Sòng Bạc

CHƯƠNG 22

Trong tất cả các phim phiêu lưu mạo hiểm loại khá, vào những giây, những phút mà vai chính sẽ phải lao lên xung phong vào một pháo đài không thể đến gần và đặc biệt không thể hạ được, thì nhất định thể nào cũng phải có một cảnh người ta thấy vai nam chính, bình tĩnh và hiền hậu làm một pha du dương mơn trớn với vai nữ chính trên một nền sáng trăng hay mặt trời lặn.

Sarah cười gằn

— Và em là vai nữ chính phải không?

— Em, Marc Andréa và Heidi. Đây là một vai ba người đóng.

Tôi đã rời khỏi New York như một cơn gió bằng chiếc máy bay thứ nhất đi California vào tối hôm mùng ba tháng ba, mấy giờ sau cuộc họp thượng đỉnh của tôi với bọn Caltani. Ngoài các lý do khác ra, đây cũng là cách tốt nhất để tránh những cuộc bàn cãi không dứt với Lavater, Rosen, Lupino và Vandenbergh. Tôi chỉ dùng một cú điện thoại ngắn để báo tin cho họ là tôi chẳng có gì để báo cả. Họ không lấy gì làm thích thú về sự ngắn gọn của tôi và điều này còn làm cho họ lo ngại nữa. Tôi đã trả lời họ “Hãy cho tôi vài ngày nữa”!

Sarah nhìn tôi đăm đăm:

— Tình hình xấu đến thế kia à, anh Franz.

— Có thể còn xấu hơn thế nữa kia. Anh có thể bị ung thư lan toàn thân, Heidi có thể đá gẫy xương ống chân của ông tổng thống Mỹ, Marc Andréa có thể lên quai bị và em có thể muốn vào một nhà tu kín.

— Về chuyện nhà tu kín thì có thể chờ được. Nhưng bây giờ hãy đến hôn em đi, tốt cho anh đấy.

Tôi tuân lệnh, quả nhiên thấy thư dãn hẳn ra. Đến mức tôi lại tái diễn lại nhiều lần, cách nhau định kỳ, trong ba ngày sau đó. Và chỉ làm có một việc ấy là cùng đi dạo chơi ở San Francisco cùng với cô gái người Ireland của tôi và hai đứa trẻ. Lý và Lưu chứa chấp chúng tôi thì lại đi vắng. Họ sang Pháp, thực ra thì đi Monaco, để thử nghiệm phát minh cuối cùng của họ, một thứ xe đi khảo sát dưới mặt bể, một thứ máy móc kỳ lạ có thể đi mò những kim loại mà ai cũng biết là nằm chất đống cả dưới đáy các đại dương, chỉ chờ có họ.

— Franz, anh có biết là có bao nhiêu vàng ở bể không? Chỉ tính dưới dạng keo thôi, khoảng chín triệu tấn đấy.

— Mấy thằng Tầu khùng này, các cậu định đi lọc nước của tất cả các đại dương phỏng? Các cậu định làm giàu bằng cách ấy đấy à?

— Chúng tôi đã làm giàu rồi, thưa đồng chí, giàu đến mức không thể giàu hơn được nữa. Đây là chúng tôi chỉ muốn tiêu khiển môt tý thôi.

Họ trở về San Francisco vào ngày mùng 1 tháng ba. Đúng vào lúc tôi đã bắt đầu sốt ruột chờ họ. Đối với tôi, đi California ngoài cái việc là tìm về gia đình nhỏ của tôi, còn có cái lợi là làm cho tôi lùi vài bước để nhìn cho rõ. Tôi muốn được ở một mình để có thể ung dung nung nấu thêm cái mầm ý kiến của tôi. Trong những hoàn cảnh khác, thì có lẽ tôi đã trốn về Saint Tropez về căn nhà La Capilla, nơi tôi ra đời, nơi duy nhất trên thế giới này mà tôi cảm thấy thực sự là ở nhà mình. Tôi không về đấy được vì người ta đã cấm tôi không được ra khỏi biên giới cùng với Heidi, mà lúc này hơn bao giờ hết, tôi không muốn xa nó. Tôi đành phải bằng lòng ở San Francisco vậy và cố dùng thời gian này một cách có ích, xa những cố vấn của tôi, chắc chắn là sẽ không để cho tôi yên và sẽ bám riết tôi để kịch liệt chứng minh cho tôi biết tôi đã điên không thể chữa được nữa rồi. Tôi phát triển cái mầm ý kiến của tôi, tôi đã làm cho nó trở thành một cái gì mà nhìn từ xa, qua một màn sương dầy, gần giống như một chiêu võ chống lại vụ tống tiền mà tôi là nạn nhân. Lý và Lưu là những người đầu tiên được nghe tôi trình bày kế hoạch của tôi. Mà vì lẽ, tôi rất cần đến họ. Tôi giải thích cho họ những dự kiến của tôi.

