Chiếc xe của Nam Lịch Viễn chạy chậm rãi trên đường Giang Thành trong ngày thu.
Anh đang gọi bluetooth trong xe, “Vậy ư? Khiến Cố Tam tiểu thư không vui là lỗi của tôi!”
Cố Hành Cương cúp máy, thấy sắp tới 5 giờ chiều, tối nay chắc anh không về Ninh Thành được.
Khương Thục Đồng lên lầu, vì Cố Minh Thành đang đợi Cố Hành Cương ở phòng khách, đợi anh gọi điện xong có việc cần nói.
“Tối nay ngủ thế nào đây? Một phòng hay hai phòng? Nhà mình nhiều phòng lắm!” Cố Minh Thành ngồi trên chỗ gác tay sô pha như bộ dạng mới nãy khi nói chuyện với Cố Niệm Đồng.
“Đưa đến đây rồi còn hỏi?”
“Thế là ngủ qua rồi à?”
Cố Hành Cương đồng ý rồi lên lầu.
Trên lầu.
Cố Niệm Đồng vẫn đang nói chuyện với Đỗ Nhược.
Cố Niệm Đồng nài nỉ Đỗ Nhược phải giữ bí mật, đừng nói với ai, đấy dù sao cũng là sự phiền não của cô gái mới lớn nên không được nói với người khác, đặc biệt không để cha mẹ biết cô đã uất ức như vậy.
“Yên tâm, không nói đâu!”
“Cả anh hai cũng không nói nhé!”
Đỗ Nhược gật đầu.
Khương Thục Đồng dọn dẹp phòng, lỡ đâu con gái người ta xấu hổ không muốn ngủ cùng phòng với Cố Hành Cương cũng có phương án dự phòng khác, để người ta nghĩ rằng cô mong mỏi vô cùng hai người gạo nấu thành cơm!
Hôm nay Khương Thục Đồng còn đích thân mời đầu bếp nhà hàng lại nấu ăn, nếu ra ngoài thì làm quá lắm nên ở nhà ăn cơm ngon thì hơn. May trong nhà còn một người bằng tuổi Đỗ Nhược, lần đầu cô và Cố Minh Thành gặp Đỗ Nhược cũng không quá xấu hổ.
Đỗ Nhược lúc ăn cơm vẫn luôn giữ vẻ khuê các, dịu dàng, ít nói, cô ngồi kế Cố Hành Cương, thái độ vô cùng rộng rãi, Cố Minh Thành lâu lâu sẽ hỏi công việc của Đỗ Kim Minh, Khương Thục Đồng giúp cô gắp đồ ăn.
Thực ra Đỗ Nhược rất lo lắng, vì cô không biết tối nay ngủ thế nào, cũng không biết Cố Tổng và bà Cố sắp xếp ra sao, bằng không cô ra khách sạn ngủ?
9 giờ, Cố Tam Nhi phải đi ngủ rồi.
Khương Thục Đồng dẫn Đỗ Nhược lên lầu, đã chuẩn bị sẵn cho cô một gian phòng riêng.
Thực ra Khương Thục Đồng thấy vào lúc này, bậc cha mẹ làm thế nào cũng không phải, nếu để hai người một phòng sẽ khiến con người ta nghĩ mình muốn hai đứa đơm hoa kết trái, nếu chia ra ngủ, người ta sẽ nghĩ: Có chỗ nào không hài lòng về cô nên không muốn cô và con họ ngủ chung!
Sau khi Khương Thục Đồng lên lầu liền liếc nhìn Cố Minh Thành với ánh mắt sắc lại, ý là: “Việc xấu gì cũng để em làm?”
Cố Minh Thành mỉm cười nhìn cô, ông xua tay kêu cô lên đi.
Cố Hành Cương dọn đồ trong phòng mình, dù gì gần đây anh cũng ít ở chỗ này, cũng cần phải dọn dẹp mấy đồ cần thiết.
Lúc Khương Thục Đồng dắt Đỗ Nhược đi ngang qua phòng Cố Hành Cương, anh mở cửa, kéo Đỗ Nhược vào, “Mẹ ngủ với cha đi!”
Khương Thục Đồng thở dài, không cần phải là mẹ chồng xấu tính nữa rồi, lúc cô xuống lầu, cô vừa đi vừa nói với Cố Minh Thành: “Con anh đúng là giống anh!”
“Giống chỗ nào?”
“Giống chỗ nào anh tự biết chứ! Em và con gái người ta còn chưa đến phòng đã bị nó kéo vào trong phòng nó rồi!”
……
Trên lòng, phòng Cố Hành Cương.
Đỗ Nhược bị Cố Hành Cương ép vào cửa, yết hầu của anh đang chuyển động lên xuống.
