Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D-GENERATION-X, Caster, :::Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord
Khu Bốn là một thành phố hẳn hoi, và Leon dễ dàng nhận ra đây là thứ khác thường nhất mà anh từng được chứng kiến. Ba khu đầu tiên cũng kỳ lạ khác thường, nhưng hiển nhiên đấy chỉ là giả tạo – cánh rừng nghèo nàn, những bức tường trắng bao quanh sa mạc, ngọn núi được chạm trổ. Những đặc điểm đủ để anh ghi nhận rằng chúng được tạo ra bởi bàn tay con người.
“Còn nơi này… nó là một môi trường sống thật sự chứ không phải là mô phỏng nữa.”
Khu Bốn là một tập họp những dãy nhà vuông vức trong thành phố về đêm. Một thành phố, tuy không có tòa nhà nào quá ba tầng nhưng vẫn là một thành phố thực sự - đèn đường, vỉa hè, cửa hiệu, những căn hộ, bãi đậu xe, và đường nhựa. Họ đã rời khỏi vùng núi để tiến vào một thành thị của nước Mỹ.
Ít ra vẫn có hai thứ không đúng khi nhìn lướt qua – đó là màu sắc và không khí. Những căn nhà có màu đỏ gạch hoặc nâu sậm gì đó; trông như chưa làm xong, còn mấy bãi đậu xe Leon trông thấy hình như có màu đen; thật khó mô tả chính xác được trong bóng tối dày đặc thế này.
“Và còn không khí…”
“Như bị ám vậy”, John lặng lẽ nói, cả Leon và Cole cùng gật đầu. Họ tựa lưng vào cửa trong lúc quan sát cái thành phố im ắng, cảm thấy hết sức mệt mỏi.
“Y như một cơn ác mộng, một nơi mà anh bị lạc và không tìm được ai hết, rồi mọi chuyện xấu đi…”
Nó không giống một thành phố ma, cũng không phải là một nơi bị bỏ hoang hay hết giá trị sử dụng; bởi lẽ cho tới giờ chưa có ai sống ở đây cả, sau này cũng không. Không xe cộ lưu thông trên đường, không có trẻ em vui đùa nơi góc phố, không một sự sống nào để có thể gọi nó là thành thị… và sự trống vắng, không một chút sinh khí ấy tạo nên cảm giác như… bị ám.
Cánh cửa hướng ra một con đường chạy dài từ đông sang tây và rẽ trái, khuất sau một bức tường có màu xanh lục. Từ vị trí đứng, họ có thể thấy tất cả những lối đi đều dẫn tới một con lộ rộng rãi lát đá nằm phía nam, với hàng loạt những giao lộ đan xen lẫn nhau. Ánh sáng dìu dịu từ những ngọn đèn đường soi rọi màn đêm, chúng đủ sáng để nhìn ra trước nhưng quá tối để nhìn được rõ ràng.
Có một chiếc xe đậu đằng trước họ, bên ngoài một căn nhà hai tầng màu nâu sậm. John đi ngang qua nó và đưa tay gõ lên mui xe. Leon nghe thấy âm thanh rỗng phát ra bên dưới; nó chỉ là một cái vỏ không. John quay lại, thận trọng quan sát bóng tối.
“Vậy… bọn Hunter”, anh nói, và Leon bất giác nhận ra cái không khí im lìm của những dãy nhà đằng trước mới kỳ quái làm sao.
“Những cái tên này mang tính gợi tả”, anh nói, đồng thời tháo băng đạn khẩu bán tự động ra để kiểm lại. Năm viên, và chỉ còn một băng đầy nữa, mặc dù John thì có hai băng - ồ không, một thôi, Cole có một nữa.
Và nếu Leon không nhầm, thì John chỉ còn một băng đạn ba mươi viên cho khẩu M-16, cùng với những gì còn lại trong khẩu súng trường.
“Không còn lựu đạn, gần hết đạn…”
“Giờ sao?”, Cole hỏi, và John trả lời, tròng mắt thu hẹp lại trong lúc cất giọng. Dáng điệu anh hết sức thận trọng trong lúc liếc qua từng góc tối mịt, từng cái cửa sổ.
“Nghĩ lại mà xem”, John nói. “Thằn lằn ngón cánh, bò cạp, đám phun độc… rồi Hunter.”
“Tôi… ôi”, Cole chớp mắt nhìn quanh một cách sợ sệt. “Không hay rồi.”