Im lặng.

Họ không cười một tý nào.

Mới mấy phút trước, với một thứ hài hước mê sảng mà chỉ họ có, họ đã trình diễn cho tôi xem cái xe mắc dịch dùng để sàng cá voi của họ. Cái xe trông vừa giống một con châu chấu, vừa giống một chiếc xe hơi đời mới nhất mà người ta đã lấy máy ra và thay bằng những bàn đạp. Hai người cắt nghĩa cho tôi hiểu là chỉ riêng việc các sông ngòi chảy ra bể, mỗi năm đã có đến ba tỷ rưỡi các thứ kim loại tích tụ lại và cứ như thế từ khi trái đất là trái đất, nghĩa là cũng khá thời gian rồi. Họ còn giải thích thêm là chỉ cần nhiều lắm là sáu trăm triệu cái xe giống như cái của họ và độ sáu hay bảy tỷ năm nữa thì có thể trở thành những ông vua của các thứ kim loại hiện có, chưa nói đến những thứ kim loại mà người ta chưa biết.

Bây giờ họ không cười một tý nào nữa. Họ ngừng bặt ngay những trò hề của họ, trong một giây đồng hồ lại trở lại là những nhà kinh doanh lạnh lùng và có phương pháp khi hoàn cảnh bắt buộc (cả hai người cộng lại có gần ba trăm triệu dolars).

— Chuyện ấy không thành công đâu, Franz. Đó là cái đòn trấn lột gàn dở nhất mà... - Lắc đầu tiếp - Thực ra là quá gàn dở. Không thể thành công được đâu.

— Nhưng đó là hy vọng duy nhất của tôi, các anh có công nhận thế không?

— Thôi bỏ đi. Hãy bán năm mươi phần trăm của Con Voi Trắng cho bọn Caltani, cầm lấy hai mươi triệu mà chúng trả, rồi đi nơi khác đi.

— Thà chết còn hơn. Vả lại, bọn chó đẻ đó đòi năm mươi mốt chứ không phải năm mươi phần trăm. Chúng nó không ngu đâu. Chính tôi trục người Tầu ra trước đã, rồi chúng mới xông vào sau. Không, tôi không có chọn lựa nào khác. Các anh phải giúp tôi thuyết phục Miranda. Các anh quen cô ấy, cô ấy nghe các anh và có lẽ không cho người cắt tôi ra thành lát mỏng ngay tức khắc.

— Hay là cả ba chúng ta sẽ được bơi trong Biển Đông cùng với lũ cá mập. Franz, cứ giả thiết cho rằng Miranda chấp nhận đi, thì hễ có một sơ xuất nhỏ nào trong cái kế hoạch điên cuồng của cậu, là cậu sẽ ở trong vị trí thiểu số với Con Voi Trắng, vì cái bạn Caltani của cậu sẽ là những cổ đông đa số. Thêm nữa chúng lại sở hữu cả trăm phần trăm cái sòng bạc bên cạnh cái của cậu. Sẽ dễ dàng đoán ra được chúng sẽ làm gì. Chúng sẽ hợp hai sòng lại làm một và cậu chỉ còn không đến một phần tư số cổ phần nữa thôi. Từ đó trở đi, chúng sẽ thủ tiêu cậu một cách thật nhẹ nhàng. Giữa cái số tiền phải hoàn trả cho các ngân hàng và tiền đầu tư mới mà chúng đề ra, cậu sẽ không được sờ đến một xu lãi nào trong ba mươi năm. Thế là tiêu, Cimballi.