“Biết rõ về nhà với anh sẽ có chuyện gì, mà vẫn về?” Anh ép Đỗ Nhược lên giường, nói với giọng đàn ông cực kì.
“Em tưởng hôm nay mình sẽ về!” Đỗ Nhược không nhìn anh mà nhìn phía bên cạnh.
“Về? Nếu em đã hiểu anh như vậy hẳn nên biết anh dắt em về đây không chỉ để dỗ dành Tam Nhi mà còn sẽ ấy với anh!” Cố Hành Cương nâng cằm cô lên nhìn thẳng vào mắt cô.
Mới 21 tuổi, còn đang đi học nhưng ánh mắt thì trầm ngâm, gương mặt trắng nõn, vô cùng hấp dẫn với anh.
Đỗ Nhược không nói gì đã bị Cố Hành Cương bế lên đi đến giường, sẵn tiện tắt đèn.
Lúc hôn lên xương quai xanh của Đỗ nhược, Cố Hành Cương hỏi, “Hôm nay Tam Nhi nói gì với em?”
“Tôi hứa với Tam Nhi không nói với ai rồi! Cố gia…” Đỗ Nhược khẽ rên, “Cố gia sao lại có con trai như anh nhỉ?”
“Vì em còn chưa hiểu đàn ông của Cố gia thế nào!”
……
Hôm sau. Cố Tam Nhi quyết định về trường, tuy đã xin nghỉ nhưng bài tập tồn đọng rất nhiều, Cố Hành Cương và Đỗ Nhược cũng về Ninh Thành tiện đường đưa luôn Cố Tam Nhi.
Cố Hành Cương gọi điện cho Nam Lịch Viễn, bảo hôm nay về trường, anh không vào, kêu Nam Lịch Viễn ở trên đường khu công nghiệp đón Cố Tam Nhi đi.
Lúc xe Cố Hành Cương đến, xe của Nam Lịch Viễn đã dừng bên đường, anh đứng dựa vào xe.
Cố Tam Nhi bước xuống, gọi “Chú Nam” rồi lên xe.
Cô không biết anh hai lại để chú Nam đón mình.
Nhưng trong lòng Nam Lịch Viễn lại rất bồn chồn, vấn đề của Cố Tam Nhi thì anh và Cố Hành Cương gần như đều hiểu cả.
Cố Hành Cương chỉ muốn người xuất hiện ở trường học là Nam Lịch Viễn thôi, anh xuất hiện càng nhiều càng có lợi, về sau khả năng vào được Cố gia càng cao, Nam Lịch Viễn rõ ràng biết Cố Hành Cương đang lo cái gì, cái Cố Hành Cương lo cũng là cái anh lo, đó là tuổi tác!
Cố Hành Cương quay đầu xe rời đi, đưa theo Đỗ Nhược về Ninh Thành.
Nam Lịch Viễn không vội khởi động xe, anh nhìn Cố Tam Nhi, mới hay hai ngày không gặp, vậy mà giờ vừa gặp lại vui vẻ vô cùng. “Chú khiến Cố Tam tiểu thư giận rồi à? Hễ giận là chạy về nhà kiện cáo thế sao?”
“Không có, chú Nam! Con không có giận chú! Em đến kỳ kinh nguyệt, mẹ em cũng gọi điện cho em, em nhớ bà nên về nhà ở thôi!” Ở nhà một ngày tâm trạng Cố Tam Nhi vui hơn nhiều.
Cô không nói chuyện của Hề Dao, cô không biết Hề dao và chú Nam có quan hệ gì, cũng không muốn làm tiểu nhân xen vào hai người.
Nam Lịch Viễn không nói gì nữa, khởi động xe chạy đến trước cổng kí túc xá, lại nói, “Có gì cứ gọi chú.”
Cố Tam Nhi “Uhm”, đeo balo bước vào kí túc xá.
Tiết toán cao cấp hôn sau, những nội dung mà Hà Đỉnh nói Cố Tam Nhi nghe không hiểu gì cả.
Trước giờ cô đều học dở toán, mất vài tiết học nên giờ nghe bài như vịt nghe sấm, ánh mắt Hà Đỉnh luôn liếc qua chỗ Cố Tam Nhi, cô cầm bút chì chọt chọt trên bàn học.
Tan học, Hà Đỉnh cho bài tập về nhà, bảo mấy hôm sau sẽ có buổi kiểm tra thử xem các bạn học sinh nắm căn bản tới đâu, ai không qua…
Không nói sẽ xử lý những học sinh rớt thế nào, nhưng nghe vậy đã rợn gai óc rồi.
Toán học ở Havard không như của quốc nội, căn bản về toán cao cấp của Cố Tam Nhi ở trong nước đã là con số không, vô cùng nhức đầu.
