Trước kia không biết bé là con gái anh họ anh mà anh đã thích như thế, bây giờ biết rồi anh quả thực thương đến tận xương cốt.
"Tiểu Vũ Điểm có muốn ăn kem ly không? Chú mua cho cháu nhé, được không?" Xem đi, đến xưng hô anh cũng thay đổi, người chú như anh này thật đúng là rất có cảm giác thành tựu, phải biết rằng anh hiện tại như bạn cùng lớp đi chơi với bé.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu: "Mẹ nói ăn nhiều sẽ bị đau răng, Tiểu Vũ Điểm đã ăn hai cái rồi." Bé giơ hai ngón tay.
"A, chú quên mất, chú đã cho cháu ăn hai cái rồi không thể ăn nữa, nếu không ba ba cháu sẽ giết chú." Đỗ Tĩnh Đường ngượng ngùng xấu hổ cười, trí nhớ anh thật sự không tốt, chắc do già rồi, quên mất Tiểu Vũ Điểm đã ăn hai cái. Nếu ăn tiếp làm bụng nhỏ của bé hỏng mất, như vậy anh họ nhất định sẽ đuổi giết anh.
Anh cũng không biết ở nơi xa có một người đàn ông đang dán chặt ánh mắt trên người anh. Tên Đỗ Tĩnh Đường đáng chết này dám cho con gái anh ăn những thứ đó, anh nhất định sẽ ném cậu ta đến Nam Cực ăn băng sống qua ngày.
Đỗ Tĩnh Đường kì quái nhìn phía sau lưng mình. Ờm... sao anh lại cảm giác có người đang trừng mắt nhìn anh, lại còn đứng ở đó nhìn chằm chằm. Anh cúi đầu toét miệng cười.
Sau đó vươn tay trêu chọc đứa bé trong lòng.
"Bé đáng yêu, cháu nói chú xem có phải chú đẹp trai quá hay không, cho nên có người yêu thầm chú." Anh duỗi tay vuốt cằm, đây cũng không phải lần đầu tiên, muốn trách thì trách mẹ anh sinh ra anh quá xinh đẹp đi.
Tiểu Vũ Điểm kỳ quái nghiêng đầu, mà bộ dáng Đỗ Tĩnh Đường lúc này rõ ràng làm cho bé nhớ tới cái gì: "Chú, chú giống bạn mập mạp lớp cháu." Tiểu Vũ Điểm suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Mập mạp, cái tên không dễ nghe chút nào. Đỗ Tĩnh Đường liếm môi: "Cái bạn mập mạp đó,có phải lớn lên tuấn tú giống chú của cháu không, à không là đẹp." Anh sợ Tiểu Vũ Điểm bây giờ chưa hiểu tuấn tú là gì, cho nên thay đổi một từ tương đối đơn giản để hình dung chính mình.
Lúc lâu sau Tiểu Vũ Điểm cũng gật đầu một cái, nếu chú nói là bạn kia đẹp thì chính là đẹp đi.
"Đi thôi, bé đáng yêu, chúng ta về nhà, hôm nay là mùa thu hoạch lớn, chú đều mua cho cháu hết. Đến đây, thơm chú đẹp trai của cháu một cái đi." Anh chỉ lên trên mặt. Tiểu Vũ Điểm cười đôi mắt cong cong, hôn lên trên mặt Đỗ Tĩnh Đường một cái.
Ha ha, Đỗ Tĩnh Đường thỏa mãn nở nụ cười, ôm Tiểu Vũ Điểm đi nhanh rời đi, lại không biết động tác của anh đã làm cho một người đàn ông đen mặt.
"Đỗ Tĩnh Đường, em dám chiếm tiện nghi của con gái anh, em thật sự không muốn sống nữa phải không?" Sở Luật đứng dậy, thân thể cao lớn truyền đến áp lực lạnh lùng khiến mọi người nhìn anh đều tự động nhường đường cho anh. Người đàn ông này hiện tại đang tức giận, hơn nữa vẫn rất tức giận.
Sở Luật nhếch mệng, trong mắt lan tràn lạnh lẽo càng nhiều.
Đỗ Tĩnh Đường đột nhiên rùng mình một cái, không thể nào, trời sắp mưa ư, anh rụt cơ thể một cái, luôn có một loại cảm giác rất kì quái, cái này gọi là gì nhỉ, khủng kiếp, hay là kinh dị?
Mà anh cũng không biết chuyện, anh cũng chỉ có ngày hôm nay được rảnh rỗi, rồi sau đó mỗi một ngày đều bị một đống công việc đè nặng, đừng nói là đi gặp Tiểu Vũ Điểm, ngay cả ăn cơm, ngủ, thậm chí đi WC cũng phải tiết kiệm thời gian.
Mỗi ngày đều mệt như con cún vậy, chỉ kém lè lưỡi để thở. Mà anh cũng không biết anh đắc tội chỗ nào với anh họ, lại chỉnh đốn anh như vậy.
