Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D-GENERATION-X, Caster, :::Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord
Họ đang gặp rắc rối, phải nấp vào căn nhà và di chuyển tới bức tường phía sau trong bóng đêm, mồ hôi đầm đìa, hơi thở dồn dập, Cole cứ lo ngai ngái rằng cánh cửa mỏng manh của căn nhà sẽ bật ra bất cứ lúc nào.
- “rầm, và bọn nó xuất hiện, gào rú, phanh thây cả đám trước khi chúng ta kịp nhìn thấy chúng.”
“Tôi có ý này,” John thở hào hển, và Cole cảm thấy lóe lên một tia hy vọng, trước khi nó tắt ngấm theo câu nói kế tiếp của John.
“Bọn mình chạy luôn một mạch tới chỗ bức tường”, anh nói một cách quả quyết.
“Anh bị ấm đầu hả?”, Leon vặt lại. “Anh không thấy bọn nó nhảy à, làm sao mà tụi mình đua lại chúng nó chứ.”
John hít một hơi sâu rồi nói nhanh, giọng thấp xuống:
“Đúng, nhưng cả hai ta đều là những tay thiện xạ, chúng ta có thể bắn hạ những ngọn đèn đường trong lúc di chuyển. Cho dù chúng nhìn được trong bóng tối, nhưng điều đó cũng sẽ làm chúng bị phân tâm và bối rối.”
Leon không nói gì cả, và mặc dù không thể nhìn rõ mặt anh ta, nhưng Cole vẫn thấy được Leon đang cọ cọ vào bên vai bị đập trúng hồi nãy. Cử chỉ chậm chạp, chứng tỏ anh ta đang cân nhắc ý tưởng của John.
“Hai ông này ấm đầu hết rồi!”
Cole cố giữ cho giọng mình không quá hoảng hốt: “Còn cách nào khác hơn không? Ý tôi là, chúng ta có thể… có thể leo lên, đi trên những mái nhà.”
“Những tòa nhà có độ cao khác nhau”, John đáp. “Và tôi nghĩ kiến trúc của chúng không gánh nổi trọng lượng lớn.”
“Nếu chúng ta…”
Leon nhẹ nhàng ngắt lời: “Chúng ta không đủ đạn, Henry.”
“Hay là mình quay lại khu Ba…”
“Bọn mình gần góc tây nam hơn”, John lên tiếng. Cole biết họ nói đúng và thấy hết sức bực bội với điều đó. Anh vẫn muốn tìm một giải pháp khác, một con đường nào khác khả dĩ hơn. Bọn Hunter thật sự là kinh khủng, một thứ kinh hoàng nhất mà Cole từng thấy – và rồi một con đang cất tiếng tru đâu đó bên ngoài, âm thanh điên tiết đi xuyên qua lớp tường mỏng. Cole nhận ra rằng họ không có thì giờ để tìm được một phương án hay ho hơn.
“Thôi cứ vậy đi”, anh nói, thầm nghĩ cách duy nhất để vượt qua nỗi sợ là hãy mạnh dạn đối mặt với nó.
“Mình sẽ không đè nén được nó”, anh vừa nghĩ vừa hít thật sâu, thả lỏng hai vai một chút. Nếu phải chọn con đường này, anh sẽ không đời nào tự hạ thấp mình bằng cách co đầu rút cổ – và anh nhất định không để họ cảm thấy mình là một gánh nặng.
Cole lôi băng đạn mà John đã đưa cho anh ra khỏi túi, lóng ngóng lắp nó vào khẩu súng, tim đập thình thịch – và hơi ngạc nhiên thấy mình khá là tập trung, có lẽ người ta thường trở nên mạnh mẽ hơn, can đảm hơn một khi đã suy nghĩ thông suốt vấn đề.
“Có chết cũng cho ra chết”, anh tự nhủ thầm và chờ đợi một nỗi hoảng sợ dâng lên trong lòng – nhưng chẳng thấy gì cả. Đáng lý anh đã chết rồi nếu không có John và Leon, và bây giờ có lẽ là cơ hội để anh hy sinh bản thân vì sự an toàn của họ.
Ba người lẳng lặng tiến về phía cửa nhà. Cole thầm nghĩ, hình như trong vài giờ qua, cuộc đời của anh đã thay đổi còn nhiều hơn cả mười năm trước đó, và cho dù chuyện gì có xảy đến đi nữa, anh vẫn rất hài lòng về nó. Thật sự là vậy.
“Chuẩn bị…”, John nói, Cole hít một hơi, còn Leon cười với anh ta dưới ánh đèn nhợt nhạt từ cửa sổ.
“…Chạy!”
John đá tung cánh cửa và cả ba lao ra ngoài, màn đêm dường như bị xé toạc bởi những tiếng tru của lũ Hunter.
