Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 322

Thư viện to như vậy, bây giờ còn rất nhiều người, Cố Tam Nhi ngồi ở trong một góc, một tay chống cằm, một tay xoay bút.

Nam Lịch Viễn đặt hai ly cà phê trước mặt Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi nói, “Cám ơn!”.

Nam Lịch Viễn đứng sau lưng cô, nhìn nội dung làm bài thi của cô, định thức Vandermonde và chuỗi Fourier, Cố Tam Nhi xoay bút, nghĩ mãi không ra.

“Tam tiểu thơ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cũng gặp chuyện khó sao?” Nam Lịch Viễn hỏi.

Cố Tam Nhi quay đầu, nhìn thấy chú Nam, nói một câu, “Chú Nam, sao chú lại đến đây?”

“Đến xem xem hôm nay em ở trường tâm trạng thế nào, lỡ như tâm trạng không vui, người nhà Cố gia lại đến tính sổ với chú thì làm thế nào?” tay anh kéo chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh Cố Tam Nhi.

“Dù là con gái Cố Minh Thành, em cũng có rất nhiều khuyết điểm, em học hành không tốt, đến kỳ kinh nguyệt em hay suy nghĩ, đừng làm em đau như vậy, em tình nguyện đem tất cả mọi thứ của em đánh đổi, chú Nam, kiểu bất đắc dĩ này, chú không hiểu đâu.” Lúc Cố Tam Nhi nói chuyện, rất nghiêm chỉnh, rất giống người lớn.

“Trang sức em làm không phải rất tốt sao?”

“Thiết kế trang sức là chuyên ngành của em, nhưng toán học của em không tốt!” Cố Tam Nhi ủ rũ nói, cảm thấy cả thế giới bỏ rơi cô rồi.

Cố Tam Nhi đã rất buồn ngủ rồi, cô cầm ly cà phê uống, sau đó đẩy ly cà phê còn lại cho Nam Lịch Viễn “Ly này cho chú!”.

“Anh không cần cà phê, lúc này, anh mới bắt đầu làm việc, không buồn ngủ!” Nam Lịch Viễn lại đẩy ly cà phê về phía Cố Tam Nhi.

Cố Tam Nhi ngậm ống hút, ngẩng mắt nhìn Nam Lịch Viễn, hình như đang kinh ngạc, trên thế giới này lại có người ngủ trễ như vậy?

Cố Tam Nhi lại dồn tinh thần và sức lực tập trung vào bài học, nhưng làm sao cũng không biết làm.

Cô đẩy quyển bài tập về phía Nam Lịch Viễn, “Chú Nam, đề này chú biết làm không?”

Nam Lịch Viễn cầm lấy quyển sách của cô, là một đề tìm giới hạn rất đơn giản, đây được coi là đề vi tích phân đơn giản nhất rồi.

“Câu này không biết?” Nam Lịch Viễn hỏi cô.

“Ừm”

Nam Lịch Viễn từ bên dưới Cố Tam Nhi lấy ra một xấp giấy tính toán, tình cờ phát hiện bức vẽ Cố Tam Nhi vẽ.

Cụ thể là gì, Nam Lịch Viễn không nhìn rõ, bởi vì Cố Tam Nhi lập tức phát hiện bức vẽ đó, sau đó ngại ngùng dẹp đi.

Mặt còn rất đỏ, nói một câu, “Vẽ bừa thôi!”

Nam Lịch Viễn nhìn ra rồi, là một người con trai, anh không nhìn rõ là ai, nhưng tuyệt đối không phải anh.

Cô cắn chặt răng, bắt đầu giải đề.

Cố Tam Nhi liền chống tay nghiêng đầu, nhìn Nam Lịch Viễn viết đề lên giấy, toàn nhìn thấy nội dung anh viết, cũng rất nhàm chán, ánh mắt cô bất giác di chuyển lên trên, nhìn một bên mặt của Nam Lịch Viễn.

Cô phát hiện mũi của chú Nam rất cao và thẳng, rất đẹp trai, từ một bên mặt nhìn qua, giống như được điêu khắc ra vậy.

“Chú Nam, mũi của chú thẳng quá, rất đẹp!” Cố Tam Nhi nói với Nam Lịch Viễn, buộc miệng nói một câu.

“Rồi sao? Em muốn nói gì?” Nam Lịch Viễn vẫn đang làm bài, dáng vẻ viết chữ rất đẹp trai.

“Không muốn nói gì cả, là đang khen chú đẹp trai!” Cố Tam Nhi không hề biết mũi thẳng biểu hiện điều gì.

Nam Lịch Viễn lại biết, đồng thời dùng tâm ý của anh đoán tâm ý của Cố Tam Nhi.

Nam Lịch Viễn chỉ vài phút đã làm xong đề, “Qua đây, xem bài!”

Đầu Cố Tam Nhi ghé sát lại, đầu hai người chụm lại vào nhau, Nam Lịch Viễn giảng cho cô, Cố Tam Nhi rất điên đầu, bởi vì chú Nam giảng rất nhiều công thức cô không hiểu.

