Ở một phía bàn: Vandenberg, Roser, Marc Lavater và tôi. Phía bên kia không phải hai anh em Caltani mà sự vắng mặt làm cho ai cũng ngạc nhiên và rõ ràng là chúng không muốn ra mặt một cách chính thức. Phía bên kia là Olliphan và hai người đàn ông nữa, mà một người là một luật sư kinh doanh Mỹ gốc Ý. Người thứ hai ngồi cạnh Olliphan, tạm gọi tên là Weisman. Và người này, trước khi cuộc họp chưa chính thức bắt đầu, do Olliphan đến chậm, Jimmy Roser đã vừa chuyến cho tôi một mảnh giấy gấp tư: "Weisman, hình nhân thế mạng của bọn Caltani trong nhiều vụ kinh doanh. Người cũ ở Vegas, đã làm quản lý sòng trong mười lăm năm. Đã bị rút giấy phép. Rất ghét Olliphan. Nguy hiểm". Cũng như mọi khi trong những trường hợp như vậy, tôi vò nát tờ giấy thông báo và đốt trong cái gạt tàn thuốc lá ngay dưới mắt của Weisman. Hắn đeo kính đen, nhưng cũng không làm bớt được những ánh sắc nhọn của đôi mắt hắn.
— Khi nào ông muốn, thưa ông Cimballi - Olliphan cười nói với tôi.
Philip Vandenberg rút từ trong cặp tài liệu ra những giấy tờ chứng nhận, là do sự nhượng lại của những người hợp tác cũ của tôi ở Macao, hiện nay tôi là chủ sở hữu duy nhất của Con Voi Trắng. Anh trải các giấy tờ ra trên mặt bàn rồi đẩy sang phía trận địa thù địch. Im lặng hoàn toàn, trong khi lần lượt theo thứ tự, Olliphan rồi người luật sư Mỹ gốc Ý, và cuối cùng Weisman xem xét các giấy tờ về cuộc thương lượng của tôi với Miranda. Olliphan là người đầu tiên phát triển ý kiến.
— Tôi rất vui mừng thấy rằng những người hợp tác Tàu cũ của ông đã chấp nhận đề nghị của ông muốn mua lại phần của họ.
— Vụ cháy này làm cho họ lo ngại. Việc này quá sức họ. Họ không thích những sòng bạc cứ bị cháy như thế.
— Nhưng ông đã nói với chúng tôi là hãng bảo hiểm đã kết luận vụ cháy là do rủi ro.
Đến lượt Jimmy Roser hoại động, và trình bày những bản photocopy báo cáo của những người điều tra của hãng bảo hiểm, cùng một bức thư mà tôi nhận được sáu ngày trước, vào ngày 24 tháng ba, của Jack Getchelle, tổng giám đốc hãng Getchelle and Harking New Jersey Insurance Company. Trong báo cáo, những người điều tra kết luận là tai nạn rủi ro (cháy cầu chì gây ra bởi một máy xu) không có trách nhiệm của ban bảo vệ sòng bạc. Trong bức thư, Getchelle báo cho tôi biết là ông ta sẽ - như đã ghi trong hợp đồng - tiến hành việc bồi thường tất cả các thiệt hại do lửa và sự can thiệp của lính cứu hỏa gây ra. Nhưng ông ta cũng nói rằng việc đánh giá những thiệt hại đó chưa hoàn tất, và tổng cộng số tiền bồi thường sẽ vào khoảng một trăm năm mươi triệu dolars. Trong khi chờ đợi ông ta đã chuyển cho ngân hàng ở Philadelphie một số tiền là bảy mươi lăm triệu, có giấy báo kèm theo thư, để nhờ đó mà chúng tôi có thể cho tiến hành ngay việc sửa chữa. Olliphan nói:
— Thân chủ của tôi, ông Weisman, ngày hôm qua còn lo ngại về chuyện giải quyết vấn đề bảo hiểm này. Tôi dám chắc, hôm nay ông ta đã được yên tâm rồi.
Tôi liếc nhìn Weisman. Anh ta có dáng hoàn toàn cóc cần gì đến cuộc trao đổi của chúng tôi. Mà thực sự chỉ thuần túy là một màn hài kịch. Olliphan và bọn Caltani là những người đầu tiên sau tôi được thông tin về ngọn đèn xanh đã được hãng bảo hiểm bật lên. Bởi vì ngọn đèn xanh ấy là điều kiện tiên quyết cho cuộc họp hôm nay. Nhưng cũng chỉ là để tôn trọng các hình thức thôi. Và nếu không một ai trong những người ngồi ở bàn này bị lừa bịp thì chúng tôi cũng vẫn cứ làm ra bộ tin đây là cuộc thương lượng bình thường.