-----
Reston hấp háy đôi mắt. Hắn tựa người ra sau, mắt nhìn chăm chú vào màn hình, khoái trá với cái quyết định tự sát đó. Cả ba đứa phóng ra bóng tối như một lũ điên. Chỉ có người muốn chết mới làm cái chuyện chạy bừa như thế.
Họ chạy về hướng nam, John dẫn đầu, Red và Cole theo sau. Từ lề đường bên phải, một con Hunter đang nhảy chồm tới …
…và có tia lửa lóe lên, một chùm ánh sáng rực rỡ màu trắng cam nổ tung trên cao, thủy tinh vỡ rơi như mưa xuống đường. Bọn họ đã bắn vào một ngọn đèn đường, và đám 3K dường như bối rối trước trận mưa thủy tinh đang trút xuống. Con Hunter đổi màu từ đỏ sang xám đang quay mòng mòng, gào rống như điên, tìm kiếm xem kẻ nào đã tấn công…
…và hoàn toàn quên mất ba gã đàn ông. Cả ba chạy nước rút, vũ khí giương cao nhằm vào không trung. Thêm nhiều phát súng nhắm vào đèn đường, và Reston thấy một con Hunter khác trồi lên khỏi mặt đường, gần như mất phương hướng trong bóng tối xung quanh…
…và Cole, Henry Cole đang giả vờ ngoặt sang trái rồi sang phải, nện mạnh báng súng vào cái đầu vừa chồm lên của con 3K…
…và một bãi chất lỏng vừa máu vào óc tóe ra từ thái dương của nó, còn tay thợ điện nổ súng vào một khoảng đen bên cạnh. Tay chân con Hunter giẫy lên, nhưng nó đã chết rồi. Cole nhảy qua và bám theo những người khác, trong lúc đèn đường tiếp tục nổ tung, thủy tinh văng ra từ những chùm ánh sáng trắng.
“Không!”, Reston thì thầm, không nhận ra là mình vừa mở miệng, hắn chỉ biết một điều là diễn tiến đang vượt khỏi tầm kiểm soát.
John chạy, dừng để bắn, lại chạy tiếp. Những tiếng tru rượt theo sát họ, những trận mưa thủy tinh và mùi kim loại bị cháy tràn ngập xung quanh…
…và anh thấy có một con đang chờ sẵn phía trước, ngay chỗ giao lộ dẫn đến chuồng nhốt thú, nhìn thấy những con mắt nhấp nháy kỳ quặc và khoảng trống đen ngòm chỗ cái miệng đang gào lên –
- “cầu Chúa cho mình có đủ đạn, trông nó chẳng khác gì mặt đường cả” -
- và anh chạy thẳng tới trước, vũ khí hờm sẵn, tiếng đạn 9 ly nổ vang rền phía sau, khi con quái vật gầm gừ kia còn cách mười feet thì anh khai hỏa.
“Coi nè!”
Một tia lửa ngắn bay thẳng vào bộ mặt đang gầm gừ của nó –
- và nó chẳng hề gục ngã. Mặc dù anh đã đảo người qua để tránh nhưng khoảng cách là không đủ xa. Anh thấy bộ mặt đầy máu của con vật chỉ cách mình có vài inch, trước khi bị nó vung cánh tay dài ngoằng ra nện vào ngực.
Cú đánh hướng thẳng vào ngực trái, và John đã nghĩ là mình sẽ bị nó đánh cho vỡ cả ngực, sẽ bị hất tung trong không khí, xương cốt nát nhừ. Nhưng dường như những viên đạn đã làm nó yếu đi đáng kể và mất phương hướng, bởi lẽ mặc dù cảm thấy lồng ngực đau như xé trước đòn tấn công cực mạnh, nhưng thực sự anh còn chịu được những cú đấm mạnh hơn thế nữa kìa. Anh loạng choạng nhưng vẫn không ngã xuống, rồi chạy thẳng qua trước khi quẹo trái, hướng về phía tây. Anh bắn một tia nhìn lại đằng sau, thấy hai người cỏn lại vẫn đang theo sát, rồi nhìn ra trước.
- “kia rồi!”
Chì còn không đầy một dãy nhà nữa là đến cuối con đường, chỗ tiếp giáp với bức tường sơn phết. Cách mặt đất chừng hai feet là một cái lỗ rộng tám feet và cao ít nhất mười feet…
…và có tiếng tru cất lên ngay bên phải. John không sao thấy được con Hunter đang ngụy trang, nhưng đã có tiếng đoàng đoàng vang lên, chẳng biết Leon hay Cole vừa bắn, tiếng tru chuyển sang tông điên tiết và giận dữ. John nâng súng lên hạ tiếp một ngọn đèn đường, họ sẽ đến đó trong mười giây thôi…
…và một mảng tường xanh lục đang trượt xuống che lấp lỗ hổng, tuy chậm chạp nhưng chắc chắn. Họ sắp lâm vào đường cùng trong vài giây nữa.
