Resident Evil 4 – Thế Giới Ngầm

Chương 19

Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D-GENERATION-X, Caster, :::Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord

Họ rời khỏi cái chuồng, bước vào một lối đi sạch sẽ và trống trải trước khi rẽ trái về phía tây – đi nhanh qua một hành lang vắng tanh. Không một ai lên tiếng; chẳng có gì để nói cho tới khi tìm thấy cái thứ mà Cole gọi là Fossil, tới khi họ chứng thực được những gì cậu ấy nói là chính xác.

Kể từ lúc đặt chân vào Planet tới giờ mới thấy John không tìm cách pha trò. Cole là một người tốt bụng, cậu ấy đã làm tất cả những gì có thể để chuộc lại sai lầm khi đẩy họ vào khu thử nghiệm, đã làm mọi thứ theo lời họ - và giờ cậu ấy đã ra đi vĩnh viễn, bị tấn công một cách tàn khốc, phải chết một cách đau đớn giữa vũng máu dưới sàn một cái chuồng.

Reston. Lão Reston sẽ phải trả giá cho chuyện này, và nếu biện pháp hay ho nhất dành cho lão là giải phóng con quái vật của Umbrella, thì nên làm nó ngay. Gieo gió thì phải gặt bão.

“Mặc xác quyển sách. Nếu Fossil đúng là nỗi kinh hoàng như Cole nghĩ, bọn mình sẽ giải phóng nó rồi thả các nhân viên ra, và biến khỏi chỗ này. Mặc cho nó xé nát chỗ này ra, cho nó xử lão Reston…”

Hàng lang uốn khúc sang phải, rồi kéo dài thẳng về phía tây. Họ thấy một cánh cửa bên tay phải khi vòng qua góc, và không hiểu sao, John nghĩ ngay đây chính là phòng thí nghiệm mà Cole đề cập. Anh cảm thấy vậy.

Anh đã đúng sau khi họ làm một loạt thứ. Cánh cửa kim loại bật mở - sau khi họ lấy một viên đạn 9 ly làm chìa – dẫn vào một phòng thí nghiệm nhỏ với những bộ đếm giờ và máy tính, rồi đến một phòng phẫu thuật, tất cả đều bằng thép và bằng sứ. Cánh cửa nằm sát vách tường phía cuối phòng phẫu thuật chính là nơi mà Cole đã nói – và khi trông thấy sinh vật đó, John hiểu ra tại sao Cole cứ khăng khăng muốn đề cập về chuyện này, cho đến tận hơi thở cuối cùng. Chỉ cần nó dữ dằn bằng một nửa dáng bề ngoài thôi cũng đủ để san bằng cả khu Planet này rồi.

“Chúa ơi!”, Leon nói, còn John thì chẳng có từ nào để diễn tả thêm. Họ từ từ di chuyển về phía cái ống trụ khổng lồ nằm trong góc căn phòng rộng lớn, qua một cái bàn mổ bằng thép và những cái khay y cụ sáng loáng, rồi dừng bước trước cái ống trụ. Phòng không bật đèn, nhưng có một luồng ánh từ trên trần đang rọi thẳng vào cái thứ có tên Fossil.

Ống trụ cao mười lăm feet với đường kính ít nhất mười feet, chứa đầy một thứ chất lỏng màu đỏ - và cái thứ ngập trong chất lỏng, được gắn liền với cái hình trụ cùng những dây thép chạy dọc lên cao, chính là con quái vật. Một cơn ác mộng.

John nghĩ cái tên Fossil có lẽ là do dáng vẻ bề ngoài, một phần nào đó của nó trông như loài khủng long, mặc dù tất nhiên là chẳng có cái giống khủng long nào như nó từng hiện thân trên Trái Đất. Một sinh vật cao mười feet với màu da tái nhợt, những sớ thịt cuộn lên có màu hồng do tác động của chất lỏng đỏ bao quanh. Nó không có đuôi, nhưng có một lớp da dày và đôi chân hộ pháp của loài khủng long. Nó được thiết kế để có thể đứng thẳng bằng hai chân, với đôi mắt nhỏ tí cùng cái mõm tròn dài của loài khủng long ăn thịt, kiểu như giống T-Rex hoặc velociraptor, những cánh tay dài xọc cuồn cuộn cơ bắp, còn bàn tay thì khoằm lại với những ngón khẳng khiu. Tất cả những đặc điểm không thể tin nổi đó khiến nó trông như một thực thể đột biến lai giữa người và khủng long.

