Tào công công cũng không tiến vào, chẳng qua là đẩy cửa ra rồi đứng ở bên ngoài chờ.
Dạ Côn dừng một chút, cảm thấy âm khí quất thẳng vào mặt.
Bước vào trong tẩm cung, Tào công công cài cửa lại, cũng không ngăn được tiếng kêu thảm thiết của cung nữ bên ngoài.
Trong tẩm cung vàng son lộng lẫy, không hổ là quý phi được sủng ái nhất, loại đãi ngộ này sợ rằng đã tiếp cận hoàng hậu đi.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua hoàng hậu, hoàng hậu này quả thật rất thần bí nha.
Đi vào trong, Dạ Côn đã nhìn thấy vải trắng treo ở trên xà nhà, rất bi thương.
Chỉ thấy có một cách cửa phòng đang mở, Dạ Côn đi vào, gặp một đạo bình phong, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng người đang ngồi ở cạnh giường.
- Thánh Nhân.
Dạ Côn chắp tay hô.
- Dạ Côn, đến đây đi.
Dạ Côn nghe âm thanh Trưởng Tôn Ngự rất bình tĩnh, cũng không khác gì ngày thường cả.
Đế Vương chi tâm quả nhiên băng lãnh.
Dạ Côn đi tới, nhìn thấy Trưởng Tôn Ngự ngồi ở cạnh giường, nắm bàn tay dần dần cứng ngắc của Đồng Doanh Doanh, vẻ mặt cũng không có gì dị thường.
Thấy cảnh này, Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Thánh Nhân, xin hãy nén bi thương.
Trưởng Tôn Ngự nhìn Đồng Doanh Doanh trên giường, từ tốn nói:
- Hôm nay bản hoàng đi vào, nhìn thấy ái phi treo ở trên xà nhà, Dạ Côn, loại tâm tình này ngươi có thể hiểu không?
Dạ Côn dừng một chút, thê tử ta lại không chết qua, ta làm sao biết được, cho nên đành thấp giọng nói ra:
- Không hiểu.
- Giận, bản hoàng phẫn phi thường tức giận!
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng nói ra, ngữ khí cuối cùng xuất hiện biến hóa, ánh mắt cũng dữ tợn lên.
Dạ Côn nhìn Đồng Doanh Doanh trên giường một chút, tướng mạo quả thật mỹ mạo, chẳng qua dấu vết trên cổ nhìn mà giật mình, cuối cùng vẫn không thoát được số phận.
- Thánh Nhân, có lẽ trong cung có mật thám của Ngũ Nhạc.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
Trưởng Tôn Ngự thở hắt ra:
- Làm sao ngươi biết?
- Trên đường ta đến Ngũ Nhạc, đụng phải đội ngũ thi khôi, bọn họ đã sớm biết ta cùng Tuyệt Thiên sẽ xuất hiện, chờ sẵn trên đường.
Trưởng Tôn Ngự hơi hơi quay đầu nhìn về phía Dạ Côn:
- Sao không nói sớm.
Dạ Côn dừng một chút, nói thật, là quên mất.
- Thánh Nhân, ta nói ta quên, ngươi có tin không...
Thánh Nhân không nói chuyện.
- Có thể biết được tin tức của ta, địa vị trong cung không nhỏ, hơn nữa từ mặt thời gian đến xem, hẳn còn biết sớm hơn cả ta, dù sao tin tức truyền đến Ngũ Nhạc cũng cần không ít thời gian, cho nên Thánh Nhân, trước lúc này, những người biết ta muốn đi Ngũ Nhạc, đều phi thường khả nghi.
Theo Dạ Côn nói, Trưởng Tôn Ngự nghĩ đến ba người...
Chỉ có ba người này biết, mặc dù chỉ là một cái đề nghị...
Đầu tiên liền là Đạo Đức Tử, chuyện Dạ Côn đi Ngũ Nhạc là do Đạo Đức Tử đề nghị, còn có Dạ Tư Không, cực lực phản đối...
Còn có Thiên La Viện Thương Minh, chỉ có ba người này biết trước.
- Ngày đó nghị sự, Đạo Đức Tử, Dạ Tư Không, Thương Minh biết, nhưng khi đó bản hoàng chưa quyết định, muốn ngươi đi Ngũ Nhạc cũng là do Đạo Đức Tử đề nghị.
Trưởng Tôn Ngự từ tốn nói.
Dạ Côn nghe xong hơi hơi ngưng tụ, Đạo Đức Tử... không phải chứ.
Quan hệ giữa Vi lão cùng Đạo Đức Tử không tệ, dựa theo đạo lý mà nói, Đạo Đức Tử sẽ không hại mình.
Viện trưởng Thiên La Viện, mình căn bản chưa từng gặp y.
Dạ Tư Không, gia gia... Dạ Côn không đoán được.
- Nếu như dựa theo lời Dạ Côn ngươi nói, trong ba người bọn họ, nhất định có một người là mật thám Ngũ Nhạc.
Trưởng Tôn Ngự lạnh giọng nói ra, để tay Đồng Doanh Doanh xuống, sửa sang chăn mền.
