Ý kiến về một cuốn phim giống như là do một nhà điện ảnh nghiệp dư quay được, ý kiến ấy là của tôi. Thậm chí tôi còn hết sức kiêu hãnh về ý kiến đó nữa. Khi tôi trình bày với Lý và Lưu, nó đã làm hai người cười lăn cười bò ra. Trước đây ở Hong Kong họ đều là những chuyên gia về các cảnh hư cấu, đặc biệt trong các phim chưởng nhễ nhại những máu làm bằng huyết sắc tố, nên bây giờ đối với việc làm phim này họ rất thoải mái. Dựng lại "hiện trường" chính xác cũng đơn giản thôi: Chúng tôi đã chép lại gần như tuyệt đối đúng cảnh vật của buổi trưa ngày 27 tháng hai ấy. Về các diễn viên thì không có vấn đề gì: Marc, Andréa, Heidi và tôi đã đóng những vai của chính mình và chúng tôi đã đùa dỡn với nhau rất vui. Còn về tên Dindelli dỏm, người bảo vệ thứ bảy, mà tôi thú thật đã không phát hiện ra được trong cuốn phim của hãng C.B.S, thì do một diễn viên kịch ở Los Angeles thủ vai, và quay đằng lưng.
Chúng tôi đã xây dựng chứng cớ đầu tiên như vậy đó.
Còn về việc xác định những tên "chuyên gia đốt nhà của Chicago", thì chúng tôi đã sử dụng bản tự thú của Olliphan. Cái khó nhất là làm sao thông báo tên của chúng cho Yarrow mà Yarrow không thể biết được nguồn tin này ở đâu ra. Cực chẳng đã, cuối cùng chúng tôi đành phải dùng đến cái kiểu muôn thuở "Người chỉ điểm" do một diễn viên khác đóng và đã được Yarrow trả tiền.
Trái lại, tôi hoàn toàn không dính dáng một tý gì đến cái chứng cớ thứ ba của Yarrow giáng xuống: Việc phát hiện ra tên Dindelli trên cuốn phim của hãng C.B.S là công của hắn. Và mặc dầu tôi có giúp anh ta tý chút nhưng cả cuộc điều tra là do anh ta tiến hành một cách hoàn hảo. Nhờ thế mà ngày mồng 4 tháng tám này, anh ta có thể cho tất cả chúng tôi vào tù: Bọn Caltani, Weisman, Marc, Olliphan và tôi.
Tại sao tôi lại giúp anh ta?
Câu giải đáp là của chính Yarrow. Anh nói:
— Trước khi trình bầy sự việc, tôi đã yêu cầu Chance đi ra. Tôi cố ý như vậy, ông ta không dính dáng gì vào chuyện này, thanh danh của ông ta ở trên mọi sự nghi ngờ và cuộc điều tra của chúng tôi cho thấy thanh danh này là xứng đáng. Nhưng có lẽ một vài người trong các ông đã hiểu tôi muốn đi đến đâu rồi (Tôi nhận xét một cách kiêu hãnh là trong khi nói, anh ta nhìn tôi, chắc là để ca ngợi sự thông minh khủng khiếp của tôi!). Hoàn cảnh là rất rõ ràng: Khi tập hồ sơ này đến tay cảnh sát, thì tôi sẽ có cái niềm vui lớn là được thấy tất cả các ông ở đằng sau những chấn song sắt của nhà tù. Thực ra, nếu những người thuê tôi, mà để cho tôi được tự do hành động, thì hôm nay tôi đã đến đây cùng với cảnh sát rồi. Và những lệnh truy nã nữa. Nhưng, tôi đã nhận được những chỉ thị khác, và tôi sẽ thi hành những chỉ thị này...
Một cách tiếc rẻ, rõ ràng là thế.
Và anh ta nói tiếp. Hãy bỏ qua các chi tiết như chính anh ta nói: Anh ta đề nghị với chúng tôi một cuộc thương lượng nhân danh hãng Getchell và Harkin, đã thuê anh ta. Và tùy chúng tôi có thể nhận hay không (Chúng tôi: Nghĩa là bọn Caltani và tôi) đã do lừa đảo mà nhận được một trăm năm mươi triệu dolars. Chúng tôi phải hoàn lại số tiền đó. Đó là chuyện tối thiếu phải làm. Nhưng chúng tôi còn phải trả cả lãi nữa. Mười phần trăm. Nghĩa là thêm mười lăm triệu nữa.
