— Tôi đang chuẩn bị đi...
Tôi lấy ở túi ra một trong những tấm phích mà Callaway trao cho tôi. Tôi đọc cao giọng:
— Đối tượng sống một mình, không tiếp một người khách nào trong thời gian sáu mươi ba ngày vừa qua. Việc trông nom một căn nhà sáu buồng được bảo đảm bởi một người nữ lao công tên là Ruth Martinez, năm mươi chín tuổi. Mỗi buổi sáng đối tượng trở dậy vào lúc tám giờ mười lăm. Anh ta ra khỏi nhà vào lúc chín giờ. Hành trình của anh ta không thay đổi trong sáu mươi ba ngày quan sát vừa qua. Bắt đầu anh ta đi xe hơi đến Sahara Hotel và để xe ở đó. Anh ta ở trong khách sạn này khoảng bốn mươi phút, ăn sáng ở đấy mất khoảng mười phút, rồi đi sang phòng đánh bạc. Ở Sahara ra, anh ta đi đến một loạt các khách sạn - sòng bạc chính trên đại lộ Strip, ở trong mỗi sòng khoảng gần một tiếng đồng hồ. Bao giờ cũng đi theo một thứ tự không thay đổi như sau: Sòng Thunderbird, rồi Circus Circus, Riviera, Stardust, Royal Las Vegas, Silver Slipper, Frontier, Desert Lunch. Ăn trưa: Thịt nướng và sa lát hoặc ở Desert Lunch, hoặc ở Frontier, ít khi hơn ở Royal Las Vegas. Rồi taxi, bao giờ cũng đi chiếc do Harry Martinez, con trai của Ruth Martinez lái, đưa đối tượng từ Desert Lunch đến Castaways. Lại tiếp tục đi dạo. Theo thứ tự: Le Sands, rồi Holidays Lunch, Caesars, Flarmingo, Dunes, Bonanza và Aladin. Thường ăn bữa tối ở Caesars. Hiếm thấy hơn: Kết thúc buổi tối ở Hilton bao giờ cũng một mình. Trong mọi trường hợp, dùng chiếc taxi của Martinez để trở về xe riêng của mình vào khoảng giữa một giờ rưỡi đến hai giờ sáng, và trở về nhà.
Tôi ngửng đầu lên:
— Tôi có phải tiếp tục đọc nữa không?
Im lặng. Henry Chance cao hơn tôi, người mảnh khảnh, mặc một bộ quần áo mầu tro rất chỉnh tề. Từ người ông ta toát ra một sự bình tĩnh và tự chủ gây ấn tượng rất mạnh, tưởng đâu như ông ta là một nhà quan sát đang ở trên mặt trăng vậy. Tóc ông ta còn hơn là bạc nữa: Mầu của tuyết. Mắt sáng, nhưng không có sự trống rỗng mơ màng thường biểu hiện ở những cặp mắt xanh hay xám. Ở ông ta, cái nhìn rất nặng nề, đậm đặc, sắc nhọn một cách kỳ lạ, làm cho người khác thấy gần như khó chịu: Đó là đôi mắt của một người đi săn đang rình mồi. Nhất là trong lúc này, khi ông đang đánh giá tôi. Có nghĩa là tôi đã bị theo dõi từ sáu mươi ba ngày nay?
— Hơn thế một chút: Cuộc điều tra mà tôi cho tiến hành về ông đã khởi động tư đầu tháng chín kia. Nhưng chỉ mới trong vòng hai tháng nay thì những người đi điều tra của tôi mới làm cái việc mà họ gọi là một sự theo dõi gần.
Chance cười (chỉ bằng môi thôi, còn đôi mắt vẫn lạnh lẽo).
— Trong trường hợp ấy, tôi chắc phải già đi mất rồi. Tôi chỉ mới phát hiện thấy những người của ông từ sáu mươi mốt ngày nay thôi. Bốn người đàn ông và hai người đàn bà thay nhau. Họ đều ở tất cả tại Showboat Hotel trên phố Fremont. Họ làm việc cho hãng Callaway ở Los Angeles. Những con nhà nghề xuất sắc.
Tôi phá lên cười.
— Nhưng chưa đến mức lừa được ông.
