Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lúc Lê Hiểu Mạn tỉnh lại đã là ngày thứ hai.
Cô nằm trên giường trong phòng bệnh cách vách Lê Tố Phương, Lê Văn Bác một mực canh giữ bên giường bệnh cô.
Thấy cô tỉnh lại, mày anh ta nhíu chặt lúc này mới giãn ra, trong mắt nổi lên ý cười, thanh âm ôn nhu: “Mạn Mạn, em tỉnh rồi, cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?”
“Anh Văn Bác, em sao thế?” Lê Hiểu Mạn quan sát xung quanh, hai mắt nghi ngờ nhìn Lê Văn Bác hỏi, chuẩn bị ngồi dậy.
“Em ngất xỉu, đừng lộn xộn, anh đỡ em!” Thấy cô chuẩn bị ngồi dậy, Lê Văn Bác lập tức đứng lên, ôn nhu cẩn thận đỡ cô dậy, đôi mắt tràn đầy quan tâm nhìn cô: “Có đói bụng không? Anh đi mua chút thức ăn cho em.”
Lê Văn Bác ôn nhu hòa nhã như vậy khiến trong lòng Lê Hiểu Mạn không khỏi mất mát, Long Tư Hạo giống như đột nhiên biến mất khỏi sinh mạng Lê Hiểu Mạn cô vậy, đã mười mấy ngày cô không gặp anh, nếu nói không nhớ anh thì không thể nào.
Điều khiến cô khó hiểu nhất là tại sao anh đột nhiên “mất tích” nhiều ngày nhu vậy?
Đó là chuyện xưa nay chưa từng có.
Chẳng lẽ anh vẫn còn tức giận mấy tấm hình xuất hiện trong hôn lễ Hoắc Vân Hy sao?
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng cô cũng không tin Long Tư Hạo vì cái đó mà nhẫn tâm rời khỏi cô mười mấy ngày, nhẫn tâm không gặp cô, dù sao anh cưng chiều cô, yêu cô, bao dung cô như vậy, sao có thể vì cái đó mà không quan tâm cô, trong này nhất định có nguyên nhân gì cô không biết.
Che giấu mất mát và nghi ngờ, cô ngước mắt nhìn Lê Văn Bác, lo lắng hỏi: “Anh Văn Bác, mẹ em thế nào?”
Tâm tình cô rất kém, Lê Văn Bác tỉ mỉ dĩ nhiên nhận ra, anh ta nhíu mày, cũng đè nén mất mát và ưu tư, ôn hòa cười một tiếng, ôn nhu nói: “Mạn Mạn, yên tâm đi! Cô không sao, bây giờ đã ngủ.”
Nghe Lê Tố Phương không sao, trong lòng Lê Hiểu Mạn cũng an tâm hơn nhiều, cô nhìn Lê Văn Bác, yếu ớt cười: “Anh Văn Bác, mấy ngày nay làm phiền anh, cảm ơn anh chăm sóc em và mẹ em.”
Lê Văn Bác nhìn Lê Hiểu Mạn, ôn hòa cười, thanh âm dịu dàng: “Cô và em đều là người thân nhất thích nhất của anh, anh chăm sóc hai người là phải.”
“Thân nhất thích thất” trong lời nói anh ta để lộ ra một tin tức, nhưng Lê Hiểu Mạn cũng không nghe hiểu, vì trong lòng cô, Lê Văn Bác và mẹ cô đều là người thân nhất thích nhất của cô.
Thân nhất thích nhất này tượng trưng cho thân tình.
Lê Hiểu Mạn nhìn Lê Văn Bác cười dịu dàng, cười gật đầu: “Bất kể có phải hay không, em đều phải cảm ơn anh, mấy ngày nay anh Văn Bác cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi một hồi đi, em chăm sóc mẹ em.”
Dứt lời, cô muốn bước xuống giường.
Lê Văn Bác thấy thế, đưa tay đỡ cô xuống giường, đợi cô mang giày xong, anh ta mới nhìn cô, cau mày nói: “Mạn Mạn, em…”
Thấy anh ta muốn nói lại thôi, Lê Hiểu Mạn không hiểu nhìn anh ta: “Anh Văn Bác, em thế nào?”
“Ba em tới.” Sắc mặt Lê Văn Bác ngưng trọng nói, nhìn Lê Hiểu Mạn, trong mắt thoáng qua lo âu.
Vì anh ta biết trong lòng Lê Hiểu Mạn luôn tồn tại ngăn cách với Hạ Thanh Vinh, sau khi Hạ Thanh Vinh vứt bỏ cô, cô đã từng khóc vô cùng thương tâm, anh ta biết từ đó về sau, Hạ Thanh Vinh chính là một vết thương lòng vĩnh viễn không thể khép lại của cô, cho nên anh ta lo lắng cô nhìn thấy Hạ Thanh Vinh, trong lòng sẽ khó chịu.
Như Lê Văn Bác nghĩ, Lê Hiểu Mạn nghe được ba chữ “Hạ Thanh Vinh”, thân hình cứng đờ, ánh mắt trong suốt xẹt qua tia đau buồn, đôi mi thanh tú nhíu lại, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất.
Thấy sắc mặt cô biến đổi, Lê Văn Bác lo lắng nói: “Mạn Mạn, nếu em thật sự không muốn gặp ông ấy, chờ anh ấy đi, em hãy đi qua.”
Hai tay mảnh khảnh siết chặt, Lê Hiểu Mạn đè nén tâm tình bi thương, ngước mắt nhìn Lê Văn Bác cười: “Anh Văn Bác, yên tâm, em không sao, người kia đã không ảnh hưởng được tâm tình em.”
Dứt lời, cô liền đi ra phòng bệnh.
Vì cửa phòng bệnh Lê Tố Phương khép hờ, Lê Hiểu Mạn đứng ngoài cửa phòng có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Hạ Thanh Vinh ngồi trước giường bệnh, mặt đầy lo lắng nhìn bà, đáy mắt đều là áy náy và tự trách, còn có đau lòng.