“Bọn chúng nghĩ gì không biết? Tại sao – tại sao lại tạo ra một thứ như vậy?”

Nó đang ngủ, chính xác là đang trong trạng thái hôn mê, nhưng hoàn toàn còn sống sờ sờ ra đó. Chụp lên sống mũi là một cái mặt nạ nhỏ trong suốt, nối liền với với một sợi dây mảnh dẻ, và có một dải plastic buộc quanh cái mõm bự chảng nhằm giữ cho khung hàm đồ sộ khép kín. John không thấy được chúng, nhưng anh dám cá rằng trong cái miệng cong quẹo to tướng đó là cả một bộ răng tua tủa. Đôi mắt nhỏ mà tròn bị bao phủ bởi mi mắt và một lớp da màu tím, và họ có thể thấy bộ ngực của nó đang phồng lên xẹp xuống chậm rãi, tạo nên một thứ chuyển động uyển chuyển nhịp nhàng trên cái cơ thể đồ sộ đang ngập trong chất lỏng đỏ.

Có một tập hồ sơ nhét trên tường bên cạnh Fossil, phía trên một màn hình có những vạch xanh lá chớp chớp theo chiều ngang trong một chu kỳ yếu ớt. Leon với lấy hồ sơ, lật qua các trang trong lúc John nhìn nó chằm chằm, vừa ghê tởm vừa phẫn nộ. Một bàn tay khẳng khiu của nó vừa giật giật, những ngón tay dài tám inch co lại thành động tác nắm hờ.

“Trong này nói là nó được chọn ra để mổ xẻ trong ba tuần rưỡi”, Leon đọc lướt qua. “Vật thí nghiệm sẽ được đặt trong trạng thái ngủ đông, ‘vâng vâng…’,khi nó được tiêm một liều Hyptheion gây chết người để đem ra giải phẫu”.

John ngó lại cái bàn giải phẫu, thấy có những khóa thép hai bên mép và ba lưỡi cưa nằm bên dưới. Cái bàn có vẻ đã được kiến tạo cho vừa với những sinh vật to lớn.

“Tại sao phải giữ cho nó sống?”, John hỏi và quay lại phía con Fossil đang ngủ. Thật khó mà rời mắt khỏi nó được; một sinh vật vừa lôi cuốn, lại vừa kinh dị và phi thường, một thứ lập dị đến độ buộc người ta phải để mắt đến.

“Có lẽ để giữ cho các bộ phận còn tươi”, Leon vừa nói vừa thở ra. “Vậy… chúng ta làm chứ?”

“Thật là một câu hỏi đáng giá cả triệu đô. Chúng ta sẽ không lấy được cuốn sách có mật mã nữa– nhưng đổi lại bọn Umbrella sẽ mất thêm một cơ sở khoa học bẩn thỉu dưới lòng đất. Thậm chí mất thêm một nhân vật chóp bu.”

“Ừ,” John đáp. “Chúng ta làm thôi.”

-----

Họ im lặng nghe hắn giải bày, những khuôn mặt lộ vẻ trầm tư khi tiếp nhận thông tin về chuyện hãi hùng đã xảy ra ở Planet. Đợt xâm nhập trên mặt đất, cú điện thoại khẩn xin hỗ trợ, hai gã đàn ông đã hạ gục hắn như thế nào sau khi giết chết Henry. Không ai hỏi han gì, chỉ ngồi đó và dùng cà phê – chả biết là do ai pha – và ngó hắn diễn thuyết. Chẳng ai thèm đưa cho hắn lấy một cốc.

