Sòng Bạc

CHƯƠNG 25

Một giờ trước đó, tôi đã đi đến ngân hàng ở đường Nassan Street để lấy cuốn phim về. Tất nhiên là tôi không đi một mình: Cùng đi, ngoài Lavater còn có cái tên Kowalski, và hai bảo vệ nữa. Chúng tôi đã ký vào giấy cho phép mở tủ sắt, và mọi chuyện đã diễn ra không có sự cố gì.

Cái hộp hiện nay được để trên một cái bàn thấp giữa bọn Caltani và tôi. Jos Caltani nhún vai và nhận xét bằng cái giọng khàn khàn của nó:

— Ông không sợ gì đâu Cimballi. Chúng tôi không có ý định sử dụng cuốn phim này đâu...

Thằng em Larry của hắn nhấn mạnh thêm:

— Trong bất cứ trường hợp nào. Ngay sau khi chúng tôi đã trở thành những người cùng hùn vốn...

Tóm lại, đối với chúng thì đây giống như một cuộc tự sát. Nghe chúng nói mà muốn mủi lòng, tôi nhún vai, bộ mặt làm ra vẻ nặng trĩu. Oán hờn. Cam chịu. Hy vọng, dẫu sao nữa... của một người phải nuốt một viên thuốc và thấy nó quả thật là quá đắng.

Tôi không thích người ta chĩa vào gáy tôi một khẩu súng đã lên đạn, mặc dù có nói rằng không sử dụng đến nó. Chúng tôi tất cả là sáu người. Có Marc và tôi, thêm bọn Caltani, Weisman và Olliphan. Kowalski đã biến mất. Nó chỉ là một con tốt, người ta đã đuối ra khỏi bàn cờ.

Còn tên Carbonari, tôi đã trông thấy nó khi tôi đến. Nó đang đứng gác ở phòng bên cạnh cùng với hai tên lính của nó, vì dường như chính nó là Bộ Trưởng Chiến Tranh của bộ lạc Caltani. Tôi nói:

— Thôi ta làm cho xong việc đi nào.

Căn phòng của khách sạn Plaza trông ra công viên Central Park. Ngay dưới cửa sổ, tôi trông thấy một hay hai chiếc xe ngựa đang đợi khách. Khí hậu ở New York là cực kỳ nóng và nặng nề, gần như có bão.

— Franz?

Đó là Lavater gọi tôi, anh đã mở cái hộp, lấy cuốn phim ra và đang xem xét. Và bộ mặt của anh càng lúc càng khép kín lại khi phát hiện ra mức độ của tai họa. Cuối cùng anh mới nhận xét một cách cay đắng:

— Tóm lại, tôi có thể là người thứ nhất sẽ đi tù.

Olliphan vừa cười vừa đáp lại rất nhã nhặn:

— Nhưng tất cả chúng ta đã đồng ý là hủy cuốn phim này đi kia mà.

Người ta đã tìm thấy ở đâu đấy một cái giỏ bằng kim loại. Marc và tôi dùng kéo cắt cuộn phim ra từng mảnh và vứt vào sọt. Một ve xăng nhỏ được dốc vào đó. Lửa bốc lên ngay, và trong suốt thời gian cuốn phim bị thiêu hủy, không ai nói một lời. Rồi chỉ còn lại một ít tro mà Marc cẩn thận nghiền cho nát ra.

— Nhưng không có gì chứng minh là không có những bản sao...

Jos Caltani phá lên cười.

— Thôi nào, thôi nào.

Weisman cầm cái giỏ lên, giơ đáy giỏ cho mọi người xem rồi vào phòng toilet để đổ tro đi. Trong những phút sau đó, chúng tôi chuyển sang cái việc là nội dung chính của buổi họp hôm nay. Nghĩa là tôi phải thực hiện lời hứa bán hai phần trăm bổ sung. Yêu sách cuối cùng của tôi nêu lên: Tôi đòi hỏi một giấy xác nhận hết trách nhiệm quản lý trong thời gian giữa ngày 25 tháng Hai (thời điểm ghi trên giấy ngày nhượng bốn mươi chín phần trăm, thật ra là nhượng vào ngày 30 tháng Ba) và ngày hôm nay. Giấy xác nhận này tôi được cấp ngay. Tôi ký vào giấy nhượng cho Weisman, nghĩa là cho bọn Caltani, để chúng trở thành những cổ đông đa số của Con Voi Trắng. Lúc đó vào khoảng hai giờ mười gì đó. Tôi đứng lên, với dáng điệu của một người vừa nuốt xong một liều thuốc tẩy. Jos Caltani ngăn tôi lại:

— Thế nào, bây giờ chúng ta đã giải quyết xong hết mọi việc thì tại sao không cố gắng đưa một ít tình người vào trong những quan hệ của chúng ta.