Lại mỉm cười, cũng băng giá như nụ cười đầu tiên:
— Tôi là một người khó lừa được, ông Cimballi. Và vì đang nghĩ về chuyện này, tôi xin nói với ông rằng tôi khá thích cái tên mà ông đã chọn cho sòng bạc tương lai của ông. Tôi đoán rằng ông sẽ dùng con voi làm chủ đề cho chiến dịch quảng cáo của ông chứ?
Điều này bắt đầu đi hơi nhanh đối với tôi. Tôi liếc mắt nhìn về phía Caliban. Nhưng đôi mắt đen của anh ta không để lộ ra một cái gì và không rời khỏi Chance. Hôm qua, anh lùn và tôi đã cùng đi chơi một buổi tối với nhau. Chúng tôi có ba người tất cả, vì nàng Patty kiều diễm cũng cùng đi với chúng tôi. Anh tỏ ra là một người vui tính kỳ lạ, đến mức đánh bạt hẳn anh hề nhà nghề trên sân khấu. Bây giờ thì lại là một Caliban khác trước mắt tôi: Căng thẳng, cảnh giác đến làm ớn sống lưng người đối thoại. Một ý tưởng in chắc vào trong đầu óc tôi: Một êkíp gồm có Chance và Caliban sẽ là êkíp lý tưởng. Nhất là nếu Chance chỉ cần thông minh, tinh quái, hoài nghi và có tài quan sát bằng một nửa những gì mà ông ta đã cho thấy thôi. Tôi hỏi ông:
— Đồng ý là ông đã phát hiện ra được những gã làm việc cho Callaway, nhưng làm sao ông lại biết là họ làm việc cho tôi?
— Tôi đã sống hai phần ba cuộc đời của tôi ở đây, ông Cimballi. Tôi quen biết chín phần mười những người cầm cái, tất cả nhân viên của các khách sạn, quán rượu, hàng ăn và các sòng bạc. Tôi biết từng người cảnh sát một, công cũng như là tư. Trong nhiều năm với cương vị là quản lý sòng bạc, tôi đã dựng lên và kiểm soát một mạng lưới theo dõi cực lớn. Nghề của tôi là phải thu hút những con bạc vào sòng của tôi...
... Và người ta có nhiều hy vọng tìm thấy những con mòng béo trong các dẫy buồng lịch sự của những khách sạn Caesars, M. G.M hay Hilton hơn là ở trong những quán trọ dọc đường cho những tay đi tìm vàng không may mắn ngoài ngoại ô Vegas. Và ông ta đã sử dụng những tình bạn và những quan hệ quen thuộc cũ. Và khi một trong những người của Callaway, tối qua đến tìm tôi ở Caesars để nộp cho tôi bản báo cáo...
— Cimballi. Tên của ông tôi đã có nghe nói. Nhưng ông không phải là một người cờ bạc.
— Hoàn toàn không.
— Nếu ông chỉ thua bạc một ngàn dolars thôi trong vòng từ mười lăm đến hai mươi năm gần đây, ở bất cứ sòng bạc chính thức nào ở Vegas, Nassan, San Juan hay Macao, thì tên ông đã nằm trong các phiếu theo dõi của tôi rồi. Thế mà tôi không thấy có. Tối qua, tôi đã gọi vài cú điện thoại. Cái tên Cimballi cho người theo dõi tôi từ hai tháng nay là ai thế?
— Con Voi Trắng.
Ông ta gật đầu, nhặt từ một cái bàn thấp lên một hộp đựng xì gà rất đẹp bằng vàng khối nạm bảy hạt xoàn. Ông mở ra và xếp vào đó năm điếu havana dấu hiệu xa xỉ ở Mỹ, nơi mà sự nhập khẩu những xì gà từ La Havana vào bị cấm. Ông vừa cười, vừa nói:
— Khẩu phần hàng ngày của tôi đây.
Ông ta chỉ dùng có một bàn tay trái. Bàn tay kia nằm trong một chiếc găng da có màu đúng hệt màu của bộ quần áo. Nhưng trong những gì ông ta vừa nói, có một chữ đập mạnh vào trí óc tôi: Phiếu theo dõi. Ông có những phiếu theo dõi về những tay cờ bạc lớn, được giữ cập nhật “từ mười lăm hay hai mươi năm nay” và chắc chắn là xa hơn nữa. Đó là một dấu hiệu rõ ràng. Không phải ngẫu nhiên mà ông ta nói đến những phiếu ấy. Nói cách khác là ông đã biết tại sao tôi đến thăm ông ta, tôi muốn yêu cầu ông ta cái gì, và ông ta sẽ trả lời tôi ra sao. Vả lại, chính tôi cũng biết những điều ấy nữa.