“…và khi tỉnh lại, tôi đến đây ngay”, Reston nói, tay run rẩy xoa lên mái tóc, bộ mặt nhăn nhúm theo đúng kiểu thích hợp. Hắn vốn không cần phải dấu giếm vẻ hoảng hốt.

“Tôi… bọn họ vẫn còn ngoài đó, đâu đó, có lẽ đang đặt chất nổ, tôi cũng không biết nữa… nhưng chúng ta có thể chặn được bọn nó nếu hợp sức lại.”

Hắn đọc thấy vẻ dửng dưng trong những đôi mắt đen láy, xem ra họ chẳng có chút hứng thú nào để làm theo lời hắn cả. Hắn không phải là chuyên gia tâm lý, nhưng cũng chẳng khó gì để nhận ra điều đó.

“Bọn họ không bị lừa phỉnh như Henry đã…”

Reston chùn vai xuống, cất giọng run run. “Bọn nó đã bắn cậu ấy”, hắn nói, mắt cụp xuống ra vẻ đau khổ đến choáng váng. “Cậu ấy đã van nài bọn chúng tha mạng, và rồi bọn nó – bọn nó bắn cậu ta.”

“Xác cậu ấy ở đâu?”

Reston ngó lên, thấy người vừa nói là Leo Yan, một trong những tay phụ trách bọn 3K. Yan chẳng lộ vẻ gì khác biệt cả, chỉ tựa mình vào cạnh bàn và tay khoanh trước ngực.

“Sao?”, Reston bối rối hỏi lại, kỳ thực hắn biết quá rõ Yan đang nói về cái gì. “Khốn kiếp, đáng lẽ mình phải nghĩ tới chuyện này từ trước chứ…”

“Henry…”, một người nữa lên tiếng, Reston nhận ra là Tom hay gì đó ở nhóm xây dựng. Cái giọng cộc lốc của anh ta đầy vẻ nghi ngờ: “Bọn họ bắn cậu ta, đánh gục ông – nghĩa là cậu ta vẫn ở chỗ mấy gian phòng nhỏ, phải không?”

“Tôi… tôi không rõ”, Reston nói, cảm thấy nóng bừng và khát nước do đã uống khá nhiều rượu. Cảm thấy mình sắp sửa lộ tẩy vì một câu hỏi không ngờ tới.

“À phải, cậu ấy ở đó, trừ khi bọn nó đã dịch chuyển đi nơi khác vì lý do nào đó. Tôi tỉnh dậy trong tình trạng chóng mặt hoa mắt, và chỉ muốn đến cứu các anh ra ngay lập tức, để biết chắc là không ai khác bị thương vong. Tôi đã không ngó coi cậu ấy có còn đó không…”

Bọn họ nhìn hắn chằm chằm, tạo thành một đám đông những khuôn mặt đầy vẻ kích động chứ không còn thản nhiên như trước. Reston thấy được những sự hồ nghi, giận dữ và vẻ khinh miệt. Trong mắt của vài người, hắn còn thấy thấp thoáng sự căn hờn nữa.

“Sao lại vậy, ta đã làm gì khiến cho bọn bây khinh miệt? Ta là thượng cấp, là ông chủ, chính ta trả lương cho lũ khốn tụi bay mà…”

Một tay nhân viên đứng dậy và nhìn những người còn lại, chẳng thèm để mắt tới Reston. Nick Frewer, kẻ có vẻ là người được cả nể nhất trong đám.

“Ai muốn biến khỏi chỗ này?”, Nick nói. “Tommy, cậu có chìa khóa xe tải chứ?”

Tom gật đầu: “Có. Nhưng không có chìa khóa cổng và nhà để xe.”

“Tôi có”, Đầu bếp Ken Carson lên tiếng. Anh ta cũng đã đứng dậy, tất cả đều đứng dậy, vươn vai ngáp dài và uống nốt tách cà phê.

