II. Cá: Amjrus
Từ cửa sổ mình, Fatma thấy một phần bến tàu nơi người ta kéo thuyền lên khỏi nước để chữa thân thuyền. Hàng ngày người ta họp chợ bán đấu giá cá giữa mấy chiếc thuyền hỏng trong một vòng tròn những manh gỗ vụn. Cánh chủ thuyền và nhà buôn đến đàm phán mua cá với số lượng lớn, sau đó những chỗ cá này được đem bán ở chợ con theo từng tá. Dưới bóng một thân tàu mới sơn, một người đàn ông béo ị quát to lời rao của cánh ngư dân: loại cá, trọng lượng và giá cả sau cùng.
Tiếng thét lác ầm ĩ của tay béo và những người mua cá kéo dài mỗi lần vài giây. Nghe như một cuộc cãi cọ giữa những người nói lắp mà ở đó nhiều người nói cùng một lúc. Kẻ xướng giá om sòm đó tên là Amjrus, béo đến nỗi mỗi khi y ngồi trên ghế dài, người ta có cảm tưởng cái ghế hồ như biến mất, những guồng mỡ của y dường như ôm trọn hết cả. Sau mỗi cuộc mua bán tay béo lại túa mồ hôi, bèn lau mặt bằng cái khăn mùi soa quấn quanh cái cổ nần nẫn. Giữa các ngón tay trái y là những mẩu giấy mà cánh ngư dân đưa cho, trên đó họ mô tả thật hay ho hấp dẫn về chất lượng cá của mình. Mỗi mẩu như thế y kẹp giữa hai ngón, thế là nắm tay múp míp của y trông cứ như nảy ra những cái chong chóng mà y dùng để quạt. Mỗi khi ngừng thét lác, y vứt những mẩu giấy ỉu mồ hôi xuống đất, có cả vài mẩu mực dây ra.
Trước cuộc đấu giá, y bảo đám ngư dân cho hàng mẫu vào một cái hộp trông bắt mắt, thế rồi y kiểm tra xem họ có xếp vào đó những con cá to nhất, dễ lừa thiên hạ nhất không. Y tùy hứng bắt các ngư dân xếp hàng, không cho họ đem vào đấu giá những con cá có những màu sắc y không thích. Y ghét cay ghét đắng màu xanh lục có nhuốm chút vàng.
Fatma thích quan sát từ xa cuộc diễu hành của những con cá đang đấu giá kia: hình dáng và màu sắc chúng là hình dáng và màu sắc một cú trượt mới trong cảm xúc của nàng. Song cái nhìn chòng chọc của đám đàn ông ở cuộc đấu giá thường lôi bật nàng ra khỏi trạng thái trôi giạt này - trên hết là cái nhìn của Amjrus, kẻ dường như chuyển hóa cái béo ị của mình thành một cơn cương cứng bất cứ khi nào mắt y hướng vào nàng. Từ đó trở đi, Fatma chỉ để cho những sắc màu tỏa sáng của lũ cá nằm trong sọt ngấm vào nàng thông qua khóe mắt nàng và miễn cưỡng ngoảnh nhìn nơi khác, sao cho không thấy mình nằm trong tay đám đàn ông đang trêu chọc nàng hoặc tìm cách chạm vào nàng khi nàng đi qua.
Amjrus đã quan sát nàng từ bấy lâu nay, đã thấy nàng chất đầy trong mình lũ ấu trùng của nỗi sầu muộn. Nhưng y còn nhận ra rằng, ngoại trừ nỗi buồn khi có khi không ấy, những nhu cầu đã vào cư ngụ trong cơ thể nàng một cách căng thẳng đến mức nào. Y nhầm tưởng rằng tiếng nói của xác thịt cũng dành cho cả những ai tình cờ nghe thấy chúng.
Y thấy cơ thể nàng run rẩy theo mỗi bước nàng đi và lại bắt đầu mường tượng thấy nàng cuộn sóng bên trên những guồng mỡ của y. Y biết cái khối thân phì nộn của mình gây ra nơi nữ giới nỗi ghê tởm đến nhường nào, và mỗi lần siết chặt thắt lưng, dường như y thả nổi một cơn thù hận xa xưa đối với tất cả các phụ nữ đã giằng giật sự sống khỏi dục vọng của y. Sự thờ ơ của Fatma khiến y đỏ ké tự bên trong, y càng bước thì nó càng làm y tức tối, khiến phần da thô ráp nhất của y cũng phừng phừng bốc lửa. Y muốn tin rằng khi Fatma nhìn lũ cá, thực ra ấy là nàng nhìn y, và trong nỗ lực hòng buộc cái nhìn của họ phải tình cờ gặp nhau, ngay cả y cũng nhìn sâu vào những chiếc sọt có màu như được tráng men bởi thứ nước rỉ ra từ vảy cá.