Tiếp tục đi rất nhanh. Tôi ký tên dưới một giấy đề ngày 25 tháng Hai 1977, chứng nhận tôi bán cho Weisman bốn mươi chín cổ phần của Con Voi Trắng, Weisman cũng ký. Tôi nhận một ngân phiếu bốn mươi chín triệu dolars. Người ta làm các thủ tục. Mọi cái đều hợp lệ. Weisman và tôi bắt tay nhau.
Thế rồi, theo như đã hợp đồng, Vandenberg và Roser ra về trước. Tôi và Lavater ở lại ngồi đối mặt với ba người.
Trong giai đoạn thứ nhất, ngay sau khi biết quyết định chính thức của hãng bảohiểm, và định ngày cùng những thể thức của cuộc họp hôm nay, Olliphan đã chống lại sự có mặt của Lavater trong phần thứ hai của cuộc thương lượng. Tôi đã cương quyết từ chối không chịu bàn cãi nếu không có mặt của người cố vấn Pháp của tôi.
— Tôi không có một bí mật nào đối với ông ta. Ông ta biết hết về các công việc kinh doanh của tôi. Và nếu có chuyện gì xảy đến cho tôi...
— Trời đất, ông sợ chuyện gì sẽ xảy đến cho ông?
— Tôi có thể bị một tai nạn cũng rủi ro như vụ cháy Con Voi Trắng chẳng hạn. Ông Lavater sẽ đến họp.
Và anh đã đến, im lặng nhưng có mặt. Và sự có mặt của anh dường như đã làm cho người luật sư đồng nghiệp của Olliphan bực tức, đến nỗi hắn đã kéo riêng Olliphan ra một góc buồng và cả hai thì thào nói chuyện với nhau. Olliphan rất bình tĩnh và tươi cười, cuối cùng đã làm dịu được người đồng nghiệp của anh ta (quả là Olliphan có một khả năng thuyết phục cao hơn rất nhiều so với trung bình), cả hai lại trở lại bàn, là nơi mà Weisman không rời khỏi.
— Thôi chúng ta làm cho xong việc đi, ông Cimballi. Ông đã nhận được bốn mươi chín triệu dolars để đổi lấy bốn mươi chín phần trăm của Con Voi Trắng. Chúng ta còn hai việc nữa: Một là lời hứa không thể thay đổi được của ông, chuyển đến Panama, vào ngân hàng...
Tôi cố làm ra bộ giả đò không hiểu.
— Ba mươi à?
Olliphan cười:
— Bởi vì theo những điều khoản đã thỏa thuận của ông với... ai mà biết ông đấy.
— Bọn Caltani, để khỏi nêu tên họ ra.
Tôi nháy mắt cho Marc:
— Một cặp bài trùng lưu manh. Nói qua thế cho biết. Anh phải xem những cái bản mặt của chúng mới thấy.
— Đúng, hình như thế. - Marc trả lời, phớt như không - Người ta có nói với tôi về chúng còn tệ hơn là đáng treo cổ nữa kia.
Olliphan im re. Vẫn tươi cười hơn bao giờ hết. Tôi chắc chắn rằng chính anh ta cũng đang thích thú về những câu nói của chúng tôi. Nhưng rõ ràng là anh bạn luật sư thì không thấy thích gì cả. Anh ta sưng mặt lên, còn Weisman thì vẫn cứ xa vời:
— Không được nêu tên lên - Ông bạn luật sư nói.
Olliphan tiếp tục như không có gì xảy ra cả:
— Vậy thì theo các điều khoản đã thỏa thuận, là sau khi ký bản hợp đồng chính thức, ông sẽ hoàn lại cho người mua số tiền chênh lệch giữa giá chính thức và giá thực. Giá chính thức là năm mươi mốt, giá thực là hai mươi mốt. Chênh lệch: Ba mươi. Ông Cimballi, ông sẽ nhận được thực sự, chứ không phải là chính thức nữa: Mười chín triệu hôm nay, và hai triệu nữa ngày mùng 4 tháng tám, khi nào ông thực hiện lời hứa không thể thay đổi của ông là nhượng hai phần trăm cuối cùng để cho khách hàng của tôi, ông Weisman trở thành cổ đông đa số của sòng bạc có tên Con Voi Trắng đã nói ở trên.