“Cậu nói là cửa ra đã bị cài chốt?”, Leon hỏi. Cole gật đầu, và John lắc đầu cùng lúc.
“Thật điên rồ, tôi đã xài quả lựu đạn cuối cùng rồi”, anh khẽ nói. “Không còn gì để phá cửa nữa.”
“Nếu anh không làm vậy thì chúng ta toi hết rồi”, Leon đáp. “Và nếu còn thì cũng chưa chắc là phá được, nếu nó có cùng kết cấu như cửa vào,”
John thở dài ảo não, nhưng cũng gật đầu: “Chắc bọn mình sẽ đốt trụi nó một khi tới nơi.”
Không gian trở nên yên ắng một cách khó chịu khi mọi người trầm ngâm không thốt nên lời, và rồi Cole lên tiếng.
“Vậy… tốt nhất là hãy cảnh giác cao độ và đi sát bên nhau”,anh ngập ngừng nói, nghe như một câu hỏi hơn là một lời trình bày.
John nhướng mày và cười: “Ý kiến hay. Này, cậu sẽ làm gì một khi ra khỏi chỗ này? Có muốn gia nhập hàng ngũ những người chống lại Umbrella không?”
Cole cười một cách bồn chồn: “Chừng nào ra được rồi hãy nói.”
Họ tiến về phía nam sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, di chuyển một cách chậm chạp chính giữa đường lộ. Những tòa nhà tối tăm đang dõi theo từng bước chân của họ bằng những con mắt bọc kính ảm đạm. Mặc dù họ đã cố đi hết sức rón rén, nhưng giữa một thành phố im phăng phắc thế này, tiếng giày đạp trên đường nhựa cứ nghe rõ mồn một, thậm chí nghe cả hơi thở của họ nữa. Không một tòa nhà nào có ký hiệu hay trang hoàng gì cả, và Leon có thể khẳng định là chẳng thấy một chút ánh sáng nào trong đó. Cái cảm giác trống trải ngột ngạt này gợi lên trong anh một ký ức không mấy dễ chịu, ký ức về cái đêm anh lái xe đến Raccoon trong ngày làm việc đầu tiên cho RPD, sau khi Umbrella để cho virus phát tán.
“Chỉ khác một điều, con đường ở đó bốc mùi tử khí và bọn ăn thịt sống thì đi loăng quăng trong bóng tối, lũ quạ dùng bữa trên xác người, một thành phố chết từ trong ra ngoài…”
Đã qua được một nửa khu nhà, và Leon trở về thực tại khi thấy John giơ tay lên.
“Chờ đã”, anh nói, rồi tiến tới cái “cửa hàng” bên trái, một kiến trúc bọc kính bên ngoài làm Leon nghĩ tới cửa hiệu bán bánh ngọt, một nơi luôn trưng bày những cái bánh cưới bên cửa sổ. John săm soi nhìn qua lớp kính, rồi thử mở cửa. Nó mở ra trước sự ngạc nhiên của Leon. John ngó nghiêng bên trong chừng hơn một giây, rồi đóng lại và quay trở ra.
“Không có quầy thu tiền gì hết, nhưng là một căn phòng thật sự”, anh hạ thấp giọng. “Có trần nhà và một bức tường đằng sau.”
“Có lẽ bọn Hunter đang núp trong mấy công trình này”, Leon nói.
“Phải, bọn nó sợ chúng ta hơn là chúng ta sợ nó, nghe hay đấy chứ. Chúng ta phải may mắn lắm…”
“Đúng rồi!”, Cole buột miệng la lớn, rồi hạ giọng xuống với vẻ phấn khởi. “Có lẽ có cách để thoát khỏi đây. Các vật nuôi được nhốt trong lồng hoặc cũi gì đó đằng sau bức tường. Tôi không biết mấy khu khác thì sao, nhưng có một hành lang bao quanh khu Bốn này, tôi đã thấy cửa vào của nó, cách góc tây nam chừng hai mươi feet. Nó dễ xử lý hơn cửa ra; ý tôi là tuy có bị khóa, nhưng nó không phải làm bằng thép luyện.”
John gật đầu, và Leon nghĩ cách này coi bộ khả thi hơn là cố lọt qua một cách cửa bị chốt từ bên ngoài.
