"Anh có thể giúp em, nhưng em phải hứa với anh một việc." Con ngươi màu xanh da trời vô cùng trong suốt, mà những gì cậu nói ra thật sự cũng chỉ là lời nói của trẻ thơ, nhưng Tiểu Vũ Điểm cũng chỉ là một đứa trẻ đương nhiên là tin.
"Anh trai, anh thật sự có thể giúp được Tiểu Vũ Điểm sao?" Bé chớp đôi mắt hồng hồng, trên mặt cũng vương những giọt nước mắt vô cùng trong suốt.
"Đúng vậy." Cậu bé gật đầu một cái, sau đó đứng lên: "Em ở đây chờ anh một chút." Nói xong một câu này, thân thể nhỏ bé cũng biến mất trước mặt Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm lại ôm búp bê, an tĩnh ngồi trên ghế, bé rụt cơ thể, cảm giác lạnh, còn có bé rất đói bụng.
Bé muốn ăn gì đó, phía sau vài bước là đến nhà trẻ, ở đó sẽ có rất nhiều món ăn ngon đang đợi bé, chỉ là bé lại nhìn nơi anh trai biến mất, đặt tay nhỏ lên chiếc bụng trống rỗng, cuối cùng ôm búp bê chặt hơn.
Bé đã hứa anh trai là phải đợi anh, cho nên bé nhất định phải chờ, mà bé cũng không biết lúc này toàn bộ nhà trẻ đang rối loạn, bởi vì thiếu một đứa bé, trong trường học cô giáo đang đi tìm, mọi người đều bị xoay vòng vòng.
Mà đứa bé bọn họ đang tìm kia bây giờ đang một mình ngồi trên ghế.
Bé không khóc nữa, nhưng đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm phía trước.
Một trận tiếng bước chân cực nhẹ truyền đến, bé trai lúc nãy đã đi đến. Cậu đứng ở trước mặt Tiểu Vũ Điểm, từ phía sau lấy ra một tờ giấy, mặt trên tờ giấy viết khiến Tiểu Vũ Điểm nhìn một chút cũng không hiểu là kí tự gì. Tiểu Vũ Điểm quá nhỏ, nhận thức cũng hữu hạn, đừng nói là mấy chữ quái dị này, ngay cả chữ Hán bé cũng không hiểu mấy. Bé nhìn hồi lâu mới phát hiện chữ trên mặt giấy, thật là không có một kí tự nào bé nhận thức được.
"Để mẹ em ở đây kí tên lên trên là được, lúc ấy, em muốn mẹ hay là muốn ba ba cũng không ai miễn cưỡng em, nhớ ngày mai đem cái này giao cho anh, anh sẽ ở chỗ này chờ em."
Cậu bé đặt tay lên trên đầu Tiểu Vũ Điểm, ngón tay xoa mái tóc cực mềm mại của Tiểu Vũ Điểm. Mà Tiểu Vũ Điểm thấy được hai người là mình trong hai mắt cậu bé.
"Đôi mắt của anh so với búp bê còn đẹp hơn." Tiểu Vũ Điểm cảm thán nói một câu, trên mặt rốt cuộc cũng tươi cười nhàn nhạt. Nhưng bé nhớ kĩ phải để mẹ kí tên mình lên trên này, rất đơn giản, bé rất dễ dàng sẽ có thể làm được.
"Tiểu Vũ Điểm... Tiểu Vũ Điểm..." Mà lúc này, thỉnh thoảng có người gọi tên bé, bé nhìn về phía sau, giơ tay kéo áo cậu bé: "Anh trai, mọi người đang tìm em, em phải đi đây. Anh trai, vậy ngày mai anh nhất định phải ở chỗ này chờ Tiểu Vũ Điểm nhé."
Bé trai gật đầu một cái: "Anh sẽ."
Anh đương nhiên là sẽ chờ, chỉ cần cô bé không được không tới là được.
Tiểu Vũ Điểm nhảy xuống ghế, ôm chặt búp bê, vẫy tay về phía bé trai: "Anh trai hẹn gặp lại." Bé dùng sức phe phẩy tay. Bé trai cũng hơi mất tự nhiên giơ tay lên, vẫy nhẹ một chút, trên mặt dường như hơi kì lạ, động tác này có chút khó xử.
Khi cậu không nhìn thấy thân hình bé nhỏ của Tiểu Vũ Điểm nữa mới xoay người. Phía sau cậu không biết từ khi nào xuất hiện bốn người đàn ông cao lớn, cẩn thận đi theo cậu.
Lúc sau về nhà, Tiểu Vũ Điểm lấy trong cặp sách ra một tờ giấy, giao cho Hạ Nhược Tâm: "Mẹ, cái này cần mẹ kí tên ạ."
