- Vị này là?
Quan Thanh tò mò hỏi.
Hồn Thí Thiên sửng sốt một chút, mình và Uyển Nhiên còn chưa thành thân, gọi là thê tử có hơi thất lễ.
Dạ Tần tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ là thê tử chưa xuất giá?
- Ồ đúng, chính là thê tử chưa xuất giá.
Hồn Thí Thiên thật muốn cảm tạ Dạ Tần một thoáng, nhắc nhở rất đúng lúc.
Sau khi Uyển Nhiên nghe xong trong lòng liền rất dễ chịu, nụ cười trên mặt càng sáng lạn hơn.
- Ta đi mua ít rượu, các ngươi có thể tận hứng trò truyện.
Hồn Thí Thiên cười nói:
- Uyển Nhiên, buổi chiều chúng ta còn có việc phải làm, không thể uống rượu.
- Ồ, như vậy à, là ta thất lễ, thật ngại quá.
Uyển Nhiên hướng phía ba người Dạ Côn ngượng ngùng nói ra.
Cảm giác Uyển Nhiên mang đến cho người khác thật tốt, Dạ Côn cười cười nói ra:
- Tùy tiện xào vài món ăn lót dạ là được rồi.
- Như vậy sao được, các ngươi trò chuyện, ta đi chuẩn bị món ăn.
Nói xong Uyển Nhiên vô cùng cao hứng đi làm đồ ăn.
Nhìn Uyển Nhiên cao hứng như vậy, Hồn Thí Thiên cũng rất vui:
- Ngồi đi.
Bên cạnh có cái bàn đá, băng ghế đá vừa vặn đủ cho bốn người ngồi.
Dạ Côn gỡ mũ giáp xuống, sau đó sờ lên đầu trọc:
- Cái mũ này thật nặng.
Quan Thanh cũng không nhịn được nói ra:
- Đúng vậy, cổ đều cứng hết cả rồi.
Dạ Tần khẽ thở dài một hơi, biểu thị rất bất đắc dĩ.
- Đại chiến sắp đến, không khí Thái Kinh trầm trọng hơn rất nhiều.
Quan Thanh thì thào nói ra.
Hồn Thí Thiên nghe xong nói khẽ:
- Thái Kinh cùng Ngũ Nhạc không sớm thì muộn cũng sẽ đánh nhau, Dạ huynh giết Ngũ Nhạc quân chủ, Vương Gia, còn có Thái Tử, chúng ta đã chiếm ưu thế, dù sao Ngũ Nhạc bị đả kích lớn, trong thời gian ngắn sẽ không xuất kích.
Dạ Côn cũng không nghĩ như vậy, ngày đó ở trong cung điện, cảm giác quân chủ chết đi, bọn họ càng đoàn kết hơn.
- Ta lại cảm thấy bọn họ sẽ không bởi vì quân chủ chết đi mà thả chậm bước chân, ngược lại sẽ càng nhanh hơn, càng kiên định hơn.
Dạ Côn âm u nói ra, dự cảm của mình tuyệt đối không sai.
Dạ Côn cảm thấy, tuyệt đối sẽ không quá hai tháng, đại quân Ngũ Nhạc sẽ đến biên quan, đến lúc đó chính là tình cảnh máu chảy thành sông.
- Có lẽ bọn họ sẽ phái người tới tiến hành ám sát, chúng ta vẫn nên đề phòng một chút thì hơn.
Dạ Tần cũng đưa ra quan điểm của mình.
Dạ Côn yên lặng nhẹ gật đầu, đệ đệ nói rất có lý, Ngũ Nhạc quả thật có thể làm ra chuyện như vậy.
Vấn đề chính là...
Mật thám Ngũ Nhạc đến cùng là ai?
Có thể khẳng định, tên mật thám này đảm nhiệm chức quan không nhỏ, thật khiến người ta khó lòng phòng bị.
Xem ra mình phải đi nói với Thánh Nhân một tiếng mới được, miễn đến lúc đó mình lại phải cõng nồi.
- Thái Kinh lớn như vậy, muốn phòng vệ rất khó.
Quan Thanh trầm giọng nói ra, có đôi khi đô thành quá lớn cũng sẽ xuất hiện phiền toái, cộng thêm binh lực hiện tại căng thẳng, không thể chia ra,
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Vì sao Thiên La Viện không phái người ra trấn thủ?
Quan Thanh từ tốn nói:
- Thực lực toàn thể Thiên La Viện quả thật rất cường hãn, nhưng bọn họ đều có việc riêng, dù sao Đông U lớn như vậy, Thánh Nhân cũng phải hiểu rõ tình huống bên ngoài.
Câu nói này của Quan Thanh ẩn chứa lượng tin tức rất lớn, Dạ Côn cũng cảm giác, Thiên La Viện chính là một cơ quan tình báo.
Mà Thánh Nhân chính là đầu lĩnh cơ quan này.
Mọi người trò chuyện sự tình có quan hệ tới Thái Kinh cùng Ngũ Nhạc, Dạ Tần rất cảm thán, mới ra ngoài mấy tháng... vốn cho rằng sẽ ở trong học viện tu luyện, nói chuyện đều là vấn đề có liên quan đến tu luyện.