Cố Tâm Nhi chả hiểu gì cả, cô hỏi Kiều Kiều, Kiều Kiều cũng bảo cô không giỏi toán học, còn nói học thiết kế mà tại sao phải học toán làm gì.
Hai người bước đi trong vườn trường với tâm trạng chán chường.
Hà Đỉnh từ trước mặt bước tới, thấy Cố Tam Nhi thì mỉm cười, “Bạn Cố à, hôm nay có gì không hiểu hay sao mà chau mày ủ rũ thế!”
Lúc này, hai người đang đứng bên dưới cây Ngô Đồng Pháp.
Hà Đỉnh thực ra rất đẹp trai và khá có học, trừ lần trước cha mẹ anh tới Cố gia cầu hôn thì còn lại Cố Tam Nhi có ấn tượng rất tốt với anh, nếu không cũng không thể nói chuyện 40 phút được. Con người anh rộng rãi, không dung tục, lần trước đề nghị kết thông gia không biết là dây thần kinh nào của anh bị chạm mạch rồi!
“Em chỗ nào cũng không hiểu cả thầy Hà ạ!” Cố Tam Nhi ngẩng đầu, cứ như đã trở về hồi còn ở đại học Havard.
“Thế bạn học Cố có muốn phụ đạo không?” Hà Đỉnh cười nói.
Cố Tam Nhi lại nổi lên cái tôi, “Cám ơn thầy Hà, không cần đâu! Em ổn mà!”
Cô nói xong liền đi.
Kiều Kiều đang đợi Cố Tam Nhi phía trước.
“Tam Nhi nè, xem ra cậu và thầy Hà xứng đôi lắm! Cậu không biết chứ ban nãy hai người đứng dưới cây khung cảnh đẹp thế nào đâu, nam thì bảnh, nữ thì đẹp! Nhìn ngôn tình lắm! Thực ra thầy Hà cũng được mà, vì cậu còn bỏ cả cơ hội qua Wall Stress làm việc, cam tâm ở lại đây dạy toán, việc cha mẹ anh ấy đề nghị kết thông gia cũng đâu phải lỗi của anh ấy, người ta chỉ lo lắng cho cậu thôi mà, sợ cậu bị người khác cướp mất! Nghe thầy Hà giảng bài thấy anh ấy là một người tốt đó!” Kiều Kiều chân thành nói.
“Anh ta tốt vậy cậu gả cho anh ta đi” Cố Tam Nhi đi trước mấy bước.
Cô cảm thấy rõ ràng Hà Đỉnh đang chống đối cô, cố tình lấy cái kiểm tra gì đó làm khó cô liên lụy tất cả học sinh.
Cô cứ không để anh phụ đạo đấy, nhưng nghĩ lại, Hà Đỉnh cũng giỏi thật, học toán ở Havard mà về nước cũng có thể liên kết lại được, nhưng nghe nói lúc anh học Thạc Sĩ mới sang Havard, trước kia ở trong nước, nói ra cũng quá giỏi rồi.
Tối, Cố Tam Nhi và Kiều Kiều tới thư viện, Cố Tam Nhi mượn rất nhiều bài tập thực hành toán, rồi cô lấy vở ra cố gắng nghiên cứu.
Bất giác đã tới 8 giờ 40 phút.
Kiều Kiều phải về kí túc xá, hỏi Cố Tam Nhi về không, Cố Tam Nhi bảo cô muốn học cả đêm! Sẵn nhờ Kiều Kiều mua giúp cô hai tách cà phê để tránh buồn ngủ.
Kiều Kiều đồng ý!
Người của Cố gia đều có bản lĩnh và cái tôi riêng, Cố Tam Nhi thường không biểu hiện ra nhưng lúc này có thể thấy cô không màng cả ngủ nghỉ!
Nam Lịch Viễn gọi điện tính hỏi cô vừa từ nhà về, hôm nay ở trường thế nào.
Cố Tam Nhi yên tĩnh học bài ở thư viện, tắt máy rồi, Nam Lịch Viễn gọi cho Kiều Kiều, cô bảo Cố Tam Nhi đang cố gắng học toán, muốn đối đầu với thầy Hà, Nam Lịch Viễn bảo một chốc anh sẽ tới trường, Kiều Kiều bảo thế càng tốt, nếu anh tới tiện đường ghé Starbucks mua giùm hai ly cà phê cho Cố Tam Nhi, Tam Nhi nhà anh phải chống lại cơn buồn ngủ đó!
Kiều Kiều cũng không biết vì sao cô lại dùng “Tam Nhi nhà anh”!
Nam Lịch Viễn cúi đầu cười, anh qua Starbucks mua hai tách Cappuccino, rồi đến thư viện!