Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 640: Không muốn người bố ấy

"Tất cả giao cho A Luật đi, chúng ta phải tin tưởng thằng bé, nó không phải là nó của bốn năm trước, tin nó nhất định biết chính mình đang làm cái gì?" Sở Giang an ủi vợ, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn như vậy.

"Được rồi." Tống Uyển gật đầu một cái, nắm chặt tay chồng: "Nếu Nhược Tâm gả đến nhà Sở gia chúng ta một lần nữa, ông sẽ nguyện ý sao?" Bà không phải đang nói giỡn, bà thật ra cũng thích Hạ Nhược Tâm. Đặc biệt là sau khi cô sinh cho bọn họ một đứa cháu gái ngoan ngoãn như vậy, chỉ càng thêm thích, đương nhiên thật ra nhiều nhất bởi vì Tiểu Vũ Điểm.

Sở Giang đối với vấn đề này không có thành kiến gì.

"Chỉ cần con bé nguyện ý đến đây, chúng ta cũng rất có lỗi với nó. Chỉ cần con bé nguyện ý tôi sẽ chấp nhận vô điều kiện, chỉ là đến lúc đó có lẽ sẽ là một trận sóng to gió lớn, hơn nữa, con bé thật sự nguyện ý sao?"

"Tôi cũng hy vọng con bé nguyện ý, nói như vậy thật sự cái gì cũng tốt." Tống Uyển cũng là chờ mong, chỉ là trên thế giới này, mộng tưởng so với hiện thực luôn cách nhau rất xa.

Hai người kiên trì như nhau, còn muốn kiên trì ra loại nỗi đau tới nông nỗi nào nữa,

Hạ Nhược Tâm vươn tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ con gái, bé mập lên rất nhiều, cũng đáng yêu hơn rất nhiều. Tay cô đột nhiên hơi run rẩy một chút, kh cúi đầu nhìn trên mu bàn tay cô đã có mấy giọt nước mắt.

"Tiểu Vũ Điểm, mẹ sẽ không để bất kì kẻ nào mang con đi, con là con mẹ." Giọng nói cô nghẹn ngào, ngày ra tòa càng ngày càng gần, mặc dù Cao Dật đã tìm được luật sư tốt nhất, nhưng bọn họ có thể thắng sao? Nếu thua vậy thì cô sẽ mất con ngay lập tức.

"Tiểu Vũ Điểm, mẹ thật sự rất yêu con." Cô nhẹ nhàng hôn lên trên khuôn mặt non mịn của con gái, hai hàng nước mắt chảy lên trên má Tiểu Vũ Điểm, cô vội vàng nhẹ tay lau đi, chỉ sợ vừa rồi quấy rầy đến giấc ngủ của con, gần đây đứa nhỏ này cũng rất không an tâm, bé mới vừa thật vất vả mới ngủ được.

Cao Dật đặt tay lên vai cô, sau đó kéo cô: "Gần đây tinh thần em quá mức căng thẳng, thả lỏng một chút, nếu em còn suy sụp như vậy cơ thể sẽ chịu không nổi, đến lúc đó làm sao đối mặt với người nhà họ Sở được?"

Cao Dật nhẹ nhàng xoa mặt cô, cho dù anh có nói gì, cô vẫn hồn bay phách lạc khẩn trương, trận kiện tụng này phải đánh thật tốt, bọn họ chưa chắc sẽ thua, tất cả còn phải xem thẩm phán tuyên án. Nhưng cô đã làm bản thân quá khẩn trương, suy sụp như vậy, còn chưa tới hôm mở phiên tòa đầu tiên cô đã ngã xuống rồi.

"Em biết rồi." Hạ Nhược tâm cầm ngón tay mình, cô biết trạng thái mình như vậy là không tốt, nhưng cô không chịu được, Tiểu Vũ Điểm là bảo bối, cô không thể mất đi con.

"Chúng ta đi ra ngoài trước kẻo đánh thức Tiểu Vũ Điểm, con sẽ khóc."

Cao Dật kéo tay Hạ Nhược Tâm đi ra ngoài, nhưng nhìn đến khuôn mặt đang say ngủ trên giường của cô nhóc, trên mặt anh cũng hiện lên một nỗi lo lắng. Anh đã nói chuyện với luật sư, quyền nuôi nấng Tiểu Vũ Điểm về phía Hạ Nhược Tâm là không có gì đáng trách, nếu đối phương gây bất lợi đối với Hạ Nhược Tâm về chuyện trưởng thành của con, như vậy cuối cùng khả năng quyền nuôi nấng sẽ về bố đứa bé cũng sẽ rất lớn.