— Cimballi, bây giờ chúng ta đã là những người hợp tác với nhau, có đúng thế không nào? Vậy, phải ăn mừng việc này... Franz, anh cũng có giòng máu Ý trong người như chúng tôi, điều ấy tạo ra sự gắn bó giữa chúng ta. Vậy hãy gọi chúng tôi bằng những tên tục Jos, Larry, và Ollie. Chúng ta sẽ làm việc chung với nhau trong hàng năm nữa, trong sự tin tưởng lẫn nhau, có thể, có thể đấy...

Vả lại chính "Oillie", tất nhiên là Olliphan, đã có cái ý lớn: Tại sao tất cả chúng ta lại không cùng đi thăm Con Voi Trắng như những người chủ chính thức của nó. Ollie đã có chuẩn bị cho chúng tôi một bữa chén ở đó. Một trong những máy bay lên thẳng của Con Voi Trắng đã đợi chúng tôi ở sân bay trực thăng của phố Wall. Weisman và Lavater, mỗi người đi một ngả để cất vào nơi an toàn những giấy tờ mà chúng tôi vừa ký xong và sẽ đến sau. Cuối cùng tôi làm ra bộ cũng thuận theo, nhưng vẫn còn hơi có vẻ hờn dỗi, nhưng tất cả đều cho thấy tôi là một người đã phải chấp nhận hoàn cảnh của mình. Không, tôi không nói được tiếng Sicile, nhưng tiếng Ý thì có một ít thôi: Andiamo.

Và tất cả mọi việc diễn ra đúng như dự kiến trước. Vào lúc một giờ rưỡi thì chúng tôi hạ cánh xuống lưng của Con Voi Trắng, có Henry Chance đón tiếp với tư cách là một người quản lý sòng tiếp những người hùn vốn. Ông ta càng lạnh lẽo hơn mọi khi, và thỉnh thoảng đôi mắt ông tìm gặp mắt tôi, bí hiểm không sao hiểu nổi.

Champagne Pháp có niên hiệu, vì tôi là người Pháp và món ăn đặc sản Ý vì nhân danh giòng dõi Ý của chúng tôi. Tiệc linh đình. Weisman tái xuất hiện vào lúc ba giờ, và Lavater ba mươi phút sau đó. Đến bảy giờ hơn một chút thì chuông điện thoại kêu.

Chúng tôi ngồi trong những phòng khách của phần dành riêng cho tôi; ở cuối căn hầm chống nguyên tử. Phòng đánh bạc "riêng" chỉ hoạt động bắt đầu từ sáu giờ chiều trở đi, trừ trường hợp có những con bạc giàu sụ khẩn thiết yêu cầu. Henry Chance đang đọc thuộc lòng cho chúng tôi nghe bản báo cáo về Con Voi Trắng và những triển vọng kỳ diệu của nó mà mọi cái đều cho thấy có thể hy vọng được. Chính ông nhấc máy điện thoại lên. Trước đó, điện thoại đã đổ chuông mấy lần rồi, cho nên không có lý gì để nghĩ rằng lần này là quan trọng hơn các lần trước. Thế mà có đấy. Mà cực kỳ quan trọng nữa kia. Nét mặt của Chance, và một sự thay đổi gần như không nhận ra được trong giọng nói của ông, đã cho đoán ra điều đó. Chance nói với người đối thoại trong máy:

— Và họ biết là các ông Cimballi, Caltani và Weisman đang ở đây à?

Một lát rồi tiếp:

— Thôi được. Trong những điều kiện ấy, thì hãy để cho họ xuống.

Ông dập máy và giải thích, trong một sự im lặng như nhà mồ:

— Có ba người đàn ông tự giới thiệu là những phái viên của hãng bảo hiểm Getchell và Harkin. Họ khẳng định là họ biết chắc chắn các người chủ của Con Voi Trắng này đang tụ tập ở đây. Họ yêu cầu phải tiếp họ. Họ nói rằng họ đến là vì có những lý do đặc biệt nghiêm trọng.