Trong khi đi giữa đám thuyền đánh cá để giám sát người ta chọn mẫu hàng, Amjrus quan sát Fatma nơi ô cửa sổ nàng và cố điều chỉnh các cử động của mình cho khớp với cái mà y tin là đáng yêu nhất đối với cái nhìn của nàng. Y vừa đi vừa phác những cử chỉ khoáng đạt, nhảy thoăn thoắt lên các bậc tam cấp bằng sự nhanh nhẹn vờ vĩnh, và nói năng với ai cũng lộ rõ vẻ uy quyền.
Khi ngồi giữa các thân thuyền, y thôi không làm bộ tịch như thể mình là nhân vật quan trọng nhất, nhưng vẫn tiếp tục ngợp trong những ám ảnh không kém phần tự nặn ra kia. Y đi đến chỗ tin rằng mỗi khi y vào trong một thân thuyền y sẽ bất ngờ thấy Fatma đang nằm trần truồng trên đống cá. Tưởng tượng của y cũng thô tháp như hai cánh tay y.
Ngay cả đám ngư dân đi thị sát cùng y cũng có thể đoán ra hình dáng những nỗi ám ảnh phì đại của y, bởi Amjrus có cảm giác mình như trận đá lở rơi xuống một cặp cá nóc mà nếu con này đặt cạnh con kia thì sẽ khiến y nghĩ tới đôi mông một cô gái, chẳng lớn hơn hai bàn tay y mấy tí, ấy là y nói vậy. Bực bội, y cho hai con cá vào một cái sọt mà chẳng nói chẳng rằng, rồi lại tiếp tục đi thị sát.
Ở cuộc bán đấu giá luôn xảy ra xích mích, và Amjrus được coi là người chịu trách nhiệm dàn xếp các giao dịch sao cho suôn sẻ, song mỗi khi có kẻ nào không bồi thêm tiền cho y dù y đã bảo đảm cho họ một món hời là lập tức y quăng tấm thân nặng trịch của y vào họ. Về sau, y thường xuyên hục hặc với gã dân chài mà một hôm đã toan tấn công Fatma và nhất quyết không tha thứ cho Amjrus vì tội đã cười gã khi cô gái vung dép mà đe gã. Khi buổi đấu giá kết thúc, gã và Amjrus đi nốc đẫy bia để những oán giận trong lòng nổi lên trên mặt.
Amjrus cố giải thích cho gã dân chài rằng y cười là để chiếm cảm tình của người đàn bà đi ngang qua, chứ không phải để làm gã kia mặt đã bẽ càng thêm bẽ. Tay dân chài không tin lắm và cảm thấy mình phải trả thù gã béo. Và trả thù nàng. Gã chỉ rút lại lời đe dọa sau khi đã lăng mạ và tát tai một anh chàng vui vẻ vô tư lự đi ngang qua quán, anh ta là bạn của mọi người và chẳng của ai. Amjrus và kẻ đối ẩm đầy phẫn uất rốt cuộc tay trong tay mà hát, rồi trò chuyện về đàn bà theo kiểu họ vẫn thường nói về cá ở ngoài chợ. Fatma bật ra khỏi môi họ chất đầy những tính từ và câu cảm thán đầy thèm muốn, lời lăng mạ và đe dọa.
Nốc cạn một cốc bia, Amjrus béo ị thình lình đứng dậy đi vào buồng vệ sinh, ở đó y lôi từ một cái túi ra hai con cá nóc mà y tìm thấy trong thân thuyền. Y xòe rộng hai tay nén hai con cá vào nhau rồi đút vào giữa chúng cái đối tượng múp míp cho cơn thủ dâm ngắn ngủi và dữ dội của y. Đau nhói vì chà xát vào lớp vảy, không kiên nhẫn nổi với sự dềnh dàng của thể xác mình, y tuyệt vọng nghiến răng như để chuyển sự rắn câng của hàm y xuống cái ẽo ợt thờ ơ treo giữa hai chân. Y để mặc hai con cá nằm trên sàn buồng vệ sinh, như thể bằng cách vứt chúng đi y sẽ rũ bỏ được cơn ngứa ngáy khó chịu của thể xác y. Y quay lại chỗ tay bạn rượu ngồi nơi chiếc bàn đầy chai rỗng và hất đổ mấy chai trong khi cố đặt vài đồng bạc lên bàn để rốt cuộc cũng có thể về. Thế rồi y ngật ngưỡng đi ra, quyết tâm đi dọc con đường dẫn đến nhà Fatma.