***
Tôi ở Vegas trong năm ngày. Đó là cách tôi đi học để làm một người chủ tương lai của sòng bạc. Và tôi có ở bên tôi hai chuyên gia xuất sắc nhất có thể có được. Khó lòng mà tưởng tượng ra được hai người khác nhau hơn là Chance và Caliban - Trước hết là về chiều cao và dáng dấp bên ngoài. Nhưng cái đó không phải là cơ bản: Một người lẫn vào nội tâm bao nhiêu thì người kia cởi mở và dễ bộc lộ tâm tình bấy nhiêu.
Nhưng dù sao có một điểm trên đó họ gặp nhau: Sự hiểu biết kỳ lạ về một sòng bạc. Đi thăm Vegas với họ, là đứng từ trong hậu trường để xem một vở diễn trên sân khấu: Mặt trái của bối cảnh.
Ngày đầu, giữa họ, không khí không có gì ngoài sự lạnh lẽo. Cho đến cùng, thì lại ngộ nghĩnh nữa. Họ đã lao vào một cuộc thi đấu thực sự xem ai phát hiện ra trước một sự bất thường nhỏ nhất nào trong những sòng bạc mà chúng tôi lướt qua thăm. Nhưng rồi rất nhanh, giữa một người Tàu - Corse của Macao và một người Anglais - Saxon của Mississipi đã nẩy nở một sự kính trọng lẫn nhau. Sự đồng tình không còn xa nữa. Cái cơ bản là sự đồng tình ấy không phải được xây dựng trên lưng tôi.
Về Caliban, Chance nói với tôi:
— Cái tên lùn ấy là người giám sát các phòng chơi xuất sắc nhất mà tôi biết. Một thí dụ: Khi người ta chia bài, có thể xảy ra, và đã xảy ra rồi, là người đó chia quân ở dưới thay vì chia quân ở trên. Nếu người chơi gian ấy khéo tay một chút, thì ông sẽ không nhìn thấy gì cả. Nhưng có thể là ông sẽ nghe thấy. Bởi vì lúc đó sẽ có một tiếng đen đét rất nhỏ. Những người có thể nghe được cái tiếng đét đó là cực hiếm. Trong sự ồn ào của một sòng bạc, nghe được như thế phải gọi là kỳ diệu. Thế mà, cái tên Caliban của ông ấy, hắn có thể nghe được đấy. Và thậm chí, hắn lại không cần phải ở gần cái bàn chơi nữa. Xin ông đừng hỏi tôi làm thế nào hắn có thể đến được trình độ đó. Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi. Nhưng hắn làm được việc ấy đấy. Một thí dụ khác nhé: Hắn là chuyên gia về đếm ngược khủng khiếp nhất mà tôi đã được gặp. Và xin ông tin tôi, những chuyên gia về đếm ngược tôi đã được gặp không phải là ít, nhưng hắn là khủng khiếp nhất.
Tất nhiên, tôi hoàn toàn không hiểu đếm ngược là thể nào. Giải thích thì đơn giản thôi. Anh ngồi vào một bàn đánh bài Baccara, lúc bắt đầu ván bài, khi người ta vừa đưa một cỗ bài mới vào trong con quay. Anh phải nhồi vào trong trí nhớ của anh tất cả những con bài nào đã được phát ra, để đến khi con quay dừng lại thì anh có thể nói được là còn những con bài nào chưa ra. Đơn giản thế thôi!
Còn về phía Caliban, thì anh ta nói về Chance như thế này: Franz, trước đây tôi mới chỉ được nghe tên con người này thôi. Những tài liệu của anh về người này là chính xác đấy, và tôi sẽ báo tin cho Miranda biết là anh đã làm đầy đủ phần của anh. Cái lão ấy sinh ra là để chỉ huy một cái sòng bạc, cũng như Nourelev sinh ra là để nhẩy múa vậy.