Cho nên thành công bọn họ cũng chỉ 50/50, nếu không đến cuối cùng cũng không ai biết được kết quả gì? Nếu thật sự là kết quả không mong muốn, vậy Hạ Nhược Tâm, em sẽ lựa chọn như thế nào?

Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, không phát hiện Tiểu Vũ Điểm đang nằm trên giường ngay lúc này đang mở to hai mắt, bé đặt tay lên trên gương mặt, sau đó từ bên cạnh tìm búp bê ôm.

Bé nhìn về phía cửa, ôm chặt búp bê hơn.

***

Tiểu Vũ Điểm một mình ngồi, đôi tay không ngừng lau nước mắt, đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ. Ghế dài bên ngoài chỉ có một mình bé ngồi, không phải bé không muốn ở trong nhà trẻ, chỉ là bé muốn một mình ngồi ở đây một lúc.

"Tại sao lại khóc, em không thích nơi này sao?" Một giọng nói đột nhiên cắt ngang tiếng khóc của bé. Bé ngẩng đầu, thấy được một anh trai dường như lớn hơn bé rất nhiều, bé cố gắng ngẩng mặt lên, từ ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện một anh trai nhỏ, cho đến khi bé trai từng bước một tới gần bé, đứng trước mặt bé, bé mới chớp đôi mắt, cúi đầu nhìn búp bê trong lồng ngực.

"Anh trai giống như búp bê." Bé giơ búp bê ra để bé trai nhìn búp bê của mình.

Cậu bé đột nhiên mấp máy đôi môi mỏng của mình, vươn ngón tay chọc một cái. Búp bê trong ngực Tiểu Vũ Điểm rõ ràng đã cũ nát, nếu nói giống dường như có một chút giống, bởi vì anh và búp bê trong tay cũng có mái tóc màu nâu đỏ, còn có một tròng mắt màu xanh da trời.

Cậu bé cầm búp bê trong tay Tiểu Vũ Điểm, nhìn đi nhìn lại, sau đó mới trả búp bê vào lòng bé, trên cơ thể là bộ âu phục làm đứa nhỏ này có một loại khí chất quý tộc kì dị.

Cậu bé ngồi bên cạnh Tiểu Vũ Điểm, sau đó từ trong lồng ngực lấy ra một khăn tay màu trắng, quay đầu, nhìn cô bé đang ôm chặt búp bê, thật bé nhỏ, nhưng rất đáng yêu, tuy rằng đôi mắt hồng hồng, tất nhiên là do khóc nên mới hồng.

"Em khóc sẽ xấu xí, anh không thích." Cậu bé dùng khăn tay nhẹ nhàng lau mặt Tiểu Vũ Điểm, sau đó giương ngón tay lên, cái khăn kia đã bị ném xuống đất.

"Em còn chưa nói cho anh, tại sao em khóc?"

Cậu bé buông tay, hỏi Tiểu Vũ Điểm đang ngồi cùng một ghế với cậu. Mà cô bé thật ra lại làm phiền chỗ nghỉ ngơi này của cậu, mà bất ngờ, anh cũng không tức giận.

Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng hít cái mũi nhỏ: "Tiểu Vũ Điểm không muốn rời xa mẹ, cũng không muốn rời bố đi, chỉ là có một người bố khác muốn cướp Tiểu Vũ Điểm đi, mẹ mỗi ngày đều khóc, Tiểu Vũ Điểm không cần người bố kia, chỉ cần người bố hiện tại."

Cậu bé nghe xong hơi nhíu lông mày, trên một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp vô cùng, lúc này có chút cảm xúc nặng nề. Cậu cũng không quá bảy tuổi, nhưng sau ánh nhìn đầu tiên cậu bé sẽ phát hiện, dù là cậu bé nhưng lại trưởng thành có chút đáng sợ.

Tiểu Vũ Điểm nói một tràng dài, cuối cùng anh cũng hiểu bé nói như vậy là có ý gì, khả năng là mẹ và ba ba bé đang muốn tranh giành bé.

"Em thật sự không muốn người bố kia sao?" Ngón tay cậu bé nhẹ nhàng gõ cổ tay, cúi đầu hỏi bé gái vẫn đang không ngừng khóc.

Quả nhiên, bé gái đều rất thích khóc, nhưng bé gái này khóc cũng không làm cậu chán ghét.

"Vâng." Tiểu Vũ Điểm gật mạnh đầu một cái, bé không cần người bố xấu xa kia, bé chỉ cần mẹ, chỉ cần bố hiện tại, tuy rằng bé cũng rất thích ông bà nội, nhưng nếu chọn, bé tình nguyện không có ông bà nội.