Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Tố Phương nghe cô nói, lạnh lùng rút tay về, trên mặt tái nhợt đầy thất vọng: “Coi như mẹ… chưa từng nuôi con, không nghe mẹ thì con đi đi, vĩnh viễn cũng đừng… tới gặp mẹ nữa, mẹ cũng không muốn gặp lại con, mẹ… coi như mẹ không có đứa con gái này.”
Lê Tố Phương nói xong, trong mắt lóe lên bi thương, khóe mắt cũng ươn ướt, hốc mắt chảy xuống dọc theo khuôn mặt tái nhợt của bà.
“Mẹ, mẹ… mẹ đừng khóc có được không?” Lê Hiểu Mạn kinh hoảng nhìn Lê Tố Phương, đôi mắt trong suốt cũng trào ra giọt nước mắt, cô đưa tay muốn lau nước mắt cho Lê Tố Phương, nhưng Lê Tố Phương không cho cô đụng vào.
“Mẹ không cần con quan tâm, mẹ không có… đứa con gái này, con đi đi, vĩnh viễn… đừng tới gặp mẹ nữa, mẹ… mẹ chết đi cũng không cần con… tới cúng tế…”
“Mẹ… Thật xin lỗi! Mẹ đừng nóng giận.” Lê Hiểu Mạn thấy mẹ xưa nay chưa từng khóc thương tâm như vậy, cũng không khóc như hôm qua, trong lòng cô lại áy náy không thôi, khóc ôm lấy bà, nước mắt rơi như mưa.
“Mẹ, mẹ là người thân nhất của con, mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con, lúc nhỏ, mẹ thương con, quan tâm con, cho tới nay không để cho con làm việc cực khổ mệt nhọc, là mẹ cho con cuộc sống gia đình bình thường, cơm đưa tới há miệng, sao con có thể mặc kệ mẹ?”
Lúc nhỏ, thậm chí cô đã lên đại học, Lê Tố Phương vẫn không cho cô làm gì, cơm là Lê Tố Phương làm, quần áo là Lê Tố Phương giặt, tất cả việc nhà đều một mình bà làm.
Mỗi lần Lê Hiểu Mạn muốn giúp một tay, bà đều không cho.
Có khoảng thời gian, Lê Hiểu Mạn thừa dịp bà không có ở nhà, len lén quét nhà sạch sẽ, giặt quần áo, nấu cơm.
Mẹ thương yêu cô như vậy, sao cô có thể không ngó ngàng gì tới?
Mặc dù một năm trước, từ khi cô gả cho Hoắc Vân Hy, thái độ của mẹ đối với cô liền thay đổi, trở nên lạnh lùng hời hợt, cô đau lòng, khó hiểu, nhưng cô chưa từng trách bà, bà đã từng yêu thương, quan tâm cô như vậy, đã khắc trong lòng cô, đời này cô sẽ không quên.
Trong phòng bệnh, hai mẹ con khóc thương tâm.
Lê Văn Bác ở bên ngoài phòng bệnh thấy vậy, không vào quấy nhiễu, anh ta nhíu mày, đang muốn đóng cửa phòng bệnh, sau lưng anh ta truyền đến tiếng bước chân trầm ổn.
Anh ta nghi ngờ quay người sang, nhưng người anh ta thấy làm anh ta kinh ngạc.
“Long tổng…”
Người tới chính là Long Tư Hạo vừa từ nước ngoài chạy về, anh nghe Lạc Thụy gọi nói tình hình mẹ Lê Hiểu Mạn, biết Lê Hiểu Mạn cũng ở bệnh viện, anh liền cùng Lạc Thụy chạy tới đây.
Hai tay Lạc Thụy xách đồ bổ và sản phẩm dinh dưỡng đắt tiền cho Lê Tố Phương.
Anh ta nhìn Lê Văn Bác, câu môi hỏi: “Anh họ Lê, Lê tiểu thư ở bên trong phải không?”
Vì Lê Văn Bác là anh họ của Lê Hiểu Mạn, nên Lạc Thụy mới kêu anh ta như vậy.
Lê Văn Bác nhìn Lạc Thụy, lại nhìn Long Tư Hạo, nhíu mày: “Mạn Mạn ở trong, tôi đi vào kêu cô ấy ra cho hai người.”
Lê Tố Phương muốn Lê Hiểu Mạn chia tay Long Tư Hạo, anh ta nghe được, nếu Long Tư Hạo đi vào, nói không chừng Lê Tố Phương sẽ kích động như lúc thấy Hạ Thanh Vinh, lúc này mới gọi Lê Hiểu Mạn ra.
Ánh mắt Long Tư Hạo hơi trầm xuống, liếc anh ta, nói mình đi vào, sau đó trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Sau khi đi vào, anh liền sửng sốt.
Anh nhìn Lê Hiểu Mạn ông Lê Tố Phương khóc thương tâm, ánh mắt thoáng qua lo lắng và đau lòng, sau đó cất bước tiến lên: “Hiểu Hiểu, đã xảy ra chuyện gì? Sao khóc thương tâm như vậy? Nhớ anh sao?”
Nghe giọng nói trầm thấp quen thuộc, Lê Hiểu Mạn ngây người, lập tức quay đầu, khi nhìn thấy người đàn ông đi tới cô quả nhiên là Long Tư Hạo, cô kinh ngạc: “Tư… Tư Hạo…”
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của cô, Long Tư Hạo duỗi cánh tay dài, kéo Lê Hiểu Mạn còn cách anh một bước vào ngực, xem nhẹ tồn tại của những người khác, cúi đầu xuống phong bế đôi môi mê người của cô, hóa nhớ nhung nồng đậm trong thời gian này thành nụ hôn sâu sắc nóng bỏng.
“Ưm…” Lê Hiểu Mạn vì anh đột nhiên hôn mình mà trợn mắt nhìn anh, hoàn toàn quên phải đáp anh.
Lạc Thụy thường thấy Long Tư Hạo chẳng phân biệt trường hợp hôn Lê Hiểu Mạn, cũng chỉ biểu hiện rất tự nhiên.
Một khắc thấy Long Tư Hạo đột nhiên hôn Lê Hiểu Mạn, gương mặt Lê Văn Bác chợt trắng bệch, giữa hai lông mày nhíu chặt lướt qua bi thương, trong mắt cũng đầy mất mát.
Anh ta nghiêng đầu, không nhìn tới một màn làm anh ta bi thương đó.
Lê Tố Phương trên giường bệnh cũng vì hành động này của Long Tư Hạo mà sửng sốt hồi lâu, sau đó sắc mặt lạnh đi, giọng không vui nói: “Muốn khanh khanh ta ta… Mời hai người đi ra ngoài, đừng ở trước mặt tôi, làm vướng mắt tôi.”