Họ tưởng dạy cho tôi được một cái gì mới chăng? Tôi hoàn toàn không có một ảo tưởng nhỏ nào về số phận mà các Nhà Kinh Doanh Đáng Kính dành cho tôi. Tôi nói:

— Thêm lý do ấy để phải thử làm một cái gì khác chứ. Những tên ấy đã trấn lột tôi, tôi muốn trấn lột lại chúng như chưa bao giờ chúng bị đến thế. Tôi nghĩ rằng đã tìm ra được cách.

Muốn hiểu được những lý do đã đưa Lý và Lưu tham gia vào cái trò nhào lộn của tôi thì phải biết rằng tôi quen hai ngưòi Tầu ở San Francisco này từ những ngày đầu của tôi và của họ. Vào thời ấy tôi đã giúp họ một việc suýt nữa làm tôi phải trả giá đắt. Họ đã thu hoạch được một phần lớn gia tài của họ hiện nay là nhờ vào cái số sáu mươi triệu dolars, mà do sự lương thiện cố hữu của tôi, tôi đã đưa trả họ như một mâm cỗ bày sẵn. Hai năm trước đây, khi tôi lâm vào một cuộc khủng hoảng họ không giúp tôi được vì họ bị kẹt bởi những cuộc đầu tư mới của. Nhưng ngày nay thì khác, họ có đầy đủ khả năng để cứu giúp được tôi. Không cần nói đến tình bạn chân thành gắn bó chúng tôi. Trong những rừng rậm của tài chính, tình bạn không có một giá trị thương mại nào cả, họ rất yêu mến tôi và cảm thấy có một thứ nợ đối với tôi. Nhưng biết rõ họ như tự biết chính tôi tôi lại tin là có lẽ cuối cùng, chính cái tính chất ngông cuồng nếu không nói là rồ dại, kế hoạch của tôi đã làm cho họ say mê.

Bởi vì họ gật những cái “đầu con trời” của họ và nói:

— Việc đầu tiên phải làm là nói chuyện với cái tên lùn, em họ của Miranda đó. Anh gọi tên hắn là gì nhỉ?

Caliban. Anh đã đến gặp chúng tôi ở San Francisco ngày mùng 8 tháng 3, tất nhiên là có kèm theo không thể nào thiếu được cả cái bà vợ tóc vàng của anh. Anh ta nôn nóng, nghi ngờ và cũng hơi lo sợ nữa. Trong những ngày gần đây, anh đã chứng kiến toán điều tra viên của hãng bảo hiểm sục sạo kiểm tra đến chân tơ kẽ tóc những gì còn lại của Con Voi Trắng. Khi tôi nói cho anh biết rằng vụ cháy là do sự cố tình gây ra, rằng tôi có chứng cớ chắc chắn, tiếc thay không phải chỉ một mình tôi có những chứng cớ đó, cuối cùng tôi đang ở trong một tình thế rất xấu, thì bộ mặt của anh ta vốn đã lầm lỳ bây giờ trở nên rõ ràng là dữ tợn. Anh ta nói:

— Tôi cũng đã ngờ là có một cái gì rồi. Mấy ngày gần đây, tôi thấy thái độ của anh không được bình thường. Tôi cũng đã có báo tin cho Miranda biết. Và cũng đã đến lúc anh phải nói hết với tôi và tôi đã bắt đầu thấy bực dọc rồi.

Thật không thể tưởng tượng được cái cảm giác nguy hiểm toát ra từ con người nhỏ bé này! Mẹ kiếp, tôi thực sự đang ở trong một tình trạng quá tồi tệ rồi, kẹt cứng ở giữa, một bên là Caliban và những người chủ Tầu của hắn, một bên là bọn giết người Caltani. Tôi chỉ mừng sinh nhật hai mươi sáu tuổi của tôi, trong sáu tháng nữa kia. Nếu đến ngày đó tôi hãy còn sống, nhưng rõ ràng là tôi luôn luôn lập được những kỷ lục về việc chui đầu vào vô số những nồi canh hẹ như thế này. Anh lùn lai Tầu và Corse nói thêm.