-----
Reston ấn như điên vào công tắc khóa, nguyền rủa cái cửa chuồng đang trượt xuống chậm rì như sên, hai tay mướt mồ hôi, cái đầu chuếch choáng hơi men đang tràn ngập nỗi nghi hoặc.
“Không!”
Hắn vốn đã đóng cửa chuồng ở khu Hai và Ba rồi. Hắn mở cửa ở khu Bốn chỉ vì còn một con Hunter bên trong, để rồi quên mất khi nó chui ra, và bây giờ ba gã đàn ông đang sắp sửa trốn thoát. Thoát khỏi bàn tay của hắn, thoát khỏi cái chết đang treo lơ lửng trên đầu chúng.
“Mau lên coi!”, John nhìn lại và gào lớn, Red còn đang chạy đằng sau, Cole ngay kế bên –
- và có một con Hunter cách phía sau không đầy hai mươi feet đang rùn mình xuống lấy đà, phần thân lấp lánh màu nâu nhạt lẫn màu nhựa đường, móng vuốt bấu xuống đất.
“Giết chúng nó mau, nhảy đi, giết đi!”
John lao tới lỗ hổng, chống tay xuống và quăng mình vào trong một cách gọn ghẽ. Red lao đến, chộp lấy cánh tay chìa ra của John và chui tọt vào ngay tức khắc –
- Cole cũng sắp sửa đến nơi, và những bàn tay đang chìa ra đón lấy anh ta trong lúc cánh cổng vẫn chưa sập xuống hết -
- rồi con Hunter đằng sau vụt cánh tay xuống, móng vuốt rạch xuyên qua lớp áo và da lưng của Cole, xuyên qua các thớ thịt, sâu đến tận xương. Hai gã kia đã kịp kéo Cole lên trước khi cánh cửa đóng kín.
-----
Cole không hề rên la khi họ đỡ anh nằm xuống, mặc dù đang hết sức đau đớn. Cả hai đặt anh nằm sấp thật nhẹ nhàng, và Leon thấy bàng hoàng lẫn khổ sở khi nhìn cái lưng tan nát của Cole.
“Cậu ấy đang chết.”
Máu anh ta đã chảy thành vũng chỉ trong phút chốc. Bên dưới lớp vải rách bươm đẫm máu, Leon thậm chí có thể nhìn thấy những mảnh thịt tơi tả, những sợi cơ bị xé toạc và màu trăng trắng của xương lộ ra bên trong. Ngay cả xương cũng đã gãy. Thương tích gây ra bởi ra bởi hai nhát cắt kéo dài từ xương bả vai xuống tận eo lưng. Vết thương chí mạng.
Hơi thở của Cole rất ngắn và suy nhược, hai mắt nhắm nghiền, tay run lẩy bẩy. Hầu như bất tỉnh. Leon nhìn sang John, thấy biểu hiện của anh ta chẳng khác gì mình, rồi nhìn ra chỗ khác; họ chẳng thể làm gì được cho Cole nữa rồi.
Cả ba đang ở đoạn cuối của một cái chuồng khung lưới rất lớn, một dạng hành lang trải xi măng chạy suốt chiều dài của bốn khu thử nghiệm. Nó khá là tối khi chỉ được soi rọi bởi vài ngọn đèn; cái chuồng được ngăn ra bởi những bức tường phân cách có cửa sổ khá lớn, nên Leon chỉ có thể thấy được gian kế bên, chính là hang ổ của lũ Spitter. Chung quanh được bao bọc bằng một lớp nhựa trong suốt dày đặc, còn dưới sàn đầy những khúc xương.
Cái chuồng của bọn Hunter trống không, nó rộng ít nhất ba mươi feet và chiều dài gấp đôi, có những cái máng ăn đặt dưới những mắt lưới của tấm vách. Thật là một chỗ cô đơn và lạnh lẽo để chết, nhưng dẫu sao anh ta cũng sẽ không cảm thấy gì nữa khi đã ra đi…
“Để tôi… nằm ngửa”, Cole phều phào và mở mắt ra, môi run run.
“Đừng, cứ nằm vậy cho thoải mái”, John nói nhẹ nhàng. “Cậu sẽ ổn thôi, Henry, chỉ cần nằm yên đấy và đừng cử động, được chứ?”
“Đừng dối tôi”, Cole đáp. “Để tôi nằm ngửa lên đi, tôi, đang chết…”
John bắt gặp ánh mắt của Leon, miễn cưỡng gật đầu. Anh không muốn Cole đau đớn thêm, nhưng cũng không muốn từ chối; cậu ấy đang chết, họ nên giúp cậu ấy bất cứ điều gì có thể.