Hai cánh tay cô ôm chặt lấy tay Nam Lịch Viễn, đầu đập vào cánh tay Nam Lịch Viễn, bộ dạng suy ghĩ, cực kì điên đầu, “Chú Nam, nói tiếng người, nói tiếng người, em nghe không hiểu, không hiểu...”

Xem ra cô rất dở về số học.

Nam Lịch Viễn tận lực dùng ngôn ngữ phổ thông giảng những công thức này cho Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi ban đầu mờ mịt, nhưng sau hai tiếng trôi qua, hình như đã khai sáng được một chút.

Đã sắp mười một giờ rồi, Cố Tam Nhi bình sinh lần đầu tiên ngủ trễ như vậy, dù hai ly cà phê cũng không chống đỡ được đồng hồ sinh học của cô, lúc mười một giờ rưỡi, cô đã ngáp dài ngáp ngắn, không chút tinh thần và sức lực rồi!

“Hôm nay đừng xem nữa!’ Nam Lịch Viễn luôn ở bên cạnh cô, giảng giải cho cô.

Nam Lịch Viễn cũng đã dùng hết sự kiên nhẫn của cuộc đời này rồi.

“Không được, hôm nay em thức suốt đêm! Hôm khác tên khốn Hà Đỉnh phải thi kiểm tra chất lượng rồi, anh ta chống đối em, em biết!” Cố Tam Nhi lại chọc thật mạnh vào quyển sách.

Lại xem thêm một tiếng nữa, sắp một giờ rồi, Cố Tam Nhi thật sự không chịu được nữa, vốn định thức trắng đêm, bây giờ mới mấy giờ đâu.

“Đi!” Nam Lịch Viễn kéo tay Cố Tam Nhi đứng dậy, bảo cô về ngủ, “Ngày mai tinh thần phấn chấn học tiếp.”

Cố Tam Nhi không ngang bướng, cả người giống như ma nhập, bị Nam Lịch Viễn dắt đi, lên xe Nam Lịch Viễn, muốn đưa cô về kí túc xá, nhưng kí túc xá giờ này sớm đã đóng cửa rồi, không cho vào.

Cố Tam Nhi căn bản không xuống xe, ở trên xe ngáy ngủ.

Dì ở kí túc xá báo với Nam Lịch Viễn, nói không thể vào trong rồi.

Sau khi Nam Lịch Viễn lên xe, vỗ vỗ mặt Cố Tam Nhi, “Kí túc xá không thể vào rồi, đến nhà chú ngủ!”

Cố Tam Nhi ôm túi, mơ hồ “Uhm” một tiếng.

Đến dưới lầu, Cố Tam Nhi đã ngủ đến không biết chuyện gì.

Nam Lịch Viễn vỗ như thế nào cũng không có động tĩnh, xem ra làn da đẹp này chính là ngủ như vậy mà ra.

Anh bế ngang cô, lên lầu, đặt trong một phòng yên tĩnh, Cố Tam Nhi ngủ trên một chiếc giường êm ái, Nam Lịch Viễn cởi áo khoác ngoài cho cô, chỉ mặc chiếc áo lông cao cổ màu trắng, tóc rất mềm mại xõa lên tấm trải giường.

Nam Lịch Viễn vừa định đứng dậy, bị Cố Tam Nhi ôm chặt cổ, cô chìm đắm trong cơn ngủ mê, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Chaaa”

Kéo dài âm đuôi!

Sau khi gọi “Chaaaa” xong, hai tay cô buông thõng xuống, lật người lại, tiếp tục ngủ.

Lông mi dài giống như hai cái quạt, ngủ rất bình yên.

Trong nhà đang chứa một vật báu như vậy, Nam Lịch Viễn không suy nghĩ nhiều cũng khó.

Nam Lịch Viễn nhìn thấy dây kéo túi xách của Cố Tam Nhi còn chưa gài, lộ ra một xấp giấy.

Anh rút xấp giấy đó ra, nhìn thấy bức vẽ phía dưới, là một cậu con trai, bị trói lại bằng dây thừng, ngồi trên ghế, bên cạnh có một cánh tay, cánh tay này không biết của ai, chỉ có một cánh tay, đang tạt vào người cậu con trai có vẻ mặt dữ tợn đó, chắc là....nước ớt.

Trình độ vẽ tranh của Cố Tam Nhi rất tốt, giống y như thật, cho nên, tướng mạo của người con trai đó, Nam Lịch Viễn cũng nhìn ra rồi.... Hà Đỉnh!

Tuy là một bức vẽ đầy sự căm ghét thù hằng, nhưng Nam Lịch Viễn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng!

Bởi vì, biểu cảm trên gương mặt người con trai đó quá sinh động!

Ngày hôm sau là thứ bảy, thứ hai phải thi.

Lúc Cố Tam Nhi tỉnh lại là mười một giờ sáng, ngủ chín tiếng rồi, chắc đã ngủ no rồi, nhưng cô không biết bản thân đang ở đâu, đi ra ngoài xem, nhìn thấy Nam Lịch Viễn đang ngồi đó ăn cơm, cô cũng bước qua đó ăn.

“Tối qua cám ơn chú Nam” Cố Tam Nhi vén tóc ra sau gáy.