— Lẽ ra anh phải cho tôi biết ngay mới đúng. Tôi đại diện cho những người có một nửa phần vốn, tôi cũng có giá trị bằng anh

Tôi phải mất hai tiếng đồng hồ bàn cãi gay gắt mới làm dịu được cơn tức giận của anh ta. Đã hai lần suýt nữa thì đi đến chỗ tan vỡ hoàn toàn, nghĩa là anh ta sẽ đi Macao tức khắc để làm một cuộc tổng dấy quân chống tên Cimballi. Sự can thiệp của Lý và Lưu may thay, cứ mỗi lần như thế, lại kéo anh lùn và tôi trở lại bàn thương lượng, bằng những lý lẽ nói bằng tiếng Tầu mà tôi chẳng hiểu mô tê gì cả.

Tôi vẫn còn nhìn thấy Caliban ngồi trong một chiếc ghế fauteuil, đôi chân nhỏ xíu gập lại như anh vẫn thường làm. Anh ta gọi điện về Macao và nói thao thao bất tuyệt. Đằng sau anh ta, qua cửa kính lớn của căn phòng là cái bóng đỏ của chiếc Cầu Cổng Vàng chìm trong sương mù luôn luôn di động. Cuối cùng, sau khi đã hả hết cơn giận, Caliban đã yêu cầu tôi nhắc lại một lần nữa những chi tiết nhỏ nhất, những giai đoạn cần thiết của kế hoạch tấn công trong tương lai của tôi. Anh ta không ngắt lời tôi một lần nào, bộ mặt tuyệt đối thản nhiên, đôi mắt không rời tôi ra.

Tôi đã nói xong. Anh ta còn im lặng trong mấy chục giây đồng hồ nữa rồi cuối cùng, khi quyết định mở miệng ra là nói bằng tiếng Tầu. Lý và Lưu cũng trả lời bằng tiếng Tầu. Cuộc bàn cãi giữa họ với nhau kéo dài đến mức tôi phải nhận xét một cách mỉa mai: “Cùng lắm thì có thể không lồng tiếng vào phim, nhưng ít ra cũng phải có phụ đề bên dưới chứ!"

Lại đánh bài Blackjack với Miranda, cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Trước hết, vì đây là người đối thoại thứ ba của tôi, tôi phải trình bày chi tiết lại các giai đoạn chiến lược lần thứ nhất cho Lý và Lưu, lần thứ nhì cho Caliban nghe. Tôi đã bắt đầu thuộc bài bản, thêm thắt những chi tiết mới cho sáng tỏ, thậm chí có cả một vài chuyện tiếu lâm nữa. Miranda mặc quần áo đen tuyền (giống như là đã để tang tôi rồi vậy) ngồi nghe với một thái độ cực kỳ bình thản. Dù rằng Caliban, qua điện thoại chắc cũng đã có nói cho cô ta rõ đôi ba lời về tôi.

Lại đánh Blackjack, bởi vì sau khi tôi kết thúc bài thuyết trình, tôi cũng được quyền hưởng một cuộc bàn cãi vô tận bằng tiếng Tầu. Chỉ có cái khác là lần này họ là bốn người cùng trao đổi với nhau bằng tiếng Quảng Đông. Cái khác nữa là cuộc bàn cãi kéo dài một tiếng rưỡi đồng hồ chứ không phải vài phút như ở San Francisco. Cái khác nữa là nếu trước đây tôi chỉ ngài ngại thôi về những phản ứng có thể có của Caliban, thì bây giờ tôi cảm thấy lo lắng sâu sắc thực sự, trong khi chờ đợi những kết luận của Miranda.

Nói thật ra là tôi sợ hãi. Đây là một trong những lúc mà người ta linh cảm thấy rằng tất cả mọi sự sẽ được quyết định trong giây sắp tới. Có vẻ như họ đã quên đến cả sự tồn tại của tôi nữa. Ba đôi mắt xếch hướng về phía tôi và nhìn tôi không chớp. Vào đúng lúc đó, tôi thấy xuất hiện trong đôi mắt của Lý và Lưu một biểu hiện mà tôi biết rõ. Không lâu nữa đâu, họ sắp phá lên cười bây giờ. Cái điều đáng ngạc nhiên nữa là cả Caliban cũng bị lây bởi trận cười đó.

