta!
Đồng Văn Sơn rất hấp tấp, lạnh giọng quát.
- "Tả Tướng, bình tĩnh!
Thủ vệ hoàng cung lạnh giọng quát.
Mọi người cảm giác sự tình lần này rất lớn, hoàng cung bị giới nghiêm, cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
- Không ngờ Đồng quý phi thế mà bị hại trong hoàng cung. Chỉ sợ Thánh Nhân rất đau lòng.
Dạ Tư Không thì thào nói ra, ánh mắt nhìn về phía chỗ sâu trong hoàng cung.
Dạ Côn cứ cảm giác trong lời nói của gia gia có hàm ý.
- Bình tĩnh cái rắm! Chết lại không phải người nhà ngươi!
Đồng Văn Sơn chợt quát một tiếng, định xông vào bên trong, trực tiếp bị thủ vệ kẹp lấy.
Quan lại xung quanh đi lên thuyết phục, khuyên Đồng Văn Sơn tỉnh táo một chút, đừng xúc động.
Nhưng vào đúng lúc này, cửa lớn hoàng cung chậm rãi mở ra, chỉ thấy thân ảnh Tào công công xuất hiện.
- Chư vị, xin đừng náo động ở ngoài cửa cung.
Ngữ khí của Tào công công khác với ngày thường, lời nói mang theo lãnh ý.
Mọi người lập tức an tĩnh lại, ngay cả Đồng Văn Sơn cũng không thể không an tĩnh lại.
- Đồng quý phi đã gặp chuyện bỏ mình, hoàng cung giới nghiêm là vì tìm ra hung thủ, có chuyện gì ngày mai lại thương nghị, Dạ Côn có ở đây không?
Dạ Côn hô to một tiếng:
- Có.
- Cùng ta vào trong.
Dạ Côn sửng sốt một chút, mặc dù hiếu kỳ, nhưng bên trong phát sinh chuyện gì, hắn càng tò mò hơn.
- Côn Côn, cẩn thận một chút.
Dạ Tư Không thấp giọng nhắc nhở.
- Đại ca, chú ý an toàn.
Nghe gia gia nói như vậy, Dạ Tần cũng căn dặn.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, hướng phía Quan Thanh cùng Hồn Thí Thiên nhẹ gật đầu, đi theo Tào công công tiến vào cung, lúc này cửa cung lần nữa đóng chặt.
Đồng Văn Sơn hung hăng vung một quyền, Doanh Doanh thế mà bị hại. Có phải là bọn họ làm hay không? Chính là muốn cảnh cáo mình!
Đáng chết!
Tiến vào cung, Dạ Côn thấy từng dãy thủ vệ, rất sâm nghiêm, cũng có chút âm u...
Dù sao cũng là hoàng cung, người chết khẳng định không ít.
- Tào công công, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Hôm nay Thánh Nhân qua đêm ở chỗ Đồng quý phi, nhưng mà vừa bước vào phòng, đã nhìn thấy Đồng quý phi treo cổ tự sát.
Tào công công trầm giọng nói ra.
- Lại treo cổ?
Dạ Côn kinh ngạc nói, trước đó Ký châu trưởng cũng treo cổ tự sát, nhưng đó là bị trúng độc.
Tào công công rõ ràng cũng biết chuyện này:
- Đúng vậy, cho nên bảo ngươi tới xem một chút, còn phái người đi thông tri thê tử của ngươi tới.
Chỉ có Diệp Ly tới mới có thể biết có phải trúng độc hay không, Dạ Côn nghi hoặc hỏi:
- Tào công công, Đồng quý phi trước đó có phản ứng đặc biệt gì không?
- Cũng không có, hôm nay còn cố ý nấu canh cho Thánh Nhân uống, còn mời Thánh Nhân qua đêm.
- Vậy Đồng quý phi có để lại thư từ gì không?
- Cũng không có.
- Đồng quý phi tự sát, cung nữ xung quanh đều là kẻ ngốc sao?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Cung nữ nói lúc ấy Đồng quý phi muốn tự mình chuẩn bị nghênh đón Thánh Nhân, bảo cung nữ ra ngoài chờ, loại tình huống này cũng rất bình thường, dù sao các vị phi tần đều có biện pháp riêng để khiến Thánh Nhân vui vẻ, cung nữ né tránh là đương nhiên.
Thánh Nhân thật biết chơi, Dạ Côn không thể không cảm thán, mà đám nữ nhân ở hậu cung cũng không phải hạng vừa, thực lực mỗi người hùng hậu, vì nịnh nọt Thánh Nhân, hoa chiêu gì cũng có thể nghĩ ra được.
Thế nhưng một chiêu này của Đồng quý phi, quả thật đã làm Thánh Nhân khϊế͙p͙ sợ.
- Trong khoảng thời gian này Đồng quý phi có gì dị thường không?
Dạ Côn hỏi lần nữa.
Tào công công suy nghĩ một chút, nhẹ nói ra:
- Đại khái một tháng trước, Đồng quý phi có chút không yên lòng, lúc châm trà cho Thánh Nhân, trà đầy cũng không biết, bất quá Thánh Nhân cũng không nói gì.
Một tháng trước có thể nói rõ cái gì? Dạ Côn vô phương phán đoán, chẳng lẽ bởi vì sai lầm như thế, liền nói Đồng quý phi có vấn đề? Vậy cũng quá không tôn trọng người chết, làm người khó tránh khỏi sẽ phạm phải sai lầm, Côn ca cũng sẽ mắc sai lầm.
Rất nhanh, Tào công công liền dẫn Dạ Côn đến tẩm cung của Đồng quý phi, nơi này khá rộng rãi, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kêu rên của cung nữ bên trong.
Đi vào xem xét, cũng không nhìn thấy Thánh Nhân, mà lúc này một cung nữ nằm trên ghế dài, hai tên thủ vệ đang cầm hèo đánh.
Tiếng kêu rên phát ra từ vị cung nữ này, khiến cho Dạ Côn không nghĩ tới chính là, trên mặt đất còn có bốn năm cung nữ, xếp chồng lên nhau, y phục cung nữ đều bị nhuộm đỏ, hẳn là bị đánh chết.
Ở bên cạnh còn có hơn mười cung nữ, mỗi người đều lộ ra vẻ tuyệt vọng, thậm chí còn bị dọa ngất, bài tiết không kiềm chế.
Không đến mấy lần, cung nữ nằm trên ghế dài đã không còn kêu thảm, bị đánh chết tươi, bị thủ vệ ném ở bên cạnh... sau đó đến người tiếp theo.
- Không phải ta!!! Thật không phải là ta!!! Thánh Nhân tha mạng!!! Chuyện không liên quan đến ta!!!
Nhưng mà mặc kệ nàng nói như thế nào, đều bị cột vào ghế dài, đại bản tử liền hạ xuống.
Chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của cung nữ.
Dạ Côn nhìn không được, quay đầu hỏi:
- Bọn họ đều vô tội, Thánh Nhân làm như vậy...
- Sau khi quý phi chết, cung nữ chôn cùng, thế này đã tốt hơn việc bị chôn sống rồi.
Tào công công thấp giọng nói ra.
- Tiểu Vương Gia, mời đi theo ta, Thánh Nhân đang chờ ở bên trong.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, liếc mắt nhìn những cung nữ kia, trong lòng thở dài... hoàng cung vô tình...