— Ngoài ra...
Đôi môi mỏng của Yarrow nở một nụ cười nửa miệng độc ác của ông giáo dạy toán ra cho một tên học trò lười thâm căn cố để một phương trình bậc ba:
— Ngoài ra, tất nhiên, một số tiền phạt quyết định là bẩy mươi lăm triệu dolars. Vậy tổng số là một trăm năm mươi cộng với mười lăm, cộng với bẩy mươi nhăm: Hai trăm ba mươi triệu dolars. Các ông chia nhau số tiền nợ này, tùy các ông.
Những người phụ tá của Yarrow đã thu xếp xong đồ lề của họ và đi ra. Yarrow cũng cầm cái cặp đựng tài liệu của anh ta lên:
— Hai trăm ba mươi triệu, thưa các ông. Hôm nay là mồng 4 tháng tám, tôi chờ các ông ở hãng của chúng tôi ở Newark thứ hai tuần sau, mồng 8 tháng tám, bắt đầu từ chín giờ bốn mươi lăm. Các ông có được đến mười giờ cùng ngày để hoặc cùng đến, hoặc một người trong các ông đến, đưa nộp một ngân phiếu có xác nhận, mang số tiền trên. Trong trường hợp chậm trễ, dù chỉ là một phút thôi, và bất kể lý do nào, tôi cũng sẽ không chờ. Tôi sẽ rời khỏi văn phòng tôi, và đơn kiện sẽ được đưa ngay lên chính quyền.
Anh ta bập mạnh cái khóa cặp tài liệu và đi ra. Một cảnh đi ra diễn xuất rất đẹp, phải công nhận thế. Có vẻ Shakespear lắm!
Vai trò của tôi là phải hét lên vì tức giận. Tôi đã hét lên. Tôi đã giải thích cho bọn Caltani hiểu tôi nghĩ về chúng như thế nào. Sao thế, chúng không tổ chức nổi đến cả một vụ đốt nhà mà không để lại dấu vết tội ác kinh khủng của chúng à? Thế ai đã dùng tên Dindelli? Ai đã đi tìm hai cái thằng chuyên gia dỏm ở Chicago ấy? Tôi à? Thế ai đã để vương vãi cái cuốn phim mà Yarrow cho xem một đoạn đó? Bởi vì chúng không có hy vọng bắt tôi phải nuốt cho trôi cái chuyện nhà điện ảnh nghiệp dư ấy à? Cuốn phim của Yarrow là đúng cái cuốn mà chúng đã cho tôi xem ở Harrison! Vậy, đúng y chang như vậy! Tôi không phải khó khăn gì để giả bộ làm rất tức giận: Vì thực sự tôi căm thù cái bọn cướp này, đã định trấn lột tôi, một chút xíu nữa thì chúng đã thành công, kéo tôi vào một cuộc mạo hiểm trong đó tôi còn có cả hy vọng vào ngồi tù nữa. Và mặc dầu Marc đã cố gắng trấn an tôi (đây là một vai trò đã định trước giữa chúng tôi), tôi vẫn mất hẳn bình tĩnh:
— Hãy nghe tôi đây, bọn Caltani các ông, và cả ông nữa, Olliphan. Sau khi các ông đã đưa tôi xem cái hồ sơ chống tôi, các ông tưởng tôi sẽ làm gì. Tưởng tôi sẽ ngồi yên để chờ ngày hành hình à? Tôi cũng phải tìm những cách tự vệ chứ. Và tôi đã tìm thấy. Có lẽ chưa đủ để buộc các ông phải để tôi yên, nhưng khá đủ để làm các ông phải chết chìm cùng với tôi khi nào thời cơ đến. Tôi cũng có lập một hồ sơ. Và tôi báo trước cho các ông biết các ông sẽ phải trả cái số hai trăm ba mươi triệu này cho Yarrow. Các ông sẽ phải trả đến đồng xèng cuối cùng, nếu không tôi sẽ cho nổ tung tất cả lên và tôi sẽ là người đầu tiên đi tìm bọn cớm. Và rồi tụi cớm sẽ đến nói chuyện với các ông không những về cái vụ đốt nhà có chủ mưu này, mà cả về việc các ông tống tiền tôi, cả về vụ Baumer, tất cả toàn bộ câu chuyện Baumer, chưa nói đến những chuyện trốn thuế trong các quán rượu bia của các ông. Bắt cóc người và trốn thuế, rồi các ông sẽ phải cõng trên lưng bọn cớm liên bang kia!