Anh ta nói tất cả những điều đó với một tốc độ như điên. Đấy, thật rõ ràng nhé: Anh ta cũng vậy, đang thích thú như trong một trò chơi. Tôi nói một cách rất ngọt ngào:
— Tôi không hoàn toàn tán thành. Tôi muốn hai mươi triệu ngay bây giờ, thêm một triệu vào ngày 4 tháng tám.
Tôi có một lý do chính đáng để yêu cầu như vậy: Lý và Lưu là những người bạn, nhưng tôi không thể để cho họ phải chờ đợi về việc hoàn lại họ số tiền hai mươi triệu mà họ đã cho tôi vay để tôi có thể trả cho Miranda. Chỉ riêng cái việc họ không đòi tiền lãi đã là một cử chỉ hữu nghị rất lớn rồi (Tôi có đề nghị sẽ trả họ một triệu dolars tiền lãi vào ngày 4 tháng tám, nhưng họ đã từ chối không nhận).
Ông bạn luật sư của Olliphan khẳng định một cách mạnh mẽ:
— Không có vấn đề đó. Mười chín bây giờ, và hai vào ngày bốn tháng tám.
Tôi gật đầu về phía Marc. Ông mở cái cặp đựng tài liệu của ông và lấy ra mấy cặp bánh mỳ kẹp phó mát và dăm bông cùng một phích cà phê nóng. Tôi giải thích:
— Chúng tôi sẽ không rời khỏi nơi đây trước khi có số hai mươi triệu ấy. Và chúng tôi có đầy đủ thì giờ. Ông thích thứ nào, ông Olliphan, dăm bông hay phó mát?
Lần này, thì đến lượt Olliphan kéo anh bạn của anh ta vào góc phòng. Thì thào, rồi trở về bàn.
— Đồng ý hai mươi - Olliphan nói.
Nhưng tôi có cảm giác là cả anh ta cũng đã bắt đầu sốt ruột. Có lẽ tôi đã đi hơi xa mất một chút xíu rồi. Phần còn lại diễn ra không có sự cố gì khác. Tôi ký lời hứa bán hai phần trăm bổ sung vào ngày 4 tháng tám, kèm theo điều kiện là Con Voi Trắng sẽ mở cửa hoạt động vào ngày 4 tháng sáu như dự định. Tôi giải quyết với Olliphan những thủ tục về việc chuyển hai mươi chín triệu dolars vào một trương mục có đánh số của một ngân hàng ở Bahamas. Từ đó chắc tiền lại sẽ được chuyến đến Panama, hoặc đến một thiên đường về thuế má nào đó. Và thế là xong.
Chúng tôi ra về trước, Marc và tôi. Cuộc họp đã diễn ra trong một căn phòng thuê cả ngày của khách sạn Drake, ở góc Phố 56 và Park Avenue. Khách sạn Pierre cách đó không tới một cây số. Đi độ hai trăm bước, tôi hỏi Marc:
— Anh có hiểu tại sao tôi muốn anh có mặt ở đó không?
— Olliphan chứ gì?
— Đúng. Cảm tưởng của anh thế nào?
— Kỳ cục. Nói thế nào nhỉ? Ở anh ta có một cái gì buông thả, gần như là một thứ "ông cóc cần" khá lạ lùng đối với một người là cố vấn của một Gia Đình. Và hắn đã giúp đỡ cậu hai lần: Một lần thuyết phục tay luật sư kia để tôi ở lại dự, và nhất là trong cái chuyện hai mươi triệu chứ không phải mười chín. Không có hắn, thì cái trò bịp của cậu không thành công được. Kể cả có hay không có bánh mỳ và cà phê.
Và Olliphan cũng đã tiếp tay cho tôi trong cuộc họp ở Harrison, thuyết phục bọn Caltani không có gì phải lo ngại, là có thể nhận ba yêu sách của tôi. Marc nói tiếp giống như kiểu anh đang suy nghĩ ra lời vậy:
— Đó là cái kiểu "ông cóc cần" giống như của một người biết rằng mình sắp chết vì một ung thư hay vì bất cứ một bệnh nan y nào khác. Nếu không thì là anh ta đang chơi một cái trò kỳ lạ, không hiểu được. Và tôi không nhìn ra anh ta định đi đến đâu.
— Có thể là chuyện này có một mối liên quan nào đó với Korber và Nam Phi cũng nên.
Tôi nắm lấy tay Marc, để giữ anh lại:
— Marc, cái tay chủ ngân hàng lai da trắng ở Cap, Baltazar ấy. Bình thường ra, thì anh ta phải tiếp xúc với Roser, nếu anh ta tìm được cái gì đó về Olliphan...