“Cám ơn gì?”

“Cám ơn chú dạy em làm bài á, tên Hà Đỉnh đáng chết, chuyên môn chống đối em! Từ Harvard chạy đến Giang Thành, âm hồn bất tán.” Cố Tam Nhi vừa ăn cơm, vừa căm ghét nói.

Tay Nam Lịch Viễn ngừng giây lát.

“Ăn cơm xong làm bài tiếp, chú dạy em!” giọng nói Nam Lịch Viễn điềm đạm.

“Uhm” Cố Tam Nhi uống canh xong, lấy sách ra, nhìn một lúc bức vẽ tối qua vẽ, lại quay đầu nhìn chú Nam một cái, trong lòng nghĩ: may mà không để chú ấy nhìn thấy, nếu như nhìn thấy mình vẽ hình của một người con trai, chắc sẽ chọc cô đến chết?

Cố Tam Nhi làm bài tập rất chăm chỉ nghiêm túc, chỗ không hiểu mới hỏi Nam Lịch Viễn, phần lớn đều tự làm ra.

Được phụ đạo bởi Nam Lịch Viễn, cô cảm thấy bản thân có chút kỹ năng rồi, không còn cảm giác điên đầu rồi.

Tối, cô quay về trường rồi.

Thứ hai thi, Cố Tam Nhi vẫn cảm thấy khó, làm bài ngày càng khó, nhưng dẫu sao nước đến chân mới nhảy.

Hà Đỉnh còn đặc biệt đứng bên cạnh cô nhìn mấy lần, nhìn thấy Cố Tam Nhi làm bài, anh cười.

……

Sau khi Cố Hành Cương đưa Đỗ Nhược về Ninh Thành, trước khi Đỗ Nhược sắp xuống xe anh nói, “Nói với cha em, anh muốn ăn cơm với ông ấy!”

“Không rãnh!” Đỗ Nhược rất không vui lòng.

“Nếu không anh gọi điện cho ba anh, để ông ấy mời ba em?” Cố Hành Cương làm ra dáng vẻ móc điện thoại ra, muốn gọi cho Cố Minh Thành.

“Anh....” Đối mặt với sự bá đạo của Cố Hành Cương, mỗi lần Đỗ Nhược đều cạn lời.

Nhưng thời gian dài rồi, cô cảm thấy trong lòng mình thật ra rất ngọt ngào.

“Em và ba em đã cắt đứt quan hệ rồi, ông ấy đuổi em ra khỏi nhà rồi! Đỗ Nhược không biết nói gì.

“Đuổi ra khỏi nhà rồi? Đuổi ra khỏi nhà rồi còn muốn em giúp công ty, đuổi ra khỏi nhà rồi, lần trước không phải em len lén đứng trên cầu thang nhà em nhìn trộm bác sĩ Cố sao?” Cố Hành Cương ngồi trên xe, tiến sát Đỗ Nhược nói.

Đỗ Nhược dường như bí mật trong lòng bị người khác vạch trần vậy, vô cùng mất mặt không có đường lui, sắc mặt rất ngượng, “Cố Hành Cương, anh thật xấu xa!”

Cố Hành Cương không nói gì, chỉ cười một cái, “Tối đến ở biệt thự Thanh Sơn, trả ngôi nhà đó đi, anh nghĩ đến cái tên Hà Trại đó, liền cả người khó chịu!”

Mặt Đỗ Nhược lại xoay sang bên cạnh, “Em còn là sinh viên!”

“Sinh viên cũng có thể kết hôn”

Ánh mắt bất ngờ của Đỗ Nhược nhìn Cố Hành Cương, anh là ý gì? Chuẩn bị kết hôn với Đỗ Nhược?

Nhưng Đỗ Nhược cảm thấy thời gian họ yêu nhau rất ngắn, sao nhanh vậy đã kết hôn rồi?

“Em tạm thời không có ý định kết hôn!”

“Em không quyết được đâu! Bụng to lên rồi, không kết cũng kết, vả lại....anh muốn làm cha rồi!” Cố Hành Cương nhìn sang bên ngoài cửa sổ.

Ý nghĩ muốn làm cha đã đến rất lâu, lần này đưa Đỗ Nhược về, là muốn xem ý kiến ba mẹ, xem ra họ rất thích Đỗ Nhược.

Bên phía Đỗ Kim Minh, chắc cũng không vấn đề, ông ta rất thích mình.

Cho nên, lần này hẹn Đỗ Kim Minh, chắc là để cầu hôn!

……

Hôm sau, kết quả thi toán của Cố Tam Nhi đã có rồi...61 điểm.

Tuy không đạt điểm cao, nhưng Cố Tam Nhi rất hài lòng, dù sao cũng đạt yêu cầu rồi!

Hà Đỉnh gọi cô vào phòng làm việc, tìm cô nói chuyện.

Cố Tam Nhi quyết định rồi, nếu như lời nói của anh ta chướng tai, cô sẽ đưa bức vẽ tự mình vẽ ra sỉ nhục anh, dù sao lúc trước đây ở Harvard, hai người thường ồn ào như vậy.