Đến lúc đó, vẫn theo một kịch bản đã được dàn dựng trước giữa Olliphan, ông ta năn nỉ tôi hãy bình tĩnh lại, cố gắng bàn một cách không nóng nẩy về tình hình hiện nay. Rất nghiêm trọng và ai cũng đang mong muốn tìm lại một giải pháp...
Hãy nói về chuyện tiền chẳng hạn. Yarrow đòi chúng tôi hai trăm ba mươi triệu. Olliphan đề nghị việc thanh toán số tiền này sẽ thực hiện theo tỷ lệ số cổ phần của chúng tôi trong Con Voi Trắng: Bọn Caltani phải trả năm mươi mốt phần trăm, tôi bốn mươi chín. Tức là: Một trăm mười sáu triệu một trăm năm mươi ngàn và một trăm mười ba triệu tám trăm năm mươi ngàn. Tôi lại hét lên vì tức giận: Ai châm lửa đốt, ai phải chịu trách nhiệm về cái đống cứt này. Bọn Caltani. Không, thế thì để cho chúng trả tiền thôi.
Bốn tiếng đồng hồ sau, nhờ sự can thiệp hòa giải tốt của Olliphan và Lavater, “những vị thánh tông đồ" ấy, chúng tôi đã đi đến một thỏa thuận làm tôi nghiến răng nghiến lợi một cách rất biểu diễn: Tôi sẽ phải trả một trăm triệu và bọn Caltani, một trăm ba mươi.
Tôi còn diễn được cả cảnh than vãn về sư sạt nghiệp vĩnh viễn của tôi và đưa được cả vài giọt nước mắt thật lên hai mắt.
Tại sao bọn Caltani lại phải chịu trả tiền?
Đây mới đúng là cái nút của tất cả câu chuyện, và cái phần trong kế hoạch của tôi mà trước hết là Marc, rồi sau đó là Lý và Lưu, và cuối cùng Miranda đều tỏ ra hết sức dè dặt không tin sẽ thành công được. Nhưng cuối cùng họ vẫn phải công nhận là tôi có lý.
Bọn Caltani sẽ phải trả tiền vì chúng không có chọn lựa nào khác. Câu nói công thức này trở thành truyền thống rồi. Muốn hiểu được điều này phải biết hoàn cảnh của chúng. Mà tôi thì biết: Từ tháng hai đến giờ, với một sự kiên nhẫn kinh khủng, Jimmy Rosen đã hết sức thu thập đến tối đa mọi thông tin về những địch thủ của tôi. Bọn Caltani, nếu chúng chưa có cả một vương quốc, thì cũng đã có không ít sở hữu trên trái đất này. Vào đầu tháng 8 năm 77, chúng nắm giữ được năm mươi mốt phần trăm "Con Voi Trắng của tôi ", cộng với một phần trăm sòng bạc bên cạnh, cộng với một chuỗi những quán bia và nhà hàng ăn ở New York, cộng với phần cổ phần trong ba hay bốn công ty xuất nhập khẩu (nhất là dầu ôliu), cộng với phần nửa vốn (cùng với một gia đình ở Chicago) hùn trong một sòng bạc ở Vegas và một sòng khác ở Bahamas.
Đối với chúng, không trả tiền Yarrow trước ngày mùng 8 tháng Tám vào lúc mười giờ sẽ là một cuộc tự sát, không thì ít ra cũng là một sự điên khùng.
