Đợi sau khi Tiểu Vũ Điểm vào phòng, Cao Dật mới đi tới đặt tay lên vai Hạ Nhược Tâm: "Nhược Tâm, nói cho anh, em làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra?"
Trong nháy mắt anh cảm thấy bả vai Hạ Nhược Tâm hơi rụt lại. Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, đôi mắt chớp nhẹ một cái, rất nhanh, một giọt nước mắt theo đó chảy xuống gương mặt cô. Cô không có cách nào làm cho bản thân bình tĩnh, cũng không có cách làm bản thân không được lo lắng.
"Nhược Tâm, nói cho anh, đến tột cùng là làm sao vậy?" Ngón tay Cao Dật vội vàng lau nước mắt trên mặt cô. Anh đã rất lâu không thấy cô khóc như vậy, sao bây giờ cô lại thương tâm như thế, bất an như thế, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
"Cao Dật..." Hạ Nhược Tâm gọi tên Cao Dật, trên môi chua xót mặn đắng: "Nói cho em, em phải làm sao bây giờ, em phải làm sao bây giờ..." Cô nói năng lộn xộn. Cao Dật chỉ ôm cơ thể đang không ngừng run rẩy của cô vào trong lòng.
"Nói cho anh biết đã có chuyện gì, không cần lo lắng, sao em lại quên mất, em không chỉ có một người, mà em còn có anh." Tay anh nắm chặt bả vai Hạ Nhược Tâm. Nhiệt độ ấm áp trên người anh truyền đến an ủi nỗi bất an cực độ của Hạ Nhược Tâm.
Đôi môi hồng run rẩy, cô rất sợ hãi, dường như làm cô sụp đổ.
"Cao Dật, Sở Luật muốn tranh giành Tiểu Vũ Điểm, anh ta muốn cướp con gái của em, anh ta dùng pháp luật để cướp con gái em. Em sợ, em thật sự rất sợ, anh ta không từ thủ đoạn như vậy, anh ta không phải là ma quỷ. Em biết anh ta sẽ bất chấp tất cả hậu quả để cướp con gái em."
Nàng run rẩy chính mình môi đỏ, này một loại đến chết sợ hãi, cơ hồ đều là muốn cho nàng hỏng mất rớt.
Cao Dật nhẹ nhàng vỗ bả vai Hạ Nhược Tâm, an ủi cô đang bất an. Anh biết hiện tại cô rất căng thẳng, Tiểu Vũ Điểm là sinh mệnh của cô, nếu thật sự cướp Tiểu Vũ Điểm khỏi tay cô chính là tương đương với muốn mạng cô."
"Không cần lo lắng. Anh sẽ không để Tiểu Vũ Điểm rời khỏi em, anh sẽ không để bất kì kẻ nào làm bất cứ việc gì cướp con đi."
Một người đàn ông tàn nhẫn không có nửa phần trách nhiệm, sao có thể xứng với con gái anh tốt đẹp như vậy. Anh ta còn có thể tàn nhẫn làm một người phụ nữ thương tâm như vậy. Sở Luật người đàn ông này, quả thực chính là không có thuốc chữa.
Mặc dù Cao Dật an ủi cũng không làm Hạ Nhược Tâm thả lỏng được bao nhiêu, nhưng lại làm cô có thể dựa vào, ít nhất cô cũng không cô đơn, không phải đi đầu đường xó chợ, đúng không? Cô đặt tay lên trên eo Cao Dật. Cao Dật vẫn nhẹ nhàng vỗ bả vai cô, không nói gì an ủi cô.
Trong phòng, Tiểu Vũ Điểm ngồi xổm trên mặt đất cầm búp bê. Đôi mắt sáng ngời bất thường, nhưng trên khuôn mặt nhỏ lại không thấy sự vui sướng vừa rồi. Bé áp búp bê lên mặt.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm sẽ không rời mẹ..." Thanh âm nho nhỏ vô hạn tủi thân, nhưng người lớn bên ngoài lại không ai nghe được.
Trong tập đoàn Sở thị.
Đỗ Tĩnh Đường trừng mắt nhìn Sở Luật, đã nhìn trừng trừng như thế này hơn một giờ. Anh cũng không chê hai mắt của mình mỏi, cho dù anh không chê mỏi mắt, cũng phải nhìn xem Sở Luật có nguyện ý để anh nhìn hay không.
Tin rằng không ai thích bị người khác nhìn trở thành con khỉ xiếc đi. Đặc biệt là người đàn ông thẳng (kp gay) như vậy, ánh mắt rất khó chịu cho dù là ai cũng sẽ không thoải mái.
"Em nhìn đủ chưa?" Sở Luật cũng không ngẩng đầu, "bộp" một tiếng, anh khép tài liệu ở mặt trên kí tên của anh, giọng nói không gợn sóng giống như sắc mặt của anh lúc này, không chút nào nhiệt tình.