Tôi phải xác minh ở đây ba điểm:

* Tôi chờ đợi một sự can thiệp của hãng Getchelle và Harkin thật, nhưng tôi hoàn toàn không biết nó sẽ xảy ra ở đâu, vào lúc nào và dưới hình thức nào.

* Ba người đàn ông xâm nhập một cách đột xuất và thô bạo vào cuộc liên hoan vui vẻ này, hoàn toàn không phải là những đồng lõa của tôi - đó là những thám tử tư chính cống - Họ không có bất cứ một lý do gì để làm quà cho tôi, và họ đã không làm thật. Đối với họ, ít nhất thì cũng giống như bọn Caltani, tôi phải chịu trách nhiệm về cuộc lừa đảo kinh khủng mà họ đã khám phá ra.

* Henry Chance không biết một tý gì về những việc sắp xảy ra. Nhưng, để dùng một câu nói mà chính ông ta đã dùng ở Vegas: Ông ta không phải là một người mà người ta có thể lừa dối được dễ dàng. Và tôi đã xin ông ta chờ ba tháng sau khi mở cửa Con Voi Trắng, rồi hãy thực hiện lời đe dọa từ chức của ông ta. Vậy thì, nếu quả ông ta không biết một tý gì về vở hài kịch sắp diễn, thì tôi đánh cuộc rằng vào giây phút này, ông cũng đoán ra được rằng tôi là kẻ chủ mưu. Chỉ cần xem mắt ông cũng rõ.

Cả ba người đều có cái dáng điệu tự tin băng giá, và sự bàng quan bình thản của những đao phủ đến để tiến hành một cuộc hành hình. Chỉ một trong ba người bắt đầu nói. Anh ta tự giới thiệu, tên anh ta là Yarrow. Anh đã có bốn mươi năm kinh nghiệm về điều tra các tai nạn, người mập ú, môi rất mỏng, cái mồm nhỏ xíu, mắt mang kính không có gọng. Trông anh ta giống một ông giáo dạy toán của tôi trước đây mà tôi vẫn căm thù. Anh nói:

— Cho đến hôm nay, chưa bao giờ tôi phải làm việc với một hồ sơ khó khăn hơn vụ này. Đồng thời cũng chưa bao giờ có một vụ lại sáng hơn.

Ngay sau khi mới vào, anh ta đã yêu cầu Chance ra khỏi phòng. Rồi anh đọc tên của tất cả chúng tôi: Franz Cimballi, Joseph và Larry Caltani, Marc Lavater, Abrahm Weisman.

— Chúng ta chưa gặp nhau bao giờ, các ông với tôi, nhưng tôi biết từng người một trong các ông.

Anh nói tiếp.

— Tôi được ủy nhiệm điều tra về vụ cháy Con Voi Trắng đến nay là ba tháng rồi. Vì vậy tôi tiếp tục công việc của những điều tra viên bình thường của hãng, đã kết luận vụ cháy là do tai nạn rủi ro. Kết luận sai lầm. Vụ cháy có một nguyên nhân hình sự. Và tôi có thể chứng minh được.

Những người phụ tá của anh ta bắt đầu hoạt động. Họ bố trí một đèn chiếu và một màn ảnh (Đây là lần thứ ba người ta cho tôi xem phim lịch sử của Con Voi Trắng). Ngay từ đầu, tôi đã nhận ra các hình ảnh: Đó là cuốn phim do êkíp phóng viên của hãng truyền hình C.B.S quay. Đúng y chang như thế. Nó đã được chiếu trên tất cả các màn ảnh Mỹ.

— Quả là do có hàng triệu người xem nó, thưa các ông. Chính bản thân tôi cũng đã phải nghiên cứu nó nhiều lần... trước khi phát hiện ra được một cái gì không bình thường.