Muốn đi bộ về khách sạn Pierre, chúng tôi đã đi một đoạn ngắn trên Madison Avenue, rồi quẹo trái. Tiffany’s ở phía trái chúng tôi, trên bờ hè bên kia đường. Tôi đứng dừng lại.
— Tôi đã yêu cầu Baltazar nói cho tôi hay là Olliphan có định di cư sang ở với bọn mọi Nam Phi không? Mang hết võ khí và hành lý đi, chỉ để lại bà vợ thân yêu mà tên thời con gái là Caltani, và có lẽ cũng sẽ cuỗm theo cả một ít tiền lẻ vay của hai ông anh vợ nữa. Thế mà không thấy Baltazar trả lời và việc này làm tôi khá phiền lòng.
— Thế cậu muốn mình sang mắc cổ cái tay chủ ngân hàng lai này à?
— Ừ. Nhưng trước hết anh hãy qua gặp Người Thổ Nhĩ Kỳ ở Luân Đôn đã. Anh biết hắn đấy. Hắn là một người bạn của tôi, nhưng đồng thời cũng là một thằng rác rưởi tồi tệ nhất có mặt ở trên cõi đời này. Nếu có một cái gì thối nát trong cái tên Baltazar và có thể bắt nó phải mở mồm ra nếu người ta đem khua khuấy trước mũi hắn, thì Người Thổ Nhĩ Kỳ chắc phải biết. Vậy anh đi gặp Người Thổ Nhĩ Kỳ ở Luân Đôn đi, và hỏi hắn xem làm cách nào để có thể ép buộc tên Baltazar phải nói. Sau đó, anh hãy lao sang Cap.
Tôi đi ngang qua Phố 57 Đông.
— Và anh nói với Người Thổ Nhĩ Kỳ là sang năm, tôi sẽ trả tiền cho hắn. Mười phần trăm của tất cả những số tiền mà tôi có chứng cớ là Olliphan đã chuyển từ Mỹ sang Nam Phi.
— Thế nếu Olliphan chuyển một tỷ đồng thì cậu tính thế nào?
— Olliphan không thể ăn cắp của bọn Caltani đến một tỷ đồng được. Mà đấy là nếu hắn có ăn cắp của bọn chúng kia.
Đến đây, tôi bước vào nhà hàng Tiffany’s. Tôi hỏi họ xem, may ra họ có trong cửa hàng một con voi bằng vàng khối không? Họ lạnh như tiền.
— Lớn bằng bao nhiêu thưa ông?
Tôi giang hết cỡ hai cánh tay ra như kiểu các anh lính thủy đánh tín hiệu từ một tàu này sang tàu khác. Rồi lại chập lại cho đến khi hai lòng bàn tay chạm nhau. Cuối cùng giữa ngón cái và ngón trỏ của một bàn tay, tôi chỉ cỡ lớn của con voi mà tôi muốn: Hai phân rưỡi.
— Ông có cái đó không?
— Có.
— Thế cũng như vậy mà bằng kim cương?
Họ có thể có trong bốn ngày nữa. Tôi để lại danh thiếp của tôi và một ngân phiếu một trăm ngàn dolars. Nghĩa là gần một phần năm tất cả những gì mà tôi còn. Chúng tôi đi ra bằng cửa mở ra Đại lộ 5. Marc hỏi tôi:
— Cậu quyết định đeo hoa tai đấy à?
— Con bằng vàng là để cho Ute Jenssen ở Luân Đôn. Cô ta sẽ thuyết phục thằng bồ của cô, nghĩa là tên Người Thổ Nhĩ Kỳ ấy, để hắn phải giúp tôi cái việc mà tôi yêu cầu hắn. Cùng lắm thì phải cho cái thằng mắc dịch ấy một trận. Còn con kia là để cho Sarah. Anh Marc?
— Ừ, cái gì?
— Anh có đi Cap thì phải coi chừng nhé. Chúng ta không biết cái thằng Olliphan này đang chơi cái trò gì. Tôi không thể đích thân sang Nam Phi được vì tôi sợ bọn Caltani cho người theo dõi tôi, cũng có thể theo dõi cả anh nữa.
— Đồng ý.
Chúng tôi gần đến khách sạn Pierre. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Tôi muốn nhảy như cái tên tôi vậy.
— Anh Marc!
— Ừ, hừ...
— Tôi sắp thắng trận rồi.