Trước hết bởi vì chỉ đòi chúng tôi một số tiền phạt có bẩy mươi lăm triệu dolars, là hãng bảo hiếm đã tỏ ra biết điều lắm. Sự thật là trong giả thuyết hãng đi kiện, thì có thể chúng tôi sẽ bị kết án phải trả hơn thế nhiều lắm. Tiền phạt có thể do một quan tòa quyết định lên đến số tương đương với số tiền bị lừa đảo, nghĩa là một trăm năm mươi triệu. Chúng tôi khi đó sẽ phải nhả ra ba trăm triệu thay vì hai trăm ba mươi.
Sau đó ít nhất là một trong hai tên Caltani, nếu không phải là cả hai đứa sẽ đi tù. Tất nhiên là cùng đi với tôi, nhưng tôi không thấy có lý do gì là như thế chúng sẽ được an ủi hơn, mặc dầu tôi là một người vui nhộn rất đáng yêu!
Hậu quả thứ ba ít nhất cũng quan trọng không kém: Chúng sẽ bị cấm không được tham gia dưới bất cứ hình thức nào, về việc quản lý một sòng bạc. Như thế chúng sẽ bắt buộc phải rút khỏi không những Atlantic City, mà cả Vegas và Nassau. Vĩnh viễn không có khả năng trở lại nữa.
Hù dọa của tôi về sự can thiệp của bọn cớm liên bang là một điều bịp. Tôi chẳng có một chứng cớ nào, cả về vụ bắt cóc Baumer, lẫn những gì dính dáng đến việc lậu thuế trong các quán bia của chúng. Nhưng tôi biết trong cả hai việc này, chúng đều có một cái gì đó phải lo ngại. Bọn Caltani không biết tôi đã có được thông tin đến mức nào, và chúng hoàn toàn không muốn cảnh sát liên bang chú ý quá gần đến chúng.
Và cuối cùng, dù có phải trả tiền. Trong những điều kiện bi thảm mà chúng không thể tránh được. Thì chúng cũng còn cứu vớt được “cái chính” của chúng, Olliphan sẽ dùng hết mình để thuyết phục chúng, và Olliphan chính là người cố vấn tốt nhất của chúng. "Cái chính" đây là khả năng có thể phục hồi lại được. Như người ta nói, chúng phải cắt một cánh tay để cứu lấy cái đầu.
Chúng không có chọn lựa nào khác.
Chúng sẽ trả tiền như thế nào?
Tối hậu thư của Yarrow là vào ngày thứ năm mùng 4 tháng Tám lúc cuối buổi chiều, cho là sáu giờ tối đi. Việc trả hai trăm ba mươi triệu phải được thực hiện theo mệnh lệnh vào thứ hai tuần tới, trước mười giờ sáng. Kỳ hạn là tám mươi tám tiếng đồng hồ. Trong đó đã mất bốn mươi tám tiếng nghỉ cuối tuần là lúc chắc chắn, không dễ dàng gì để tìm ra được những số tiền mặt.
Bọn Caltani lại không có một trăm ba mươi triệu trong két. Vả lại, ai lại có thể có một số tiền mặt như thế? Theo những ước lượng tế nhị nhất của Rosen và Vandenbeng, thì trong một thời gian ngắn như vậy, chúng chỉ có thể huy động được từ mười đến mười hai triệu cũng đã nhiều lắm rồi. Đấy là hết mức.
Còn thiếu một trăm hai mươi triệu nữa.
Có ngân hàng nào có thể cho chúng vay được? Bởi vì trước hết phải giải thích cho chủ ngân hàng “Tại Sao" lại cần vội một số tiền lớn thế, mà trong ba ngày, kể cả ngày nghỉ cuối tuần? Không thể được, vay của những người cùng hùn vốn với chúng ở Nassau và Vegas chăng? Giả thiết rằng những người này có sẵn ngay một số tiền mặt như vậy đi nữa, thì liều thuốc có lẽ còn tệ hại hơn là căn bệnh. Thực ra giữa những nhà tài chính, không ai làm quà cho nhau cái gì bao giờ. Nhưng giữa các Gia Đình với nhau thì sự việc này lại dứt khoát là một thế cân bằng trong sự khủng bố! Phơi bày sự yếu kém của mình ra tức là tự kết án mình phải diệt vong.