Tôi nghĩ rằng có lẽ tôi sẽ phải đóng kịch một tý. Nhưng không cần, vì cảm thấy thật sự một luồng ớn lạnh, đang chạy trên sống lưng tôi. Và cứ xét cái thái độ đột nhiên căng thẳng của bọn Caltani ngồi cạnh tôi, tôi hiểu rằng chính bản thân chúng cũng vừa nhận được một đòn búa bổ lên đầu. Bởi vì cái nhân vật mà Yarrow vừa phân lập ra giữa đám đông những cảnh sát, lính cứu hỏa, và những kẻ tò mò đến xem Con Voi Trắng đang bốc cháy, nhân vật mà hình ảnh dừng lại chính là tên bảo vệ mà tôi đã nhìn thấy trên màn kiểm tra của lối ra cấp cứu, chính là tên đã đặt các phiến gỗ để chặn cửa, và đã cười một cách mỉa mai với tôi. Yarrow nói:

— Trong cái ngày 27 tháng hai này, ngày của vụ cháy, tất nhiên là Con Voi Trắng lúc đó còn trong thời kỳ xây dựng nên phải được canh gác. Sáu người bảo vệ tất cả. Người ta biết mặt, biết tên họ. Người ta đã ghi những lời khai của họ. Chúng tôi đã dựng lại những sự di chuyển của họ lúc xẩy ra vụ cháy. Người ta thấy tất cả bọn họ, hoặc lúc này hoặc lúc khác trên cuốn phim của hãng C.B.S. Thế mà, xin các ông hãy xem kỹ người này giữa đám đông: Anh ta mặc một bộ đồng phục của những người bảo vệ của Con Voi Trắng, và lẽ ra phải chú ý đến đám cháy, thì lại rất thản nhiên đi xa ra khỏi đám cháy.

Cuốn phim ngừng lại ở một hình ảnh, lại tiếp tục chạy...

— Xin các ông hãy nhận xét là hắn dường như muốn vội vã biến đi. Và đây là chứng cớ thứ nhất. Chính thức thì có sáu người bảo vệ phụ trách việc canh gác Con Voi Trắng. Thế còn người này? Hắn ở đâu ra? Ở đâu ra cái người bảo vệ thứ bảy này? Và vai trò của anh ta thế nào?

Cuốn phim được quay ngược lại, và lại ngừng lại trên mặt người lúc nẫy. Bỗng hình ảnh to hẳn ra.

— Thế hắn là ai? Chúng tôi đã mất hàng tuần lễ mới xác định được hắn. Bây giờ chúng tôi biết tên hắn: Franz Dindelli. Chính xác là Franz Bruno Dindelli. Hai lần bị kết án. Một lần vì hành hung, một lần vì tống tiền và ẩu đả. Nhưng chuyện đó cũng không ngăn trở hắn không tìm được việc. Tháng hai vừa qua, hắn còn làm chân lái xe giao hàng trong một hãng nhập khẩu dầu Oliu.

Hãng thuộc sở hữu của ai? Của Jos và Larry Caltani.

— Tất nhiên chúng tôi cũng muốn gặp cái ông nội Dindelli này để hỏi xem. Ông ta làm gì ở Atlantic City mà lại mặc một bộ quần áo đồng phục của bảo vệ mà ông ta không có quyền được mặc. Chúng tôi cũng đã tìm thấy ông ta. Nhưng không phải ở Mỹ. Hắn đã rời bỏ đất Mỹ để đi sang Sicile. Hiện nay hắn đang sống ở gần Taormina, rất thoải mái bằng lãi suất của một khách sạn và một cửa hàng ăn, mua lại, trả bảng tiền mặt. Thế còn cái ngày hắn trở về quê hương của tổ tiên hắn. Cũng không phải là không đáng chú ý, Dindelli đã rời New York đi Rome vào tối hôm chủ nhật 27 tháng Hai.

Lúc đó tôi nhìn bọn Caltani. Chúng ngồi im như trời trồng, nhưng phải là mù lòa mới không nhìn thấy sự bồn chồn lo lắng ngày càng tăng của chúng. Một niềm vui man rợ xâm chiếm lấy tôi. Thật đáng đời cho “Những Nhà Kinh Doanh Đáng Kính". Yarrow tiếp tục.