“Được”, John nói, “phương án hay đó. Chúng ta sẽ thử xem… “
Có gì đó vừa di chuyển. Thứ gì đó trong bóng khuất của căn nhà hai tầng bên phải, khiến John im bặt và tất cả cùng chĩa súng vào màn đêm, vừa căng thẳng vừa cảnh giác cao độ. Mười giây, rồi hai mươi giây – dù là gì thì coi bộ nó cũng kiên nhẫn ra phết. Hoặc…
“…Hoặc là chúng ta đã nhìn nhầm.”
“Không có gì hết”, Cole thì thầm, Leon do dự hạ mũi súng xuống, thầm nghĩ hình như có gì đang di động thì phải. Và rồi có tiếng rống của một thứ gì đó anh không thấy được, tiếng tru nhức óc của một giống chim kinh khủng, như thể một con thú hoang đang nổi cơn thịnh nộ, và bóng tối đang tự nó di động. Leon không thể thấy một cách rõ ràng, nó như là một cái bóng, như là một phần của căn nhà đang di động, nhưng anh đã thấy những con mắt ti hí nhấp nháy có màu sáng, cách mặt đường ít nhất bảy feet, rồi đến những cái vuốt đen lởm chởm bám trên đường nhựa. Một con tắc kè hoa vừa gầm gừ vừa lao tới chỗ họ.
-----
Reston tức tốc quay lại phòng điều khiển, sức nặng của bao súng đeo bên hông khiến hắn thấy khỏe khoắn hẳn ra. Hắn sẽ còn khoái hơn nữa nếu được chứng kiến cảnh bọn Hunter săn lùng ba gã đàn ông, mặc dù hắn tin chắc rằng chỉ còn kịp thấy những thi thể.
“Nhất định là một màn hoàn hảo, bất chấp việc bọn nó mất bao lâu mới chết.”
Reston muốn uống chút gì đó, muốn trở về phòng điều khiển, tự nhốt mình bên trong và chờ Hawkinson quay lại. Hắn đã suýt phát điên lên khi thấy hệ thống truyền thông bị vô hiệu hóa, nhưng sau đó lại chẳng có gì xảy ra cả. Thang máy vẫn đang ngưng hoạt động, còn gã Trung sĩ bất tài kia sẽ trở lại bằng trực thăng bất cứ lúc nào; và nếu ba tên xâm nhập trên mặt đất là thủ phạm của vụ phá hoại đường dây này – hắn không mảy may nghi ngờ điều đó – Hawkinson sẽ lo liệu chúng. Với một chút may mắn thì đây chỉ là vấn đề của hệ thống điện, và một tay thợ điện mới sẽ sửa xong nó khi hắn hoàn tất bản báo cáo buổi sáng.
Quả là đáng ngại khi không liên lạc được với các cộng sự, nhưng hắn cho là mọi chuyện sẽ ổn với những thuận lợi đang có được; có ai mà không ấn tượng trước cái cách hắn kiểm soát tình thế trong một hoàn cảnh ngặt nghèo thế này chứ? Tính toán mọi chuyện, lừa bọn xâm nhập vào khu vực thử nghiệm, tất cả đều là chiến tích của hắn. Sẽ không ai cằn nhằn hắn, mà nếu có cũng không đáng kể.
Thật thoải mái khi tìm được khẩu súng lục cỡ.38 trong phòng riêng; hắn đã đem theo nó đến Planet bởi lẽ đó là món quà của Jackson, và mặc dù kiến thức về súng là rất ít ỏi, nhưng hắn vẫn biết cách để siết cò súng. Thực tế là khẩu súng nặng nề này có thể bị cướp cò, vì nó chẳng có khóa an toàn gì hết…
Khi Reston đi được nửa đường trở lại phòng điều khiển, hắn chợt nghĩ tới việc giải thoát cho đám nhân viên ở nhà ăn; rồi hắn đi qua đi lại trước cánh cửa bị khóa hai lần, và lại nghĩ thôi không làm nữa. Có lẽ do đã uống khá nhiều rượu. Sau một thoáng chần chừ, hắn liền quay gót, quyết định là cứ để cái bọn hâm kia chờ đó; màn trình diễn của bọn 3K quan trọng hơn nhiều. Bên cạnh đó, hắn muốn kiếm chuyện đặng trút hết bực dọc trong khi chờ kết nối lại được với văn phòng chính; chả ai trong đám ấy có hành động gì để bảo vệ cho Planet và ông chủ của tụi nó cả.