Không, bọn Caltani chỉ còn một khả năng. Một khả năng duy nhất. Nhóm Thụy Sĩ.
Tôi biết tất cả về nhóm Thụy Sĩ. Và bởi vì chính tôi là cha đẻ ra nó. Hãy gọi tôi là papa đi.
Nhóm Thụy Sĩ mới xuất hiện trên thị trường vào tháng Tư vừa qua. Đây là một trong những cơ cấu đầu tiên mà tôi đã dựng lên trong việc chuẩn bị đòn trấn lột chúng - Caltani của tôi. Nhóm Thụy Sĩ ở tại Zurich, nó đại diện cho những quyền lợi về tài chính rất lớn, và đã chính thức ủy quyền cho hai người, một là Paul Hazzard[16], quốc tịch Mỹ, và một tên là Adriano Letta, người Ý. Hazzard và Letta, theo lời họ, là đang giữ những số vốn rất lớn muốn đem đầu tư vào thị trường Bắc Mỹ. Qua trung gian môi giới của Olliphan, họ hẹn gặp Jos Caltani, và đề nghị mua lại cái sòng bạc của hắn, ở bên cạnh Con Voi Trắng. Caltani từ chối - Cũng đã dự kiến thế. Và điều này không làm nản lòng “những đại sứ" của nền tài chính Thụy Sĩ. Họ trở đi trở lại đôi ba lần. Adriano Letta nói một thứ tiếng Anh dở đến phát khóc được, nhưng anh ta lại nói được tiếng Ý, thậm chí cả thổ ngữ vùng Sicile nữa. Anh ta làm tất cả để móc nối sợi dây liên lạc cá nhân với bọn Caltani và đã thành công trong việc này: Thậm chí người ta đã mời anh về ăn uống trong Gia Đình. Anh đã cùng với họ chia sẻ những sợi mì của tình hữu nghị vĩnh cửu và sau đó lại trở về Rome. Chuyện này xảy ra vào khoảng 20 tháng Bảy, nhưng một lần nữa vẫn tiếc là anh em Caltani đã khước từ những đề nghị của các thân chủ của anh, và xác định thêm rằng biết đâu đấy, nếu có một ngày nào đó...
Lúc đó cái bẫy đã được giăng ra.
Và bọn Caltani không thể làm gì khác được là đâm đầu vào đó thôi. Bị thời gian thôi thúc, và nhất là bị xô đẩy bởi một Olliphan hung dữ, chúng gọi điện cho Letta ở Rome. Lúc đó là mười giờ đêm ở New York ngày thứ năm mùng 4, nghĩa là bốn giờ sáng ngày thứ sáu mùng 5 ở Rome. Chúng báo cho Adriano biết là chúng đã quyết định chấp nhận đề nghị của anh ta, nhưng mà, theo lời chúng, việc cực kỳ cấp bách. Liệu anh ta có thẩm quyền bàn bạc giải quyết ngay được không? Liệu anh ta có thể bay ngay sang Mỹ được không? Cũng như mọi khi, Adriano làm theo rất chu đáo mọi chỉ thị của tôi: Anh ta làm ra khó khăn, lấy cớ là hầu như không thể nào ký kết được một việc quan trọng như vậy trong một thời gian ngắn ngủi tức cười như thế, cuối cùng rồi cũng chịu nhượng bộ trước những lời năn nỉ gần như hoảng hốt của bọn Caltani. Vào lúc sáu giờ năm mươi sáng ở Rome, anh ta trèo lên một chiếc máy bay đưa anh ta đến Paris vừa kịp để nhảy lên một chiếc Concorde của hãng Air France. Anh ta đến New York vào lúc sáu giờ ba mươi phút sáng (giờ của bờ biển phía Đông nước Mỹ). Và cuộc bàn cãi được tiến hành ngay tức khắc...