— Tất nhiên, chúng tôi đã tìm ra đưọc mối liên hệ giữa Franz Bruno Dindelli và ông, ông Joseph Caltani. Chúng tôi đã có những chứng cớ tài vụ về sự hào phóng của ông đối với Dindelli. Và ngang đây thì cũng xin nói rằng ông đã dùng một người cho mượn tên thường xuyên của ông là Weisman, cũng có mặt ở đây hôm nay. Nếu cần thiết thì chúng tôi có thể vạch rõ những mối liên quan giữa các ông với nhau, ông Caltani và ông Weisman. Nhưng chưa hết. Còn chuyện khác nữa và rõ ràng hơn nữa kia. Ở Dallas, lúc xẩy ra vụ ám sát tổng thống Kennedy, có nhiều nhà điện ảnh nghiệp dư đã quay phim được quang cảnh. Trong đám cháy Con Voi Trắng cũng thế, giữa mười một và mười ba giờ ngày chủ nhật 27 tháng Hai, chúng tôi đã tìm lại được đến bảy người bấm máy quay phim hôm đó. Chả là vào một ngày chủ nhật mà. Cho nên có nhiều nhà du lịch từ New York tới. Trong số những hình ảnh thu được ngẫu nhiên ấy, có một phim đã đặc biệt làm chúng tôi phải chú ý...

... Cái cảnh mà nhà điện ảnh nghiệp dư ghi lại được rất ngắn, nó chỉ dài độ bẩy đến tám giây đồng hồ thôi. Người quay đã lia máy từ từ quanh chu vi của Con Voi Trắng, có lẽ cũng không biết là mình quay cái gì nữa. Nhưng anh ta đã cố định được cho tương lai vĩnh cửu, sự có mặt cùng một lúc của năm người ở đường hào của cửa cấp cứu số 1.

— Ông có nhận ra ông không ông Cimballi? Ông có nhận ra hai đứa trẻ ở cạnh ông không? Còn cái người, ở cách ông mười hay mười hai mét, đang vần một tấm gỗ kia, thì không còn nghi ngờ gì nữa chính là người luật sư cố vấn pháp luật của ông, ông Lavater, cũng có mặt ở đây. Trong khi đó người bảo vệ mà người ta trông thấy ở bên trái đang đi ra xa, thì chắc ông cũng đồng ý là hoàn toàn có thể nhận ra hắn, mặc dầu nhìn đằng lưng: Đúng là Franz Bruno Dindelli.

Cuộc chiếu phim ngừng lại. Một người phụ tá bật đèn lên. Yarrow quay lại đối mặt với chúng tôi với một ánh chớp đắc thắng ở đáy cặp mắt cận thị của anh ta:

— Và tôi còn một chứng cớ thứ ba nữa, thưa các ông. Những chuyên gia có khả năng tổ chức được một đám cháy chính xác đến hàng giây đồng hồ vào một lúc cần thiết nào đó, như vụ cháy Con Voi Trắng chẳng hạn, đến nỗi những điều tra viên bình thường của một hãng bảo hiểm bị nhầm lẫn và kết luận là rủi ro. Những chuyên gia ấy không phải có nhiều lắm đâu.

Chúng không nhiều đến nỗi mà Yarrow khẳng định là đã tìm ra được chúng. Đó là hai người đàn ông từ Chicago đến để làm việc này. Yarrow có tên và có hình của chúng. Anh biết Jos Caltani và Abie Weisman đã tiếp xúc với chúng vào lúc nào, Jos Caltani đã trả chúng bao nhiêu tiền và bằng hình thức nào. Có chứng cớ của ngân hàng để làm cơ sở. Yarrow đã tích lũy được nhiều chứng cớ đến mức là đối với bọn Caltani và Weisman, chối trách nhiệm trong việc cố tình gây đám cháy và lừa đảo bảo hiểm sẽ trở thành một chuyện buồn cười.

... Cũng như đối với Lavater và tôi, không có điều gì nghi ngờ, và cũng không có một khả năng bảo vệ nào nữa. Tất cả đều có tội. Và đồng lõa. Thậm chí Yarrow còn dựng lên cả một giả thuyết có vẻ hợp lý lắm để giải thích sự thông đồng giữa chúng tôi: Jos và Larry Caltani, Abie Weisman, James Montague Olliphan, Marc Lavater và Franz Cimballi, đều là những kẻ cướp cả, đã cố tình nổi lửa đốt Con Voi Trắng để thuyết phục bọn Tầu ở Macao rút ra khỏi vụ kinh doanh.

Đối với Yarrow, điều ấy là không thể cãi được. Và anh ta có lý.

Và tôi lại trông thấy đôi mắt của Olliphan nhìn tôi chằm chằm trong yên lặng. Một đôi mắt, mà nếu tôi đọc được, đang đặt ra cho tôi một câu hỏi kép: "Mẹ kiếp, Cimballi, cậu đã làm thế quỷ nào thế?" Và nhất là “cậu muốn đi đến đâu đây?".