Đến dưới cửa sổ phòng nàng, y nhận ra nàng không có ở đó. Y quyết tâm tấn công nàng, hét vào mặt nàng tất cả những lời tục tĩu mà y có thể rặn ra, cởi quần áo rồi khiến cho nàng choáng ngợp trước những cuộn mỡ buông thòng thõng của y. Y đã bắt đầu nản, thôi không muốn nhìn lên nữa thì chợt thấy Fatma đang một mình đi dọc theo con phố để về nhà.
Y lập tức nghĩ đến việc hãm hiếp nàng. Y đợi nàng đến gần hơn. Giờ thì nàng gần như ở ngay cạnh y. Giờ nàng đang mở cửa nhà rồi bước vào. Nghe tiếng cánh cửa trước âm vang trong tai, gã béo nuốt nước bọt, cắn môi vì đã chùng chình do dự trong khi nghiền ngẫm nỗi nghi hoặc của mình.
Đấu tranh dữ dội với đôi chân say bí tỉ của mình, y bước về phía phần khuất của bến tàu, phía bên kia bậc dẫn lên bờ nơi y thường đến vào mỗi thứ Bảy, giống như hôm đó y đến chỗ con tàu treo đèn đỏ và cái chợ đàn bà trong con tàu đó. Amjrus thường xuyên đến con tàu đó với sự kinh tởm, lần nào cũng buộc phải xác nhận thêm lần nữa cảm giác nhạt nhẽo vô vị của mình. Ở đấy mọi người biết y nhưng chẳng mấy ưa y. Y không chịu nổi những lời đùa cợt về cái bụng xệ của y, về chuyện y uống rất ít rượu và chỉ để lại vừa đúng số tiền đã ngã giá cho đêm đó, không thêm một xu nào. Y chỉ hào phóng trong việc ban lời trách mắng và miệt thị, cái kiểu y giờ đang cư xử với người đàn bà kiên nhẫn chịu đựng y lần này, ả quan sát y thức dậy trong tâm trạng cáu kỉnh, chật vật chui ra khỏi giường để rời tàu trước khi trời sáng không để cho ai biết.
Amjrus nhìn người đàn bà, ả đã thức dậy, lặng lẽ quan sát y. Y cảm thấy dường như ả đang nằm dưới đáy một giếng thang, rằng thậm chí ả không đáng được nhận số tiền y phải trả. Rằng giá như không có chuyện chủ nhân chiếc tàu này là chỗ bạn bè với y và giá như ả không phải một trong những cô nàng mà tay chủ cưng chuộng nhất thì chắc hẳn y đã bỏ đi không trả tiền. Nói gọn, suốt cả thời gian đó y toàn ngủ. Khi rút tiền ra khỏi túi, y lại thoáng nghĩ đến Fatma và so sánh nàng với ả đàn bà này, kẻ đã thuận tình chung chăn gối với y. Y oán giận người đàn bà nơi cửa sổ và khinh miệt người đàn bà trên con tàu. Nhưng một người y tôn lên mây xanh còn một người y xéo xuống bùn.
Cứ mỗi tờ bạc y đếm ra, nỗi khinh miệt độc địa đối với người đàn bà đang đăm đăm nhìn y càng tăng. Y cảm thấy mình nhẹ nhõm và ưu việt hơn ả bởi vì y khao khát chồng thân y lên trên một người đàn bà khác, người chẳng bao giờ đặt chân đến phía bên này bến tàu. Gã đàn ông béo ị tin rằng bằng cách khao khát Fatma, y có thể làm cho những phẩm tính mà y thấy ở nàng thấm nhiễm vào y. Ý nghĩ của y có thể thô tháp đến như vậy đó.
Y chẳng bao giờ có thể hình dung nổi rằng Fatma khao khát người đàn bà nằm ngay trước mắt y kia, kẻ mà, hơn bất cứ gì khác, có thể ngăn nàng lại trên con đường nàng đi. Amjrus đếm tiền xong liền hỏi ả hầu như theo thói quen: Tên cô là gì? Người đàn bà da sẫm tên là Kadiya. Y đặt tiền vào tay ả rồi rời tàu, luôn miệng than van rằng vào giờ này Hammam chưa mở cửa dành cho đàn ông. Y sẽ phải đợi đến chiều. Y vừa ợ vừa bước xuống cầu tàu, gãi bụng.