Thận trọng và từ tốn, John nâng Cole lên và lật anh ta lại. Cole rên rỉ khi chạm lưng xuống sàn, hai mắt mở trừng trừng, nhưng sau một chốc thì đã có phần dễ chịu hơn. Có lẽ do hơi lạnh… hoặc là anh ta đã vượt qua giới hạn của đau đớn và đang tê liệt dần.
“Cám ơn”, anh thì thào, một bong bóng máu sủi ra trên cặp môi tái nhợt.
“Henry, bây giờ cậu hãy cố nghỉ đi nhé”, Leon khẽ nói, chỉ muốn bật khóc thành tiếng. Cậu ấy đã rất nỗ lực để trở nên can đảm, để có thể theo kịp họ…
“Fossil”, Cole nói, mắt nhìn Leon đăm đăm. “Trong… ống nghiệm. Họ nói… nếu nó ra dược, nó… hủy diệt mọi thứ. Nó. Trong… phòng thí nghiệm. Phía tây. Hiểu không?”
Leon gật đầu, hoàn toàn hiểu ý của Cole: “Một sinh vật của Umbrella trong phòng thí nghiệm. Fossil. Cậu muốn bọn mình thả nó ra.”
Cole nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng bệch đi khiến Leon nghĩ chắc anh ta đã yên nghỉ, nhưng anh ta lại cất tiếng, nhỏ đến nỗi họ phải kê sát tai vào mới nghe được.
“Phải”, anh ta thở hắt ra. “Tốt.”
Cole trút hơi thở cuối cùng, và ngực anh không còn động đậy gì nữa.
-----
Trong vòng vài phút, Cole đã chết, hai gã đàn ông thì tìm cách thoát khỏi chuồng của lũ Hunter. Reston ngó lên màn hình và trơ ra không một chút cảm xúc, ngạc nhiên cũng không. Cái bọn này thật ra đâu có phải là người; một khi đã nghĩ như vậy thì chẳng còn gì để mà ngạc nhiên nữa cả.
Những cái máng đựng thức ăn được bắt chặt vào những mắt lưới thép, nhờ vậy mà những người phụ trách có thể cho lũ vật nuôi ăn mà không cần bước vào chuồng; phần máng đưa ra ngoài đủ để họ thả thức ăn vào, và những vật nuôi sẽ đón lấy từ phía bên này. Dù cho bọn 3K có tính chuyện kéo tuột máng ăn vào trong hay đẩy hẳn ra ngoài cũng chẳng hề gì, vì chỗ trống đó quá hẹp so với thân thể của chúng.
“Nhưng không hề hẹp với thân người thường… hay thân người của tụi nó, đại loại thế.”
John và Red đang đá vào thân máng, và khi nó bắt đầu thụt ra ngoài, Reston chộp khẩu súng lục rồi đứng dậy, quay lưng lại dãy màn hình. Chẳng còn gì mà xem nữa. Hắn đã thất bại, khu thử nghiệm Planet đã dễ dàng bị đánh sụp, hắn sẽ bị trừng trị ra trò vì những gì đã làm, không chừng còn bị giết nữa. Nhưng hắn chưa muốn chết đâu – nhất là chết trong tay bọn chúng.
“Nhưng còn thang máy, bọn người trên mặt đất…”
Lên trên đó cũng chẳng an toàn. Toàn khu vực hẳn đã bị bọn S.T.A.R.S. này kiểm soát rồi, chúng đã phong tỏa hắn và giờ đang chờ hai thằng lỏi kia lôi đầu hắn ra…
“Không thể lên đó, không thể giết chúng, không đủ thì giờ… nhà ăn.”
Bọn nhân viên sẽ giúp hắn. Một khi hắn phóng thích họ, giải thích mọi chuyện, họ sẽ quây quanh và che chắn cho hắn khỏi những mối nguy. Tất nhiên hành động cụ thể ra sao thì phải xem lại, nhưng hắn có thể suy tính trên đường tới đó.
“Phải đi mau thôi, bọn nó sẽ sớm thoát ra, sẽ lùng sục mình. Có lẽ để báo thù cho Cole. Để bắt mình trả giá, trong khi mình chỉ làm cái việc phải làm, làm điều mà bất cứ kẻ nào khác cũng sẽ làm như vậy…”
Có điều hắn ngờ là bọn họ chẳng đời nào tin điều đó. Reston bước ra ngoài, trong đầu bắt đầu sắp đặt bước kế tiếp, và tự hỏi liệu mọi chuyện sẽ còn tệ hại ngoài ý muốn tới đâu nữa.