Phòng điều khiển ở đằng trước bên phải. Reston chạy vòng qua góc, rẽ vào và lao qua cánh cửa. Có chuyển động trên một màn hình, và hắn quăng mình xuống ghế, vừa hứng chí vừa tò mò chờ xem bọn kia tiêu tùng như thế nào. Bọn nó nhất định là đang đi chệch hướng – có điều vẫn chưa đứa nào tiêu đời, nhưng với Reston thì đó chỉ là vấn đề thời gian. Cả ba đang ngắm bắn một con Hunter, và hắn nhận thấy con thứ hai đang xuất hiện trên màn hình, tiệp một màu đen với chiếc xe đang đậu gần đó.
Red hướng súng sang phải, nhắm vào đối thủ mới đến, nhưng bọn 3K không thể bị chùn chân với vài viên đạn yếu ớt như thế; và con Hunter thu hẹp khoảng cách lại bằng một cú nhảy đầy uy lực có chiều dài hai mươi feet. Theo dữ liệu Reston có được, thì chúng có thể nhảy xa tới ba mươi lận -
- và giờ thì Cole cũng đã bắt đầu bắn, trong lúc John tiếp tục xả súng vào con thứ nhất, lúc này đã đổi sang màu xám của nhựa đường. Theo như Reston thấy thì con này đã dính phải khá nhiều đạn của cả ba, nên nó quay lui rồi nhảy vọt ra khỏi tầm nhìn của màn hình.
Con thứ hai vẫn còn khoác một lớp vỏ màu đen, trông nó thật hoàn hảo khi giơ bàn tay lực lưỡng ra quật vào những viên đạn đang bay tới phần thân. Một giống loài vô tính có cơ thể trần trụi đồ sộ, với vẻ ngoài gần như người, một thứ sinh vật cao nghễu với cái đầu bò sát đang chảy nước dãi, những móng vuốt dài tới ba inch. Nó đang ngẩng đầu lên cất tiếng tru. Reston biết cái tiếng này, không có âm thanh nên hắn chỉ có thể tưởng tượng trong đầu khi con vật tru lên. Nó vừa biến mất vào mặt đường, sự kết hợp mới hoàn hảo làm sao, lại một cú vung tay nữa và Red bị đánh ngã lăn ra.
“Có thế chứ!”
John lao ra chắn cho tên đồng bọn vừa ngã và xả đạn vào con vật đang dán xuống đường, trong lúc Cole kéo Red đứng dậy, cả hai lui ra sau. Chúng trao đổi điều gì đó –
- và cả hai chạy ra ngoài tầm nhìn, hướng tới phía nam… con vật đã bị hạ rồi chăng? John đã ngừng bắn, có máu tuôn ra từ đâu đó, loang lổ trên mặt, trên ngực con 3K -
- "mắt, hẳn là tụi nó bắn vào mắt. Khốn kiếp!”. Nó đang quay mòng mòng và ngã nhào. Mặc dù đó không phải là vết thương chí mạng, nhưng cũng khiến nó bị mất phương hướng mất một lúc.
John quay lưng chạy theo sau những tên đồng bọn, không có con Hunter nào nữa trong tầm nhìn – ít nhất là theo Reston thấy. Chẳng nhằm nhò gì, bọn nó có giỏi đến đâu thì cũng phải chết thôi; không có đường nào để vào thành phố mà không bị tấn công, cũng không có chỗ nào có thể ẩn nấp – chỉ trừ một nơi còn an toàn, và Reston ấn nút khóa cánh cửa dẫn trở về khu Ba.
“Hết đường lui nhé, các quý ông…”
Bọn họ vẫn chưa thấy xuất hiện trên góc máy quay đầu tiên của con đường phía nam; Reston cau mày, chuyển sang góc khác, chọn một cái phía trước tòa nhà –
- và thấy một cái cửa vừa đóng lại, chứng tỏ bọn họ đang ẩn vào một trong những cửa hiệu. Reston gật gù, làm thế cũng chỉ trốn được trong chừng năm phút mà thôi. Bọn 3K dư sức lùng khắp thành phố, nếu muốn, chúng có thể săn mồi bằng cách ngửi mùi. Chúng sẽ lần theo dấu những con mồi, truy đuổi, và kết liễu trò chơi trốn tìm. Những sinh mệnh vô vọng.
Không có máy quay nào trong căn nhà đó, nên hắn đành phải chờ đến khi họ ló dạng, hoặc khi bọn Hunter rượt họ chạy ra. Reston ngoác miệng cười nhăn nhở, thấy hết sức bồn chồn, lòng tự hỏi sao mà bọn 3K lâu xuất hiện quá vậy. Đã đến lúc kết thúc cuộc thử nghiệm và khôi phục trật tự cho Planet. Bọn Hunter nhất định sẽ không phụ lòng hắn. Chỉ vài phút nữa thôi.