Họ cười đến chảy nước mắt ra. Nhưng Lý (hay là Lưu, có ai mà nhớ được cậu nào là Lý, cậu nào là Lưu). Cuối cùng giữa hai tiếng cười nấc cũng đã nói được:

— Cái ni, Đại Sempali tinh quái à! Nị có một cái óc ngoằn ngoèo và quỷ quyệt quá!

Nói cách khác, Franz thân mến, có lẽ cậu lại còn Tầu hơn tất cả tụi này nữa. Chúng tớ vừa biểu quyết xong. Chúng tớ quyết định sẽ gửi đơn về Bắc Kinh, để xin cho cậu vào quốc tịch Tầu đấy.

Ngày hôm sau, mùng 9 tháng 3, cách thời hạn mà tôi phải nhượng lại bốn mươi chín phần trăm của tôi cho bọn Caliban có hai mươi sáu ngày, tôi đáp máy bay đi Hong Kong. Tôi không đi một mình, cùng đi với tôi còn có hai người Tầu rưỡi nữa: Lý và Lưu cùng đi, còn Caliban thì không thể tính là một người Tầu đầy đủ được.

Cuối cùng nàng Miranda đứng lên:

— Xin mời ông vui lòng theo tôi, ông Cimballi.

Tôi cố tìm kiếm một cách tuyệt vọng xem có cái gì chỉ dẫn cho tôi biết chuyện gì đang chờ đợi tôi, nhưng những nét mặt của Lý và Lưu là hoàn toàn khép kín. Còn Caliban thì cười ruồi, đôi môi rất đỏ hé nở trên một bộ răng rất trắng của loài ăn thịt. Cái cười của hắn hoàn toàn không có một ý nghĩa gì. Một lần ở Atlantic City, tôi đã thấy hắn nổi giận đối với một người cầm cái, lúc tập luyện đã muốn biểu diễn nghệ thuật gieo những con xúc xắc của mình. Caliban bắt đầu cười, cũng cười như hắn đang cười hiện nay. Trước khi, bằng một động tác nhanh nhẹn không thể tưởng được, đã quật vào mặt người đó bằng những móng tay sắc như những lưỡi dao cạo. Phải cả ba người xúm lại mới kìm giữ nổi Caliban và sau đó phải đền bù một số tiền lớn để đuổi người cái ra cửa.

— Xin mời đi lối này.

Cửa được đóng lại ở căn buồng có ba người từ San Francisco cùng đến với tôi. Nhưng không vì thế mà tôi bị cô độc. Ngoài Miranda ra, còn có hai hay ba cô nữ bảo vệ đã xuất hiện và bao chặt quanh tôi. Đến một căn buồng, số bảo vệ lên đến năm người.

— Nào, bây giờ, - Miranda nói - tốt hơn hết là ta trở lại từ đầu. Ông sẽ giải thích một lần nữa cho tôi hiểu, không phải vì sao tôi phải bán cho ông những phần của tôi, mà ông định bồi thường cho tôi như thế nào, để tôi từ bỏ một việc kinh doanh, mà mặc dầu có vụ cháy ấy. Vậy là ông định mua lại những phần của tôi...

— Vâng, đúng thế

— Vào ngày nào?

— 23 tháng hai. Bởi vì giấy bán cho bọn Caltani sẽ đề lùi lại vào ngày 25.

— Thế ông trả các phần của tôi bao nhiều?

— Sáu mươi triệu.

— Nghĩa là tôi đã lãi mười triệu rồi phải không?

— Rất đúng. Ngoài ra, tôi sẽ còn nộp cho bà phần lãi của bà nếu có, về hai tháng hoạt động đầu tiên của Con Voi Trắng. Trừ số tiền góp ra trả nợ cho ngân hàng ở Philadelphie tính giải ra trong năm mươi tháng.

— Ông nghĩ rằng trong hai tháng đầu này sẽ có lãi à, ông Cimballi?

— Nói cho ngay ra, thì không.