- Quả thật đều có tình nghi, ba người đều giữ chức vị quan trọng, có thể thu được tình báo trong cung, hơn nữa thực lực bất phàm.
Dạ Côn cảm thấy càng ngày càng đến gần chân tướng.
Suy nghĩ một chút Dạ Côn tiếp tục nói:
- Không chừng còn có liên quan đến chuyện mưu hại sứ thần, còn có sự tình phát sinh ở An Khang châu.
- Dạ Côn, tiết Khánh Nguyên hôm đó, bọn họ cũng không có mặt.
Trưởng Tôn Ngự nói thế, Dạ Côn lại rơi vào trầm mặc:
- Đồng quý phi chẳng qua là phi tử của Thánh Nhân, tại sao phải mưu hại nàng?
- Hừ, giết ái phi của bản hoàng, đương nhiên là muốn bản hoàng khó chịu, giết người tru tâm.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên âm thanh của Tào công công:
- Thánh Nhân, Diệp Ly tới.
- Ừm...
Trưởng Tôn Ngự lên tiếng, thân ảnh Diệp Ly rất nhanh đã xuất hiện, lên tiếng hô:
- Thánh Nhân vạn phúc.
Dạ Côn nhìn thê tử nói ra:
- Ly Nhi, nhìn thử xem có phải Đồng quý phi bị trúng độc hay không.
- Vâng, phu quân, nên để di hài Đồng quý phi vào trong bồn tắm.
Trưởng Tôn Ngự trực tiếp bế lên, đi sang bên cạnh.
Diệp Ly nhỏ giọng hỏi:
- Tình huống như thế nào?
- Treo cổ.
- A...
- Hiện tại đừng nói nữa, chờ về nhà lại nói, ta có manh mối.
- Ừm.
Trưởng Tôn Ngự đặt di hài ái phi vào bồn tắm, tự mình múc nước đổ đầy.
Diệp Ly đi đến bên cạnh, lấy ra một cái bình nhỏ, nhỏ một giọt vào trong nước...
Ba người nhìn phản ứng trong bồn tắm.
Không sai biệt lắm đợi một nén nhang, đều không có phản ứng...
- Ly Nhi, có phải một giọt hơi ít không?
- Ta lại nhỏ thêm một giọt.
Lại đợi thời gian một nén nhang, vẫn không có phản ứng.
Diệp Ly đều kinh ngạc, lấy ra độc dược đo thử một chút, hiệu quả không sai.
Như vậy chỉ còn lại một khả năng.
Đồng Doanh Doanh cũng không có trúng độc.
Trưởng Tôn Ngự hít một hơi thật sâu:
- Các ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, Dạ Côn ngày mai tới tảo triều.
Thấy Thánh Nhân không có ý định nói cái gì, Dạ Côn cùng Diệp Ly chắp tay rồi thối lui ra khỏi tẩm cung.
Nguyên bản cung nữ xếp hàng đã không thấy, hơn hai mươi bộ thi thể phảng phất xếp thành một tòa núi nhỏ, một tên thủ vệ đẩy xe ba gác tới, ném thi thể lên tựa như ném rác rưởi.
Sau khi Diệp Ly nhìn thấy cũng hơi ngưng tụ, cho dù là phụ thân cũng sẽ không giết người vô tội, xem ra tên Thánh Nhân này rất máu lạnh.
Dạ Côn một tay bịt mắt Diệp Ly lại:
- Đừng nhìn.
Đối với loại chuyện này, Diệp Ly cũng đã thấy nhiều, càng khoa trương hơn đều gặp.
Rời khỏi tẩm cung của Đồng quý phi, Diệp Ly tò mò hỏi:
- Phu quân, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Ly Nhi, lần này ta đi Ngũ Nhạc bị người bán, bên kia biết trước tin tức, vừa rồi nghe Thánh Nhân nói, có ba người biết trước tin tức, Đạo Đức Tử, Dạ Tư Không, Thương Minh.
Diệp Ly nhíu mày ngài lại, nhẹ nhàng kéo cánh tay Dạ Côn nói ra:
- Nói như vậy, trong ba người này có một người là mật thám của Ngũ Nhạc?
- Ừm, đều phù hợp với suy đoán của ta.
- Vậy trong lòng phu quân, người nào tình nghi lớn nhất?
Dạ Côn trầm ngâm một thoáng, cười nói:
- Ly Nhi, nàng có từng nghe qua một lý luận.
- Lý luận gì?
- Người càng không đáng nghi, càng chính là hung thủ.
Diệp Ly cười phì một tiếng, tán dương:
- Phu quân thật là thông minh.
- Đó là đương nhiên.
- Phu quân.
- Hửm?
- Chúng ta chưa từng tản bộ như thế này.
Diệp Ly nhẹ nói ra.
Hai người bước đi trong hoàng cung, mặc dù có chút lạnh, thế nhưng trái tim lại nóng hầm hập.
- Vậy sau này sẽ luôn đi cùng nàng nhé?
- Phu quân không được quên đâu đấy.
Diệp Ly vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên làm nũng nói.