... Cuộc bàn cãi trong đó bọn Caltani đi đến mức là đề nghị biếu Adriano một triệu dolars hối lộ để anh thuyết phục những thân chủ của anh là ký kết việc mua bán, và ký kết ngay trong ngày hôm đó. Adriano nhận hối lộ (anh đã đưa lại cho tôi toàn bộ số tiền và tôi bỏ cho anh phần hoa hồng bình thường là mười phần trăm. Nhưng đây chỉ là một câu chuyện ngoài lề thôi) và anh đã thực sự làm cái việc thuyết phục những "thân chủ Thụy Sĩ" của anh. Anh gọi điện và nói chuyện rất lâu với Zurich, đưa hết lý lẽ này đến lý lẽ kia, trước mặt bọn Caltani ngồi cắn móng tay, bụng như lửa đốt.
Cuối cùng Adriano dập máy và cười với bọn Caltani: "Được rồi! Họ đồng ý". Lúc đó là mười giờ thiếu mười lăm sáng ở New York, tức là mười lăm giờ bốn mươi lăm ở Âu Châu. Letta xác định với bọn Caltani những điều kiện của việc mua bán: Nhóm Thụy Sĩ mua lại với giá bốn mươi triệu dolars những phần của bọn Caltani trong Con Voi Trắng, và với giá tám mươi triệu các phần ở sòng bạc bên cạnh. Một trăm hai mươi triệu tất cả. Ngoài ra nhóm Thụy Sĩ cũng sẽ lấy lại hai quyền cầm cố trên cả hai sòng bạc (năm mươi mốt phần trăm trong trường hợp của Con Voi Trắng). Số một trăm hai mươi triệu dolars này sẽ được trả dưới hình thức một ngân phiếu có chứng nhận vào sáng thứ hai mùng 8 tháng Tám lúc chín giờ ba mươi sáng. "Tôi không thể nào làm hơn được nữa - Adriano giải thích - Chúng ta sẽ ký các giấy tờ vào lúc đó". Lại phải qua một cuộc bàn cãi mới hết sức gay go với bọn Caltani mới lại xin được Adriano cho việc ký kết và giao tấm ngân phiếu sớm hơn một tiếng đồng hồ. Người ta có thể hiểu được cơn sốt của bọn Caltani, nếu nhớ rằng chúng phải có mặt trước Yarrow ở Newark, bờ phía bên kia vịnh Hudson trước mười giờ, không được sai một giây. (Thực ra ngày thứ hai, Adriano đã cố tình kéo dài sự việc đến mức đưa Jos Caltani đến bờ của sự điên loạn, và buộc hắn phải đi xuyên qua vịnh Hudson với một tốc độ sao băng, trong cơn hoảng hốt sợ đến chậm trước mặt Yarrow). Thôi thì báo thù được đến đâu thì cứ báo cái đã.
Bọn Caltani đã phải bán những gì để móc cho được cái số một trăm hai mươi triệu ấy?
Trước hết, chính cái sòng bạc của chúng. Chúng đã đầu tư vào đó tám mươi triệu và đã vay ba trăm hai mươi triệu - Nhóm Thụy Sĩ trả tám mươi và lấy lại quyền cầm cố. Bọn Caltani thiệt mất: Năm triệu (cộng thêm với một triệu hối lộ). Nhưng trong thực tế chúng mất hơn thế nhiều vì chúng đã phải bán lại dưới cái giá đúng của nó, một cơ sở kinh doanh do chúng tạo lập nên, và trong bốn tháng hoạt động (sòng của bọn Caltani mở cửa hai tháng trước Con Voi Trắng) đã tỏ ra có lãi suất lớn. Thật ra cơ sở này đáng giá hai mươi phần trăm hơn số vốn đầu tư khởi thủy. Vậy có thể ước lượng chúng đã mất hai mươi phần trăm của bốn trăm năm mươi triệu, tức là gần chín mươi triệu.
Bọn Caltani lại còn phải nhượng lại cả cái số năm mươi mốt phần trăm của chúng ở Con Voi Trắng nữa. Chúng lĩnh được bốn mươi, chỉ trả tôi có hai mươi mốt, chúng được mười chín.
Điểm cuối cùng này đã làm tôi tức điên người lên. Tôi đã làm đi làm lại hàng triệu lần những con tính, nhưng không làm gì khác được. Cái số mười chín triệu này là cái mồi của tôi dùng để che dấu lưỡi câu khổng lồ.