Nick gật đầu: “Tốt. Mọi người thu dọn đi, gặp ở thang máy trong năm…”

“Khoan đã!”, Reston la lên, không tin nổi những điều vừa nghe, không tin nổi bọn họ lại có thể trốn tránh trách nhiệm và nghĩa vụ như vậy. Sao bọn họ có thể phớt lờ hắn được. “Còn nhiều tên ở trên mặt đất, bọn nó sẽ giết các anh! Các anh phải giúp tôi!”

Nick quay lại nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt thản nhiên và trân tráo không chịu nổi: “Ông Reston, bọn tôi chả có gì phải làm cả. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi dư biết ông là một kẻ dối trá – có lẽ lời tôi nói không phải là đại biểu cho số đông, nhưng tôi cứ phải nói cho ông biết một chuyện, đó là tôi làm vệ sĩ cho ông nhiêu đó đủ lắm rồi.”

Anh ta thình lình cười mỉa mai, hai mắt hấp háy: “Với lại, bọn họ đâu có kiếm tụi tôi.”

Nick quay lại đi thẳng một mạch, và Reston cân nhắc một thoáng xem có nên bắn gã ta không– nhưng hắn lại chỉ có vỏn vẹn sáu viên đạn, mà họ thể nào cũng bóp chết hắn nếu hắn dám gây thương tích cho bất cứ ai trong đám giai-cấp-lao-động này. Hắn cân nhắc đến việc nói cho bọn họ biết, rằng bọn bây hết đời rồi, rằng tao sẽ không quên mối nhục này, nhưng hắn không muốn tốn hơi. Và cũng chả có thì giờ nữa.

“Trốn.”

Đó là tất cả những gì cần làm lúc này.

Reston quay lưng lại phía những kẻ bất phục kia và chạy mau ra ngoài, đầu óc căng ra tìm một nơi ẩn náu, loại bỏ những chỗ quá trống trải hay lộ thiên…

…và hắn đã nghĩ ra: “Dãy thang máy, vòng qua góc chỗ khu y khoa”. Tuyệt vời. Chẳng ai tính tới chuyện ngó vô cái buồng thang máy còn chưa được vận hành. Hắn sẽ cạy cửa một cái ra và nấp vào trong. Ít nhất cũng được một lát, đến lúc hắn nghĩ ra những gì cần làm tiếp theo.

Mồ hôi rịn ra bất chấp cái lạnh trong hành lang xám xịt vắng ngắt, Reston quẹo phải và bắt đầu chạy.

-----

Sau một lúc tưởng như hàng giờ đồng hồ phải đi xuống trong bóng tối, giữa một mớ hỗn độn khó chịu và rét buốt, thang máy phát ra tiếng rít đến chói tai, họ đã xuống đến khu vực bên dưới.

“Hoặc bên trên, tùy theo cách nhìn thôi”. Claire suy nghĩ bâng quơ, nhìn qua tấm chắn đã mở trong lúc David chiếu đèn pin ra xung quanh, tiếng động cơ thang máy ầm ĩ từ từ im lặng. Họ đang đứng trên nóc một buồng thang máy trống rỗng, chỉ có một cái thang trèo dựng kế bên.

Cả ba rời khỏi lớp sàn kim loại, Claire thấy thoải mải hẳn khi được đứng trở lại trên một mặt phẳng rắn chắc bình thường. Di chuyển trên một cái trục chênh vênh mà bất cứ cử động sai lệch nào cũng có thể trả giá bằng mạng sống, coi bộ không phải là một ý tưởng hay ho cho lắm.

“Liệu có ai nghe thấy chúng ta chăng?”, Claire hỏi, và thấy cái bóng của David nhún vai.

“Đương nhiên là nghe, nếu họ cách cái này một ngàn feet trở lại”, anh nói. “Chờ đã, để anh tìm một chỗ đặt chân…”

Cllaire bật đèn lên trong lúc David cúi người, nắm lấy phần rìa của tấm chắn và tự leo xuống. Trong lúc anh dịch chuyển cái thang leo vào vị trí, Rebecca mở đèn pin lên, và Claire thoáng thấy khuôn mặt của cô.

“Không sao chứ?”. Cô lo lắng hỏi. Trông Rebecca tái nhợt và bệnh hoạn, nửa quầng mắt tím đen hẳn lại.