Nhưng nhìn hiện tại, nói chuyện đều là quốc gia đại sự, lần chiến tranh này mình phải nắm lấy cơ hội mới được, tranh thủ đạt được chiến công để mọi người công nhận...
- Ăn cơm đi.
Uyển Nhiên bưng lấy thức ăn nóng hổi tới.
Khi nhìn thấy Dạ Côn, nàng liền kinh hô một tiếng:
- Là ngươi?
- Đại ca, ta nói mà, ngươi đội nón lên, mọi người liền không nhận ra ngươi.
Dạ Tần trêu ghẹo nói ra.
Dạ Côn rất im lặng, vừa rồi cũng đang nói chuyện này, nguyên lai thật đúng là vấn đề khôi giáp.
Xem ra mọi người chỉ nhận đầu trọc không nhận mặt.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra:
- Uyển Nhiên à, ta mang mũ giáp, ngươi liền thật không nhận ra sao?
- Ngại quá, thật không nhìn ra...
Dạ Côn không muốn nói chuyện, bị tức đến.
Mọi người cũng cười cười.
Lúc ăn cơm, mọi người cũng thấy Uyển Nhiên đối với Hồn Thí Thiên rất tốt, Hồn Thí Thiên cũng giống như vậy.
Dạ Côn cùng Dạ Tần nhìn ở trong mắt, làm sao cảm giác... thái độ Hồn Thí Thiên đối với thê tử, còn tốt hơn mình đối với thê tử đây.
Hai huynh đệ không khỏi nghĩ lại, có phải mình nên đối xử với thê tử tốt hơn một chút, như thế thê tử sẽ có thể vui vẻ giống như Uyển Nhiên vậy.
Ăn uống no đủ, bốn người còn có chuyện phải làm, Uyển Nhiên còn nói ban đêm cũng trở về tới dùng cơm.
Đám người Dạ Côn làm sao tới được, đây rõ ràng là lời khách khí.
Nhưng Uyển Nhiên không phải khách khí, nàng rất nghiêm túc.
Toàn bộ buổi chiều, bốn người tuần tra ngay tại thành bắc, dù sao nếu đã nhận nhiệm vụ này, liền phải làm tốt, nhìn một chút xem công phòng có lỗ hỏng hay không, mỗi cái hẻm nhỏ đều phải kiểm tra một lần mới được.
Sắc trời cũng dần dần ảm đạm xuống, mọi người liền ghé vào ven đường ăn một tô mì lót dạ, cảm giác công việc này quá mệt mỏi.
Nếu như thành bắc xảy ra chuyện gì, còn phải gánh trách nhiệm, không thể không nghiêm túc.
- Thời gian không còn sớm, hôm nay tới đây thôi, ngày mai tiếp tục tuần tra.
Quan Thanh thấp giọng cười nói, làm cả một ngày quả thật rất mệt mỏi.
Dạ Côn cùng Dạ Tần nhẹ gật đầu, rõ ràng có thể ở trong nhà ôm thê tử đi ngủ, hiện tại lại phải đi tuần...
- Như vậy ngày mai gặp.
Hồn Thí Thiên chắp tay lại, kỳ thật cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn rất vui vẻ, dù sao cũng có thể kết giao bằng hữu.
Dạ Côn cùng Dạ Tần cũng chắp tay.
Trên đường đi về nhà, Dạ Côn cùng Dạ Tần nắm bả vai của đối phương.
- Đại ca, đột nhiên cảm thấy quỹ tích sinh hoạt phát sinh biến hóa.
Dạ Tần thì thào nói ra.
- Đệ đệ, đây chính là nhân sinh, không cần kháng cự, hưởng thụ thật tốt là được rồi.
- Đại ca, ta cảm thấy ngươi rất hay nói đạo lý nhân sinh.
Dạ Tần hướng phía đại ca run run lông mày.
Khóe miệng Dạ Côn giật một cái:
- Đệ đệ, ta thấy ngươi lại ngứa da, đã lâu không có giúp ngươi giãn gân cốt.
- Đúng vậy.
Nói xong Dạ Tần liền chạy thẳng về phía trước.
Dạ Côn trực tiếp đuổi theo, hai tên thiếu niên ăn mặc khôi giáp, kẻ chạy người đuổi trên đường, đây chính là tuổi trẻ...
Có lẽ sau này hai người cũng sẽ như thế, có lẽ... chuyện này ai có thể nói trước được chứ.
Hai huynh đệ cũng cảm thấy đùa giỡn trên đường như thế có hơi mất hình tượng, chạy mấy bước liền không chạy nữa.
- Đại ca, sau này mỗi ngày chúng ta đều phải về muộn như vậy sao?
- Không có bắt chúng ta tuần tra ngày đêm đã rất tốt rồi, chờ lúc nữa về nhà tắm một cái, sau đó ôm thê tử đi ngủ là được.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ, mình cùng đệ đệ đều có thê tử, quả thật quá hoàn mỹ.
- Đúng thế, không có nơi nào dễ chịu bằng nhà.
Trong lúc Dạ Côn biểu thị tán đồng, một đội thủ vệ lại khẩn trương chạy tới.
- Dạ đại nhân! Đại sự không ổn!
Dạ Côn cảm thấy câu nói này mình nghe quá nhiều rồi, không thể đến tin tức tốt ư? Vì sao luôn là đại sự không ổn.