"Được." Hạ Nhược Tâm đồng ý, vừa mở tờ giấy kia ra thấy mặt trên viết những chữ kì quái, đừng nói là Tiểu Vũ Điểm, đến cô xem cũng không rõ. Nhưng vừa thấy bộ dáng mong chờ của con gái, cuối cùng đành phải lấy bút lên kí xuống tên mình: "Được, cho con, không cần nhìn mẹ như vậy, nếu không bố con còn tưởng rằng mẹ đang bắt nạt con." Cô xoa nhẹ tóc con gái, đặt tờ giấy lên trên tay con.
"Cảm ơn mẹ." Hai mắt Tiểu Vũ Điểm cười mê hoặc, sau đó bảo bối dường như đem tờ giấy cất cẩn thận vào bên trong cặp sách, một người trốn ở trong phòng cũng không biết đang làm cái gì.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, nhìn đôi tay mình, đây mới đi vào bên trong bếp, ngày mai, chính là ngày mai. Cô thật sự có thể giữ lại Tiểu Vũ Điểm không?
Không phải cô muốn mình khẩn trương như vậy, mà cô thật sự không có cách nào thuyết phục bản thân, cô rất sợ hãi, hơn nữa thật sự sợ hãi, cô rất muốn làm thời gian ngừng lại ngay tại đây, chỉ là làm sao có thể. Cô càng sợ cái gì, thì thời gian sẽ nhanh đến.
Một tay Cao Dật nắm tay Tiểu Vũ Điểm, một tay kéo Hạ Nhược Tâm. Đứng cách bọn họ không xa là gia đình Sở gia, Sở Giang, Tống Uyển còn có Sở Luật, tự nhiên còn có Đỗ Tĩnh Đường.
"Chúng ta đi vào thôi." Sở Luật tận lực làm giọng nói mình bình tĩnh, chỉ là ngực anh phập phồng, lại làm cho người ta cảm giác được bây giờ anh cũng không phải đang bình tĩnh và nhẹ nhàng như vậy.
"Chúng ta cũng đi thôi, Nhược Tâm, không cần lo lắng." Cao Dật nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, lại phát hiện tay cô bắt đầu từ buổi sáng vẫn luôn ở trạng thái cực lạnh. Cô thật sự quá lo lắng, cũng quá sợ hãi.
Mà điều anh có thể giúp cũng chỉ có thể an ủi cô như thế. Bởi vì cho dù không muốn nhưng trên người Tiểu Vũ Điểm xác thật chảy dòng máu nhà họ Sở, là con gái Sở Luật.
Bởi vì Sở Luật là nhân vật công chúng, hơn nữa đối phương còn là vợ trước, cho nên từ lúc bắt đầu vụ kiện tụng này, Sở Luật cũng không muốn công khai, trận chiến tranh giành con gái này, nếu thật sự công khai, không biết sẽ bị giới truyền thông bên ngoài biến thành bộ dáng gì, nhưng lần này hẳn mọi người đều đã biết.
Nhưng có thể đi vào phòng xét xử ngoài người nhà họ Sở cũng chỉ có người nhà họ Hạ. Bọn họ cũng không muốn để chuyện này ầm ĩ quá lớn, đối với một đứa bé thật sự là một loại tổn thương. Chỉ là bọn họ lại không biết, nhưng hành vi này đã vô thức sớm gây tổn thương sâu sắc cho Tiểu Vũ Điểm.
"Nhược Tâm..." Thẩm Ý Quân kích động nhìn con gái mình, bà nhốt mình ở Hạ gia, nếu không phải biết vụ kiện tụng này, bà căn bản không biết đã xảy ra nhiều sự tình như vậy. Thân phận Tiểu Vũ Điểm đã bị Sở gia biết, mà hiện tại Sở gia muốn tranh giành quyền nuôi nấng Tiểu Vũ Điểm, làm sao có thể, sao Sở gia lại có thể làm như vậy, bọn họ có tư cách gì.
Đó là cháu gái bà, là đứa bé do con gái bà sinh ra.
Lúc Hạ Nhược Tâm nghe được giọng nói của bà chỉ nhàn nhạt nhìn bà một cái, sau đó đi qua bà, không gọi bà là mẹ, cũng không nhận bà.
"Nhược Tâm, đến bây giờ có phải con không nhận mẹ, con thật sự không tính toán cần mẹ sao?" Thẩm Ý Quân giữ chặt tay Hạ Nhược Tâm, không muốn cô đi, cô biết bà có bao nhiêu tự trách, thống khổ cỡ nào không? Nếu có thể được lựa chọn lại tất cả, như vậy bà tình nguyện lựa chọn cuộc sống cùng con gái sinh hoạt bên nhau. Mà không phải tự tay hủy hoại cả đời con gái.
- --------------ooooOoooo---------------