"Vẫn chưa." Đỗ Tĩnh Đường thành thật trả lời. Anh còn chưa nhìn ra anh ấy đang suy nghĩ gì, cho nên anh đương nhiên là chưa có nhìn đủ.
"Vậy em tiếp tục đi." Lần thứ hai Sở Luật cầm tài liệu. Anh rất bận, nếu cậu ta muốn nhìn vậy thì tùy. Nhưng công việc của anh tốt nhất là phải để anh làm xong, nếu không đến lúc sau khi anh tan ca mà chưa làm xong đều cho cậu ta làm đi.
"Anh họ à...." Đỗ Tĩnh Đường đứng lên, đặt tay lên trên bàn làm việc của Sở Luật, giọng nói anh hạ thấp: "Anh thật sự quyết định muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng Tiểu Vũ Điểm với chị ấy sao? Thật sự phải đi đến bước này sao?"
Trên thế giới này có quá nhiều sự trùng hợp ngoài ý muốn. Anh nằm mơ cũng không nghĩ đến bé gái anh thích kia lại là con gái của anh họ và Hạ Nhược Tâm. Bé đáng yêu đó có quan hệ huyết thống với bọn anh làm anh kích động mất mấy ngày. Chỉ là sau khi kích động lại phức tạp nói không rõ, chỉ có một đứa bé, Sở gia muốn, nhưng Hạ Nhược Tâm cũng không có khả năng cho.
Nói chung không thể chia Tiểu Vũ Điểm làm đôi đi, nếu không anh thật sự tìm không được một biện pháp vẹn cả đôi đường. Sau bốn năm rồi, sao Hạ Nhược Tâm có thể giao Tiểu Vũ Điểm cho anh họ anh. Chỉ là Sở gia cũng chỉ có một đứa cháu này, đừng nói là anh họ anh, bác trai bác gái anh cũng không thể để Tiểu Vũ Điểm lưu lạc bên ngoài.
Chỉ là đối với người phụ nữ như vậy có tàn nhẫn quá không? Anh đã nhìn thấy tất cả từ đầu đến cuối những điều Hạ Nhược Tâm đã phải chịu đựng, anh cũng cho rằng anh họ anh có quyền gì mà nuôi nấng đứa con gái này, anh ấy thật ra một chút tư cách cũng không có. Nhưng mà anh họ Đỗ, lại không có lập trường đi nói, tư tưởng là một chuyện, hành động lại là một chuyện khác.
"Nếu không em cho rằng thế nào. Nếu không có Tiểu Vũ Điểm, em làm Sở gia chúng ta từ đây tuyệt hậu, hay vẫn là em chuẩn bị sinh một đứa rồi đưa tới cho anh." Sở Luật lạnh nhạt hỏi. Anh trước sau vẫn không thay đổi động tác, nhưng trong con ngươi lại vô cùng ảm đạm, cả người toát ra khí bức nặng nề rất nhiều.
Nếu còn có con đường thứ hai có thể đi thì anh tuyệt đối sẽ không như vậy. Sẽ không làm miệng vết thương bốn năm trước lại một lần nữa tàn nhẫn xé mở ra. Như vậy, đối với anh, đối với Hạ Nhược Tâm đều là đau khổ.
Nhưng anh không có lựa chọn.
"Anh họ, haizz... Chính anh quyết định đi, em đi gặp Tiểu Vũ Điểm đây." Đỗ Tĩnh Đường bất lực thở dài, sau đó đi ra ngoài. Mà anh không phát hiện, lúc này đây Sở Luật mới ngẩng đầu lên, bỗng nhiên anh đứng lên.
Anh cũng muốn đi gặp Tiểu Vũ Điểm, nhưng Tiểu Vũ Điểm đối với anh thật sự chỉ có từ chán ghét để hình dung. Con gái anh không thích anh, thậm chí chán ghét anh, người bố như anh thật sự rất thất bại. Tất cả mọi người đều đã được ôm bé, chỉ có người bố là anh, mới vừa đến gần con, không phải bé chạy mà chính là khóc lóc khiến anh chỉ có thể từ xa đứng nhìn không dám đi vào nửa bước.
Anh đi theo Đỗ Tĩnh Đường ra ngoài.
Đỗ Tĩnh Đường giống một người công nhân khuân vác, trên cổ treo túi, trên tay cũng cầm túi, đương nhiên trong ngực anh còn ôm Tiểu Vũ Điểm. Anh quả thực yêu chết đứa nhỏ này, lớn lên thật đáng yêu, hơn nữa đặc biệt ngoan ngoãn. Chưa nói đến bác trai và bác gái anh, ngay cả anh đều yêu chết đi được, đây so sánh với Sở Tương kia ngoan hơn nhiều, hơn nữa đứa nhỏ này hiểu chuyện, lại không có nhiều nội tâm chán ghét như kia.