Thế còn tôi, Franz Cimballi ở Saint Tropez?
Bởi vì có một việc chắc chắn. Để khỏi gây ra một nghi ngờ nhỏ nào cho bọn Caltani, nhất định tôi cũng phải trả phần của tôi. Mà trả thật sự kia, chứ không thể trả bằng giấy tờ được. Bởi vì, một mặt bọn Caltani có thể thừa sức kiểm tra những thao tác của tôi, mặt khác tôi phải đối đầu với một tên Yarrow không phải là một bù nhìn.
Vậy tôi cũng phải sùy ra một trăm triệu dolars. Và trong tám mươi tám tiếng đồng hồ (nhưng với một lợi thế to lớn hơn các địch thủ của tôi là tôi chờ đợi sự cố ấy, và từ hai mươi hay hai mươi lăm tuần lễ nay rồi).
Sáu mươi lăm triệu dolars là từ người Thổ Nhĩ Kỳ đưa đến. Anh ta đã mua lại những phần của tôi ở Con Voi Trắng một cách rất chính thức. Chỉ bằng một cú điện thoại và trên danh nghĩa tình bạn lâu đời của chúng tôi (A! Ha! Ha!). Vả lại sáu mươi lăm triệu dolars là cái giá thật vào tháng 8 năm 77 của bốn mươi chín phần trăm những cổ phần của một sòng bạc sau hai tháng hoạt động với những kết quả quá mỹ mãn.
Ba mươi lăm triệu nữa, cũng rất chính thức, là từ chỗ tôi bán cho Lý và Lưu những quyền lợi của tôi trong hai kinh doanh mà tôi đã tạo lập ra cùng với họ: Safari, và Quần Vợt Trên Trời. Thực ra, đã từ đời tám kiếp nào tôi không còn một tý quyền lợi nào trong cả hai kinh doanh đó nữa. Nhưng nào ai biết được ngoài hai ông con trời của tôi và tôi ra. Cũng như từ thuở nào đến giờ trong những trường hợp như vậy, trong cơ cấu tài chính của cả hai kinh doanh, người ta đã sử dụng rộng rãi những hội bình phong. Tìm lại được dấu vết của tôi trong một cái rừng hội vô danh lại có cả người nước ngoài tham gia như vậy thì ít nhất cũng phải mất hàng năm nữa. Tôi dám đánh cuộc mà không sợ thua, là trong lúc này bọn Caltani còn có những chuyện khác trong đầu hơn là đi tìm hiểu xem làm cách nào mà tôi lại trả nổi được cái phần của tôi.
Ngày thứ hai mùng 8 tháng tám 1977, vào lúc chín giờ bốn mươi tư phút, tôi đã có mặt trước Yarrow với hai ngân phiếu có chứng nhận, một của người Thổ Nhĩ Kỳ, và cái kia của Lý và Lưu. Bọn Caltani cũng đã ở đó, giơ lên một ngân phiếu có chứng nhận của những thân chủ của Letta, cộng thêm với mười triệu tiền túi nữa của chúng. Và tôi phải công nhận là lúc đó chúng tôi trông thật giống những thằng ngốc trứ danh: Y hệt như những đứa trẻ bị bắt quả tang ăn trộm táo và buộc phải đến nhận tội. Yarrow xem xét các ngân phiếu: Đủ số. Hai trăm ba mươi triệu dolars. Yarrow cười gằn khinh bỉ, và có thể là cũng tiếc nữa. Chắc chắn là nếu chỉ tùy ở hắn, thì hắn muốn là tất cả câu chuyện này phải được đưa ra trước tòa án kia.
Hắn lại nói một lần nữa:
— Nhưng tôi chỉ thi hành những lệnh mà người ta đã ra cho tôi. Các ông đã thoát được tốt đấy.
Rồi với một dáng điệu có vẻ ghê tởm hơn bao giờ hết, hắn đưa cho chúng tôi những tài liệu trong đó hãng Getchell và Harkin bảo đảm với chúng tôi là sẽ ngừng hết mọi truy tố. Tóm lại là một giấy chứng minh quyết định xác nhận anh em Caltani và tôi là những mẫu mực về tính trung thực và đạo đức tài chính.
