Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cau mày, Lê Hiểu Mạn chuẩn bị đi vào, thấy Lê Hiểu Mạn vừa vặn tỉnh lại.
Nghĩ tới chuyện bà bắt cô và Long Tư Hạo chia tay, cô nhíu mày chặt hơn, chân chuẩn bị đi vào thu lại.
Sau khi đi vào, cô không biết nên nói thế nào.
Từ bỏ Long Tư Hạo, cô không làm được, nhưng cô không muốn chọc mẹ cô tức giận nữa.
Thời khắc này cô ở trong thế lưỡng nan.
Lê Tố Phương tỉnh lại thấy Hạ Thanh Vinh, sắc mặt lập tức lạnh đi, lạnh giọng nói: “Ông tới làm gì? Cút ra ngoài, tôi không muốn gặp ông.”
Nghe lời nói lạnh như băng của Lê Tố Phương trong phòng bệnh, ánh mắt Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn bà.
Trong ấn tượng của cô, từ khi Hạ Thanh Vinh phản bội bà, thái độ của bà đối với Hạ Thanh Vinh giống như đối đãi một người xa lạ, không lạnh không nóng, cũng không mặt lạnh, không nhiệt tình chào đón, nhưng cho tới nay chưa từng lạnh như băng như bây giờ.
Cô nhận ra lần này mẹ bệnh, tính cách không giống trước kia, trước kia lãnh đạm bây giờ trở nên dễ giận kích động.
Hạ Thanh Vinh cũng vì thái độ lạnh như băng tàn khốc của Lê Tố Phương mà sửng sốt, sau đó nhíu chặt mày, áy náy và tự trách trong mắt càng nồng đậm: “Tố Phương, tôi nghe nói bà bị phương, cố ý đến thăm bà, bà hung dữ với tôi như vậy làm gì? Tôi mua cho bà…”
Lê Tố Phương không đợi ông nói xong, sắc mặt càng lạnh băng nghiêm khắc nhìn ông, mắt nổi lên lửa giận: “Đem đồ ông đi đi, cút… Cút ra ngoài.”
“Tố Phương…” Hạ Thanh Vinh mặt đầy áy náy nhìn Lê Tố Phương, vốn còn muốn nói gì, chỉ thấy sắc mặt ngày càng lạnh, ông nhíu chặt mày: “Được, tôi đi, tôi không quấy rầy bà, bà nghỉ ngơi cho khỏe, nhất định phải bảo trọng thân thể.”
Dứt lên, ông liền đứng lên xoay người rời đi.
“Lấy đồ ông đi cho tôi!” Lê Tố Phương thấy đồ ông mua còn ở đó, đứng dậy cầm giỏ quà nhỏ trên tủ cạnh giường bệnh trực tiếp ném về phía Hạ Thanh Vinh, vừa vặn không lệch trúng lưng Hạ Thanh Vinh.
Hạ Thanh Vinh bị giỏ đập, cả người nhào tới trước, quỳ nằm dưới đất, đau đớn trên lưng làm ông ta nhíu mày.
“Mẹ…” Lê Hiểu Mạn thấy vậy, lập tức vào phòng bệnh.
“Mạn Mạn…” Hạ Thanh Vinh nửa nằm dưới đất thấy Lê Hiểu Mạn đi vào, đầu tiên là cả kinh, sau đó thử đứng dậy, nhưng hình như ông bị đập nặng, còn chưa đứng lên, eo đã đau nhức, cả người lại ngã xuống.
“Ba…” Thấy thế, Lê Hiểu Mạn giật mình, chữ “ba” này ra khỏi miệng, cô không nghĩ nhiều, lập tức tiến lên đỡ ông.
Lê Văn Bác cũng lập tức tiến lên hỗ trợ.
Hạ Thanh Vinh vì chữ “ba” kia của Lê Hiểu Mạn mà trong lòng vừa rung động vừa mừng rỡ, hai mắt phủ đầy áy náy không dám tin nhìn cô: “Mạn Mạn, con… con vừa kêu ba là gì?”
Sau khi ông và Lê Tố Phương ly dị, cô chưa từng kêu ông là ba nữa, giờ phút này lại nghe tiếng “ba” đã rất lâu không được nghe này, ông lại rung động, hốc mắt ươn ướt.
Lê Hiểu Mạn vừa rồi là nhất thời nhanh miệng mới kêu chữ “ba” đó, thấy Hạ Thanh Vinh hỏi lại, cô cau mày, buông ông ra, ánh mắt bình thản nhìn ông: “Hạ tổng, mẹ tôi không hoan nghênh ông, xin ông sau này đừng đến nữa.”
Nghĩ tới Hạ Thanh Vinh luôn có tật xấu đau lưng, cô cau mày, thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ: “Ông tốt nhất đi tìm bác sĩ xem đi, đừng đến lúc xảy ra vấn đề mới đến tìm mẹ tôi.”
Nếu người ngoài nghe cô nói nhất định sẽ cảm thấy hà khắc, nhưng Hạ Thanh Vinh là ba cô, biết sơ lược về tính cách cô, đương nhiên nghe ra quan tâm ông trong giọng nói cô.
Biết đứa con gái này mạnh miệng mềm lòng, Hạ Thanh Vinh cũng không vạch trần, quan hệ giữa bọn họ muốn trở lại trước kia không phải chuyện một sớm một chiều.
Ông nhìn Lê Hiểu Mạn, cười gật đầu: “Ba biết, ba sẽ đi gặp, ba không quấy rầy nữa.”
Dứt lời, ông cau mày nhìn Lê Tố Phương căn bản không muốn để ý tới ông, hơi khom người, vẻ mặt ngưng trọng rời khỏi phòng bệnh.
Hạ Thanh Vinh vừa bước một chân, Lê Tố Phương trên giường bệnh đã kêu Lê Văn Bác ném giỏ quà Hạ Thanh Vinh ra ngoài.
Lê Văn Bác vốn còn muốn nói đôi câu thay Hạ Thanh Vinh, chỉ thấy Lê Tố Phương kiên quyết, anh ta cũng không nói gì, cầm giỏ quà ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi ông đi, Lê Hiểu Mạn ngồi trước giường bệnh Lê Tố Phương, thấy trên trán Lê Tố Phương quấn vải trắng, sắc mặt ảm đạm, cô rũ mắt, ánh mắt nổi lên áy náy: “Mẹ, thật xin lỗi!”
Lê Tố Phương nhìn cô, liền quay đầu không nhìn cô nữa, thanh âm lạnh như năng, lại có chút vô lực: “Không cần nói xin lỗi mẹ! Bây giờ con trưởng thành, cánh cứng rồi, mẹ nói gì… con cũng không muốn nghe, sau này con… đừng kêu mẹ nữa, mẹ không chịu nổi, con đi đi! Đừng ngồi đây nữa, Lê Tố Phương mẹ mệnh khổ, không có… tư cách để Thiếu phu nhân… Hoắc gia tương lai con tới chăm sóc mẹ, huống chi con còn mang thai, nếu con và Tiểu thiếu gia… Hoắc gia tương lai… có gì, mẹ không thể bồi thường nổi.”
Những lời này của Lê Tố Phương đâm lòng Lê Hiểu Mạn đau đớn, cô đưa tay nắm tay Lê Tố Phương, ánh mắt phức tạp nhìn bà: “Mẹ, mẹ đừng nói vậy được không? Mẹ nói vậy tổn thương lòng con, thật xin lỗi! Con không thể nghe mẹ chia tay Tư Hạo, con thật sự yêu anh ấy, con không muốn từ bỏ anh ấy, cũng không thể từ bỏ anh ấy.”