Nhưng mà ai bảo anh ấy là người trực tiếp lãnh đạo, anh chỉ là một người nhân viên làm công đáng thương, tuy rằng treo chức vụ phó tổng, thât ra vẫn chỉ là làm công.
Sở Luật khép tài liệu trong tay, lúc lâu sau anh mới mở lại ra liếc mắt một cái, đây không biết đã là lần thứ mấy. Anh biết, lúc này đây là anh đang đánh cuộc, anh dùng tất cả của mình để đánh cuộc.
Đặt cược tình yêu của một người phụ nữ, tình yêu của người phụ nữ này đối với con gái.
Thật ra, anh đã biết mình có thể thắng.
Nhưng anh vẫn do dự, có phải hay không anh thật sự phải đi đến một bước này. Mà chỉ cần khi bắt đầu, cô ấy sẽ thật sự rất hận anh.
Anh đứng lên, đi tới một bên cửa sổ đang được ánh sáng chiếu sáng ngời, ánh sáng bên ngoài khiến anh khó mở to hai mắt, anh đặt tay lên che trước mặt, đôi mắt khẽ nheo lại, hiện lên một chút suy tư
Hạ Nhược Tâm đặt mấy tờ giấy trong tay lên trên bàn, mùa đông tới rồi sao? Tại sao cơ thể cô lại lạnh lẽo đến vậy, cô run rẩy co rúm thân thể, cho đến khi cô cảm giác bản thân được một vòng ôm ấm áp bao vây.
"Là anh ta gửi đến?"
Hạ Nhược Tâm chỉ ừm một cái, thật ra cô cũng không biết mình đang nói gì? Người đàn ông kia thật sự làm, anh ta thật sự muốn thông qua luật pháp tranh giành quyền nuôi nấng Tiểu Vũ Điểm.
Cao Dật mở thứ trên bàn nhìn thoáng qua, quả nhiên, một lệnh tòa án, là vì tranh đoạt quyền nuôi nấng Tiểu Vũ Điểm.
Hạ Nhược Tâm cười thảm một tiếng, chua xót lặng lẽ lan tràn toàn bộ cơ thể cô.
"Cao Dật, sao anh ta lại ích kỉ như vậy? Anh ta từ trước đến nay chưa từng yêu thương Tiểu Vũ Điểm, chưa từng nuôi nấng con, thậm chí anh ta đã không cứu con. Anh ta dựa vào cái gì muốn cướp con gái em, Tiểu Vũ Điểm là của em, là một tay em nuôi lớn, anh ta trước nay đều chưa từng làm trách nhiệm của một người cha. Anh ta có tư cách gì cướp con gái em?"
Cao Dật mím chặt môi, nhẹ nhàng ôm cô gái sắp suy sụp này vào trong lồng ngực. Sắc mặt anh cũng dần trầm xuống, Nhược Tâm, thật ra mục đích của người đàn ông kia không chỉ có Tiểu Vũ Điểm, quan trọng chính là bởi vì em.
Anh thở dài một hơi, tầm mắt dừng ở cánh cửa đang đóng, nhóc con chơi một ngày bây giờ đã ngủ rồi, mà bé không biết, mẹ của bé trong cuộc chiến này có thể mất đi con. Sở Luật mưu mô thủ đoạn, nếu không có nắm chắc hoàn toàn, anh ta tuyệt đối sẽ không đi một bước như vậy.
Anh ta đang ép Nhược Tâm, cũng là đang ép anh.
Thật ra không chỉ có Cao gia, ngay lúc này tại nhà họ Sở, cũng có một áp lực không nói nên lời.
"A Luật sẽ thật sự làm như vậy sao?" Tống Uyển nắm chặt tay Sở Giang, dùng sức làm tay Sở Giang đau đớn.
Sở Giang nhẹ nhàng thở ra một hơi, khả năng bọn họ cũng chỉ còn có một bước này.
"Nó cũng không còn cách nào, Nhược Tâm sẽ không giao Tiểu Vũ Điểm cho chúng ta. Bà lại không phải không biết, nếu chúng ta không có Tiểu Vũ Điểm, có lẽ con bé như vậy là tàn nhẫn, nhưng chúng ta cần Tiểu Vũ Điểm, A Luật cũng cần."
Sở Luật vô sinh, trong cuộc đời này cũng chỉ có một Tiểu Vũ Điểm, nếu không có con bé, nó còn cái gì. Bọn họ chỉ có một đứa con trai, bây giờ cũng chỉ có một đứa cháu, cái này làm bọn họ bỏ thế nào.
"Nhưng mà tôi thật sự cảm thấy có lỗi với Nhược Tâm." Đối với một người mẹ mà nói, như vậy chính là vô cùng tàn nhẫn. Tống Uyển vẫn không đành lòng, bà rất muốn Tiểu Vũ Điểm, cũng rất yêu Tiểu Vũ Điểm, đương nhiên hy vọng mỗi ngày có thể nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm, nhưng bà cũng chỉ là một người mẹ, biết bọn họ cướp đi đứa con mà một người mẹ yêu thương đó là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào, mà bọn họ thật sự phải làm như vậy sao?