— Thế là tôi chỉ được có mười triệu để từ bỏ một kinh doanh mà tôi đã góp phần dựng lên và hứa hẹn sẽ phồn thịnh à?

— Có cái phần thứ hai trong kế hoạch của tôi. Sẽ đem lại cho bà những số lãi lớn hơn gấp bội phần.

— Nếu cái phần thứ hai ấy có ngày nào ra đời được, và ông còn sống đến lúc ấy để thực hiện cái phần này.

— Tôi sẽ làm hết sức mình. Nhất là để sống đến lúc đó.

— Tôi sẽ chấp nhận, ông Cimballi. Từ chối sẽ buộc chính tôi phải đối đầu với cái bọn Caltani ấy. Tôi cũng sẽ làm cái việc đối đầu này vào một ngày nào đó, nhất là nếu bọn chúng thắng được ông trong keo này. Tôi sẽ chấp nhận vì cái lý do thứ nhất ấy, cũng vì các bạn ông ở San Francisco có vẻ cho rằng ông là người hoàn toàn có thể thành công được trong một kế hoạch ngông cuồng như vậy.

Một con dao cạo đã bí mật đến tay Miranda lúc nào không biết, cô để cái lưỡi dao lên cổ tôi.

— Ông hãy hôn tôi đi ông Cimballi. Không, tôi không có ý định bỏ lưỡi dao này ra đâu. Tôi rất muốn sử dụng nó, nếu không có những người bạn ở San Francisco của ông, thì bây giờ ông đã là một người chết rồi. Bây giờ ông hôn người cộng tác cũ của ông đi... Hôn tốt hơn thế kia, tốt hơn nữa kia... Đấy, ông thấy không, nếu ông muốn, là ông làm được mà.

***

Đơn giản thôi, nghĩa là cũng gần như thế.

Bị bắt buộc phải chịu nhận cuộc tống tiền của bọn Caltani, tôi phải nhượng cho chúng năm mươi mốt phần trăm phần của tôi ở Con Voi Trắng để lấy hai mươi mốt triệu.

Muốn thế tôi phải mua lại những phần của Miranda, mà phải mua lại tất cả. Vì hai lý do: Một là vì bọn Caltani, đòi hỏi là bắt đầu từ ngày ba mươi tháng ba, chỉ còn một mình tôi ở lại trong việc kinh doanh này thôi, không có bất cứ một người hùn vốn nào khác nữa, vì sợ người này lại tỏ ra hơi quá tò mò và hai là (về lý do thứ hai này, tất nhiên bọn Caltani không thể biết được), tôi rất cần phải đối đầu một mình với bọn Caltani kể từ ngày mùng 4 tháng 8 trở đi, là thời điểm tôi phải thực hiện lời hứa của tôi nhượng lại cho chúng hai phần trăm cuối cùng, để hoàn thành nốt kế hoạch mà tôi đã nghĩ ra.

Muốn thuyết phục Miranda bán cái số năm mươi phần trăm của cô ta, tôi đã đề nghị mua lại với sáu mươi triệu, cái mà cô ta mua có năm mươi. Cô ta lãi: Mười triệu. Nhưng thế cũng chưa đủ làm cô ta bằng lòng đâu. Nhưng nếu kế hoạch của tôi thành công, thì cô ta sẽ được lãi bội phần. Hơn nữa, cô ta tin là thế nhưng cũng không tin hẳn. Nhưng cô ta cũng không có nhiều chọn lựa: Nếu từ chối không bán cho tôi, thì cô ta sẽ ngăn cản không cho tôi thỏa mãn những gì mà bọn Caltani đòi hỏi và như thế cô ta sẽ phải cùng với tôi đối đầu với hãng bảo hiểm. Cô sẽ mất hết, hay cũng gần như thế, không còn giải pháp nào khác là kiện tôi trước pháp luật. Sẽ mất hàng năm thì vụ kiện mới có kết quả, có thể sẽ không bao giờ có kết quả nếu trong thời gian đó bọn Caltani hay chính cô ta, nổi giận lên và thịt tôi trước.