-----
Họ tìm thấy lối đi đằng sau tòa nhà ở giữa, sau khi đã băng ngang phòng chứa máy phát điện và nhốt ba tên lính canh vào trong đó. Thật là may mắn làm sao, họ chỉ tính tìm công tắc để mở khóa cái thang máy kẹt ở chỗ lối vào khi nãy, thế mà lại thấy luôn một dãy bốn cái thang máy, được bao bọc trong lớp thảm nằm sát bức tường phía tây. Chúng chưa được vận hành, nhưng khi mở cái đầu tiên ra, họ thấy có một cái sàn đẩy đủ chỗ cho hai người đứng, David và Claire cạy cửa mà không tốn chút sức nào. Mặc dù khá mệt mỏi và khó ở, nhưng khi thấy cái sàn hẹp té nối liền với hệ thống ròng rọc, Rebecca chỉ muốn cười phá lên.
“Chúng không ngờ rằng bọn mình quay lại, bọn mình sẽ đột nhập như những bóng ma.”
“Có vẻ ai đó đã quên khóa cổng hậu”, David nói, vẻ hân hoan lộ rõ trên khuôn mặt mệt mỏi.
Claire ngó cái sàn kim loại vuông một cách nghi ngại: “Chúng ta có vô hết được không?”
David không trả lời mà nhìn Rebecca. Cô biết ngay là anh chàng lại đang lục lọi trong đầu để tìm cách diễn đạt cho êm thấm trước khi mở miệng.
“Trực thăng ắt sẽ quay lại, anh sẽ cần có em nếu những người kia bị thương, nhưng nếu những tên lính canh thoát ra được…”
“Rebecca… nói cho anh biết tình trạng của em đi, đừng giấu diếm”, anh nói, cố gắng không lộ ra vẻ gì khác lạ trên mặt.
“Em mệt, đau đầu, và đang đi khập khiễng – nhưng anh cần có em xuống cùng, David, thể trạng của em không đủ hoàn hảo, nhưng chưa đến mức bị ngã gục đâu, với lại, anh đã nói là sẽ có một nhóm nữa đến đây đó thôi.”
David mỉm cười, giơ tay lên: “Được rồi, tất cả chúng ta sẽ xuống. Khá chật chội đấy, nhưng trọng lượng thì chắc không sao, cả hai cô đều nhỏ con mà…”
Anh bước vào trong, rọi đèn pin qua những sợi cáp treo, rồi đến hộp phím bấm đơn giản gắn trong thang máy. “…Anh nghĩ chúng ta có thể vận hành nó dễ dàng. Đi chứ?”
Rebecca và Claire bước vào buồng, cái sàn tạm bợ này chỉ chiếm có một phần tư khoảng không tối đen như mực. Trời lạnh, trên đầu và dưới chân đều trống trải, còn tay vịn thì chỉ có một bên. Claire ngần ngại tựa vào thanh kim loại, cả ba người túm tụm sát vào nhau.
“Ước gì mình có kẹo bạc hà”, Claire lẩm bẩm.
“Ước gì chị có kẹo bạc hà”, Rebecca nói, và Claire cười khúc khích. Rebecca có thể cảm thấy khuôn ngực của Claire đang phập phồng dưới tay mình; họ đang bị nhồi nhét quá khít.
“Đi thôi”, David nói và nhấn nút. Thang máy hạ xuống với một tiếng ù ù khá lớn, và nó khiến Rebecca bắt đầu nghĩ ngợi về đợt tập kích này. Tốc độ di chuyển khá chậm chạp, chậm hơn một nửa so với thang bình thường.
“Chúa ơi, dám nó kéo dài vô tận lắm…”
Chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến Rebecca thấy mệt quá cỡ rồi, còn tiếng động cơ ồn ào chỉ làm cô thêm đau đầu hơn, tư thế đứng làm cho cô nhận ra sức khỏe của mình đang rất tệ. Khi cái khung cửa vuông vức màu sáng đã trôi đi, cả buồng thang máy chìm trong bóng tối, Rebecca bất chợt thấy vui mừng vì họ đã túm tụm như vầy; nó cho phép cô có thể thoải mái tựa mình vào David, mắt nhắm lại, cố gắng chịu đựng thêm một lúc nữa.