“Ừm, em thấy khá hơn rồi, vẫn còn sống được”, cô nói khẽ.

Claire không tin lắm, nhưng cô chưa kịp truy vấn thêm thì David đã gọi với lên:

“Được rồi, em thòng chân xuống đi. Anh sẽ kê những nấc thang vô và đưa em xuống.”

Claire ra hiệu cho Rebecca đi trước, đoán là cô ấy sẽ lên tiếng nếu không làm nổi. Và khi David giúp Rebecca leo xuống, Claire bất chợt nghĩ ra là cô ta sẽ không thể nào thốt nên lời được.

“Em muốn được giúp sức chứ không muốn bị bỏ lại phía sau; em sẽ đi cho dù phải chết…”

Claire gạt những ý nghĩ đó đi, tự mình leo xuống khỏi nóc thang máy. Thật ra Rebecca đâu phải loại người ương bướng, cô ấy là một nữ quân y. Và bây giờ cô ấy có vẻ ổn.

David gật đầu với Claire khi cô xuống tới nơi, cả hai cùng kéo cánh cửa kim loại lạnh ngắt ra. Rebecca hờm mũi súng về phía khoảng trống đang lộ dần. Sau khi đã kéo rộng nó ra một khoảng đủ lớn, David tiến ra trước, rồi ra hiệu cho họ theo sau.

“Wow”.

Cô không biết trước mình sẽ gặp cái gì, nhưng đương nhiên là không hề ngờ tới một cái hành lang màu xám bằng bê tông tinh xảo thế này. Nó mở sang phải, nơi có một cánh cửa, bên trái là một cua quẹo rất gắt, cách thang máy chừng hai mươi feet và thẳng về phía đông. Claire không rõ phương hướng lắm, nhưng cô biết cái thang máy mà Leon và John mắc kẹt ở gần phía đông nam- ấy là nếu nó đi thẳng một đường.

Im lặng, tuyệt đối im lặng. David hất đầu sang trái, ngụ ý muốn đi đường này, Claire và Rebecca cùng gật đầu.

“Tốt nhất là bắt đầu từ chỗ cái thang máy đó, rồi sẽ đoán xem họ đã đi đường nào…”

Claire ngó lướt qua Rebecca chứ không dám nhìn chằm chằm, thấy lo cho sức khỏe của cô; thật sự cô ta không khỏe cho lắm, và khi Revecca vòng qua góc hành lang, Claire do dự một chốc. Cô bắt gặp ánh mắt của David, rồi hất đầu về phía Rebecca với vẻ lo ngại. David ngập ngừng, rồi gật đầu theo, và cô hiểu là anh cũng đã biết tình trạng của cô ta.

Và có tiếng la kinh hãi của Rebecca vang lên, một gã mặc đồ xanh lục nhảy xổ ra ngay góc hành lang và chộp lấy cô. Hắn đánh bật khẩu súng của Rebecca khỏi tay và dí súng vào sát đầu. Một tay hắn siết chặt quanh cổ, đôi mắt hoang dại nhìn họ trừng trừng, ngón tay ấn lên cò súng, nụ cười hân hoan lộ ra trên mặt.

“Tao sẽ giết nó! Tao nói là làm! Đừng có ép tao!”

Rebecca níu lấy cánh tay của hắn, và hắn siết chặt hơn nữa, bàn tay run run, cặp mắt màu xanh đảo qua đảo lại giữa David và Claire. Mắt Rebecca đã hơi khép lại, những ngón tay buông xuôi, và Claire nhận ra cô ấy quá yếu, cô ấy sắp ngã gục đến nơi rồi.

“Người của tụi bây đừng hòng giết được tao, tránh ra! Tránh ra bằng không tao giết nó!”

Khẩu súng lục đang ấn mạnh vào đầu cô khiến David và Claire không dám cử động…

Họ bất lực chứng kiến cái gã điên ấy thối lui, kéo theo Rebecca về phía cánh cửa cuối hành lang.