Cuộc hội kiến với Yarrow kéo dài không đến hai mươi phút. Larry Caltani thu xếp để đi ra cùng một lúc với tôi. Dù rằng nếu tôi có với hắn chỉ một tý xíu cảm tình thôi, mà đây lại không phải là như thế, thì vai trò của tôi trong tấn hài kịch này buộc tôi cũng phải làm ra bộ dằn mặt hắn. Và tôi đã không bỏ lỡ một dịp này. Vả lại, vượt qua tấn hài kịch này, tôi cảm thấy ghê tởm những gì vừa xảy ra. Sự kích động đã nâng đỡ tôi trong những tháng cuối cùng này bỗng sụp đổ nhanh chóng. Mặc dù đó là kết quả của một kế hoạch mà tôi đã nung nấu lâu ngày, dù sao tôi vẫn thấy mình phải đứng trước mặt một Yarrow, Người Cảnh Sát Thanh Liêm và Nghiêm Khắc, trong cái tư thế khó chịu và nhục nhã của một tên lừa đảo, buộc phải trả giá tội ác của mình. Tôi không thích như thế một tý nào.
— Phiền quá, hả?
Có lẽ đây là điều tệ hại nhất: Bây giờ lại có một tên Caltani bày tỏ cảm tình với tôi nữa! Bằng một động tác rất Âu Hóa, hắn lại còn cầm cánh tay tôi nữa.
Tôi đã gạt ra một cách thật sự giận dữ không phải giả bộ nữa:
— Trong hai trăm năm sắp tới, tôi càng nhìn thấy cái bản mặt ông ít chừng nào, tôi càng vui lòng chừng ấy.
— Ông sẽ không nghe nói đến chúng tôi nữa, Cimballi.
— Tốt hơn cả cho ông là như thế đó. Đừng quên là tôi vẫn còn giữ những hồ sơ về Baumer và những chuyện lậu thuế.
Những con mắt đen của hai anh em chĩa vào tôi.
— Cứ đưa nó ra. Cimballi, thì anh sẽ là một người chết.
— Tôi sẽ không đưa nó ra chừng nào mà các anh đi khuất mắt tôi đi - và tôi nói thêm - Chừng nào mà tôi vẫn mạnh khỏe.
Những tên vệ sĩ của bọn chúng đi gần lại, Larry Caltani chìa tay ra cho tôi. Hắn nói:
— Để chứng tỏ sự hòa bình.
— Thôi xéo đi.
Chúng lên ngồi trên chiếc xe dài và đen của chúng và đi về phía chiếc cầu George Washington trên Hudson.
Còn về phần tôi, tôi cứ nhẩn nha. Tôi phải đi mất hơn hai tiếng đồng hồ mới về đến Manhattan. Tôi chỉ trở về khách sạn Pierre vào lối mười ba giờ. Tôi gọi điện cho Sarah ở San Francisco. Tôi nói với cô ta là mọi việc êm đẹp cả rồi, là đã xong hết. Chẳng bao lâu nữa chúng tôi sẽ đoàn tụ với nhau, hai đứa trẻ, cô ta và tôi. Tôi dập máy và quay lại đối mặt với ông ta.
Ông đang mút mát một chiếc kem. Nhưng cũng bằng lòng ngừng một lát:
— Ba cái đồ kem Mỹ này chẳng ra làm sao cả. Tính toán cho cùng, còn không bằng cả mấy cái thứ kem mứt bẩn thỉu của Yémen nữa.
— Nói đến tính toán, thì nào chúng ta thử tính một chút xem sao?
Ông đưa tôi xem cái ngân phiếu hai trăm ba mươi triệu dolars có chứng nhận, mà Yarrow mới đem lại cho ông một tiếng đồng hồ trước đây. Ông cười.
— Đúng. Tôi nghĩ là đã đến lúc rồi đấy.
[16] Đó là người đi tìm mỏ dầu lửa, gốc Texas, đã giới thiệu cho tôi cái tên của Henry Chance.