Và anh ta kể ra cho tôi nghe tất cả những lý do làm cho anh ta tin tưởng ở Chance. Thôi, thế thì càng hay. Đối với tôi, tôi đã học tập được trong năm ngày ấy nhiều hơn là nếu tôi có ở đây trong mười năm...
***
Dĩ nhiên là Henry Chance đã nói với tôi “đồng ý”. Thực ra tôi đã chiếm được sự đồng ý của ông một cách ít khó khăn đến nỗi tôi phải ngạc nhiên.
— Người ta có nói với tôi là ông sẽ không nhận.
— “Người ta" đây là ai?
— Paul Hazzard ở San Antonio. Anh ta cũng có đề nghị ông hợp tác với anh ta, nhưng ông đã từ chối.
— Tôi không muốn có một sự hợp tác. Như vậy là đánh bạc với tiền của chính tôi, và ông đã biết đấy, tôi không bao giờ đánh bạc.
— Và đó là lý do duy nhất hay sao?
— Paul Hazzard không làm sao gom đủ được năm trăm triệu dolars.
Nhưng tôi vẫn có cảm giác là hình như còn có một cái gì khác nữa đây. Chắc chắn là Chance thành thực khi khẳng định rằng ông ta đã từ chối chỉ vì lý do là không muốn đem tiền của ông ta đi đầu tư. Tôi cho rằng tôi đã tìm ra những lý do thực sự của sự việc từ chối của ông. Ông ta thuộc vào cái loại người rất hiếm biết rõ giới hạn những khả năng của chính mình. Đánh bạc cho mình sẽ dẫn ông ta đến chỗ phải đầu tư cả bản thân mình nữa. Có thể là trong công việc đó, vì một tính dễ xúc cảm mà ông ta đã che dấu đi một cách kỹ lưỡng đến thế, ông ta sẽ mất hết phần lớn những khả năng của ông. Nhưng trái lại, nếu hoạt động cho người khác, thì ông vẫn sẽ giữ được mình là một cái máy gần như hoàn toàn hoàn chỉnh.
Tôi bật lên cười to:
— Đồng ý, tôi xin mời ông nhận một công việc làm, chứ không mời ông hợp tác. Và tôi đã gom được đủ năm trăm triệu dolars. Nhưng còn một điều khác nữa...
Ông ta mỉm cười. Mỉm cười thật sự, lần đầu tiên, từ khi tôi quen biết ông ta. Tôi đọc thấy một sự vui vẻ trong đôi mắt xám nhạt và sắc nhọn của ông. Ông nói:
— Duke Thibodeaux. Chắc ông còn nhớ đến ông ta.
— Ông ấy thuộc vào loại người người ta không thể quên được.
Quên làm sao được. Tôi hãy còn giữ trong cổ họng cái vị khủng khiếp của thứ rượu đế của Duke, sản xuất tại nhà, ở Louisiane. Duke Thibodeaux đối với tôi còn hơn là một người bạn già nữa. Trong một thời điểm thực sự hết sức đen tối, tôi đã để mình buông trôi đến nỗi gục vào cái vai già của ông mà khóc nức nở. Ngoài cái việc cho một tên dân Tropez là tôi mượn cái vai để gục vào đó mà tự thương thân, ông ta còn là một người đi tìm mỏ dầu lửa, và một người nấu rượu lậu chính thức và có môn bài.
— Thế ông cũng biết ông Duke à?
Ông Chance cười.
— Chúng tôi là anh em họ với nhau. Ôi! Trời đất quỷ thần! Tôi phải nhớ đến việc khen ngợi cái thằng quỷ Callaway này về sự chính xác của những thông tin của hắn mới được.
Ngày mồng một tháng mười, tôi ở New York. Theo thứ tự giảm dần về chiều cao, chờ đón tôi với cùng một nụ cười ở phi trường Kennedy: Nữ Thần Chiến Tranh, Marc Lavater, Sarah, Heidi và Marc Andréa. Cộng thêm với một cái gì có vẻ là một con chó, dài khoảng bốn mét, đen tuyền, lưỡi đỏ và hay liếm đến trở thành đần độn, được đặt tên là Satan. Gia đình tôi trong một hoàn cảnh đầy đủ nhất.