Miranda đã đồng ý bán, thì còn lại một vấn đề lớn: Lấy tiền đâu để thực hiện phần đầu này của kế hoạch. Vào tháng sáu 1976 khi tôi bắt đầu câu chuyện kinh doanh sòng bạc này, thì tôi có vào khoảng hơn tám mươi triệu dolars, chính xác là tám mươi hai. Tôi thu hồi được thêm mười nữa ở Liechtestein sau khi giải cứu được Fezzali. Tôi lên đến chín mươi hai. Trên số này, tôi đã chia ra năm mươi để mua Con Voi Trắng và đặt làm vốn đầu tư ở ngân hàng. Còn lại bốn mươi hơn một ít (Tôi phải tiêu nhiều vào các phí tốn, thí dụ trả tiền Người Anglais chẳng hạn). Thế mà tôi lại vừa cam kết trả sáu mươi triệu cho Miranda, Lý và Lưu đã đồng ý cho tôí vay hai mươi triệu. Tôi sẽ hoàn lại họ vào ngày 30 tháng ba ngay khi bọn Caltani trả tôi hai mươi triệu để đổi lấy bốn mươi chín phần trăm mà tôi phải nhượng cho chúng vào ngày này.

Như người ta thấy đó, thật là Rất Đơn Giản.

***

Ngày 14 tháng ba, cùng một chiếc máy bay đưa Lý, Lưu, Caliban và tôi trở lại Hoa Kỳ. Sự có mặt của Caliban là một yêu sách của Miranda.

— Ông Cimballi, tôi không biết rằng cái kế hoạch, ít nhất là độc đáo của ông có thành công hay không? Tôi có những mối nghi ngờ. Tôi có ý nghĩ là biết đâu ông lại không cùng với bọn Caltani đồng lõa với nhau để gạt bỏ những người Tầu ngu xuẩn ở Macao, với lại cái tình bạn xúc động gắn bó ông với Caliban, tôi sẽ tự trách mình nếu để cho nó tan vỡ. Caliban sẽ thường trực ở bên cạnh ông, và ông sẽ cho anh ta biết bất luận một hành động nào dù nhỏ của ông. Nếu anh ta nhận xét thấy ở ông một xu hướng muốn vượt qua đầu tôi, thì anh ta sẽ cắt đầu ông. Với lại, anh ta là một chuyên gia trong lĩnh vực sòng bạc, cái ông Henry Chance nào đó của ông cũng phải công nhận thế. Lợi ích của ông và của tôi, về tất cả những gì ông định làm, là phải làm sao cho Con Voi Trắng thịnh vượng nhất. Ông cứ vui chơi cho thoải mái nhé.

Thế là tôi được kèm cặp bởi một vệ sĩ kiêm gián điệp cao một thước bảy phân. Trước khi lao vào trận chiến đấu đang chờ tôi, tôi còn một bài toán nữa do Sarah và đám trẻ đặt ra. Họ càng xa bãi chiến trường bao nhiêu, thì càng tốt bấy nhiêu, Lý và Lưu nói:

— Anh sợ là bọn Caltani sẽ xâm phạm đến họ ư?

Làm sao lại không cố gắng đề phòng tất cả mọi chuyện khi có những kẻ thù vào cái cỡ ấy? Một tên Martin Yahl thì dù sao cũng không nuôi dưỡng cả một tiểu đoàn những tên giết mướn. Hắn cũng không chơi đùa với tính mạng của tôi và hai đứa trẻ bằng cách đốt sòng bạc hay đốt nhà nào khác. Không, nếu xét về những cái gì tôi đang chuẩn bị cho bọn Caltani, thì một mối nguy hiểm về tính mạng con người không phải là điều có thể gạt bỏ đi được.

Tôi còn muốn Sarah và hai đứa trẻ đi khỏi Châu Mỹ nữa kia. Cùng lắm là đi Jamaique hay tốt hơn nữa là sang Pháp và Saint Tropez. Nhưng tôi không thể cho Heidi ra khỏi bất cứ một biên giới nào. Đành phải để họ ở lại San Fransico, trong sự cảnh giác kín đáo của Lý và Lưu.

Đó là điều tôi cố hết sức thuyết phục Sarah ngay từ khi tôi ở Macao trở về. Không dễ dàng trong những trường hợp ấy, cái tính khí Ireland của cô ta nổ ra ngay?

— Anh muốn nói là em sẽ phải ở lại đây có lẽ đến hết năm chắc?

— Không có gì ngăn cản em đi Jamaique để trông nom những cái khách sạn mắc dịch của em.

— Để lại đằng sau em Marc Andréa và Heidi à?

Cô ta tức sôi người lên. Lạy Thánh Patrick, làm sao tôi lại không là một nhà kinh doanh bình thường như những người khác? với một nơi ở cố định, một bàn giấy, một cô nữ thư ký để léng phéng, có những giờ làm việc hẳn hoi và một cái thẻ câu lạc bộ ở địa phương? Tại sao tôi lại cứ luôn luôn lao vào những công việc ngu xuẩn, làm cho tôi bị những mối đe dọa vô nghĩa lý. Tại sao vậy? Tôi cũng đang tự hỏi chính tôi đây? Và tôi xoay xở thế nào để hôm nay thì trở nên một nhà tỷ phú và ngày mai thì lại phá sản đến không còn một đồng xu.

— Thêm nữa, bây giờ anh lại còn đến báo với em là tính mạng của con trai anh, của con bé người Áo, chưa nói đến cả của em nữa bây giờ đang bị đe dọa. Franz, có những ngày mà lẽ ra em đã phải chặt cổ anh đi rồi.

Cả cô ấy nữa. Đúng, tôi là một người đã gây cho phụ nữ những tình cảm thật nồng hậu, toàn những cắt cổ với chặt đầu. Cái tồi tệ nhất, cái làm Sarah tức giận nhất, là cô ấy bắt buộc phải nghe theo tôi, phải ở lại với đám trẻ, vì cái tình thương gần như mẫu tử của cô đối với con tôi và con bé Heidi. Biết chúng đang bị nguy hiểm mà lại bỏ chúng, làm sao cô ấy có thể chịu nổi cái điều đó. Có khi, cô ấy còn phải vĩnh viễn từ bỏ cả vị trí nghề nghiệp của cô ấy nữa cũng nên. Cô ấy đã xin và được chấp nhận một thời gian nghỉ để nghiên cứu là sáu tháng. Cô sắp phải xin kéo dài thêm sáu tháng nữa mà vẫn không biết rằng mọi chuyện rồi sẽ có thể kết thúc được vào tháng chín năm nay không? Tôi thấy xấu hổ về những gì tôi đã làm đối với cô, về hoàn cảnh mà tôi đã đưa cô vào.

Sáng hôm sau, 15 tháng ba, cô ấy đã trấn tĩnh được ít nhiều để đưa tiễn tôi ra phi trường.

— Lần này anh phải đối đầu với những người nào thế? Không phải là Martin Yahl nữa phải không?

Tôi thấy gần như tiếc là không phải lão.

— Không, không phải hắn

— Nhưng tồi tệ hơn phải không?

— Đúng.

Một đôi mắt liếc dưới đôi mi hơi hé mở trên một bộ mặt hơi ngả về đằng sau.

— Anh sẽ thắng chứ, Franz?

— Không còn nghi ngờ gì nữa.

— Thôi đi. Anh đang sợ hãi thắt ruột lại phải không?

Một chút xíu nữa thì tôi sụp đổ hẳn trong cái phòng đợi không lấy gì làm sạch sẽ cho lắm của cái ga hàng không già nua San Francisco này. Tôi bỗng cảm thấy thấm thía sức nặng của sự căng thẳng thần kinh không thể tưởng được, tích tụ trong mấy tuần lễ vừa qua. Cái triển vọng của những tuần lễ sắp tới với sự hoạt động cuồng loạn đang đợi tôi, cũng không có gì làm tôi phấn khởi. Tôi kéo Sarah vào sát tôi, giữ cô ta một lúc lâu. Đó là cách xin lỗi cô, có lẽ cũng để tìm kiếm thêm một chút can đảm.

— Sarah, sau chuyện này, anh sẽ ngừng lại. Dù có ra sao nữa.

Cô ta gật đầu, hai mắt đẫm lệ. Tôi trèo lên máy bay đi New York, lên đường đến cuộc chiến đấu.